Chương 3
Dựa theo cách làm ngày thường, đầu tiên phải chặt cá thành từng khúc, thịt cá thì thái lát, đầu cá và xương cá tách ra để riêng, nhúng thịt cá thái lát vào trứng gà rồi lăn qua bột. Sau đó, sử dụng rượu nấu ăn, xì dầu và muối để ướp. Lại cho các loại rau củ yêu thích như: dưa chuột, giá đậu, nấm kim châm, mỗi thứ một phần. Thái hành, băm gừng, tỏi, hoa tiêu và ớt hiểm.
Khi dầu trong nồi bắt đầu nóng thì bỏ đầu cá, xương cá vào chiên 2 phút, dùng dầu còn thừa xào rau củ ăn kèm, kế tiếp cho thêm xì dầu, đường trắng, tương ớt rồi tiếp tục đảo. Nguyên liệu đã chín thì vớt ra, lại cho cá thái lát vào nấu chín rồi vớt ra, để lên rau củ ăn kèm đã xào chín, bước cuối cùng là xối một muỗng dầu lên trên.
Nhiều bước phức tạp cùng với các nguyên liệu nấu ăn đều truyền vào đầu Dung Ngọc, lập tức bị Dung Ngọc niệm một tiếng biến thành nồi canh cá to, với dáng vẻ nghiêm túc, khiến mọi người tưởng thứ cậu niệm chính là một đại bảo bối gì đó mà không phải một nồi canh cá to bình thường.
Mọi người ở đây tỏ vẻ nghi hoặc đối với hành vi của Dung Ngọc, cũng cảm thấy hình như cậu có bệnh.
Bất chợt, hương thơm nồng đậm kích thích khứu giác của mọi người, nước canh đỏ tươi, thịt cá trắng tuyết, điểm xuyết màu xanh lục của hành lá, món canh cá xuất hiện ở trong mắt mọi người.
Một giây trước, mọi người còn cảm thấy Dung Ngọc bị dở. Giây tiếp&n heo, mọi người& cảm thấy mình&n hông bình thườn >
Ôn Hướng Dương dụi mắt, không thể tin được, nói: “Đây là dị năng của cậu?” Dung Ngọc bình tĩnh gật gật đầu.
Ôn Hướng Dương: “!!!”
Giản Lập Thành đứng cạnh nuốt nuốt nước miếng, run run rẩy rẩy chỉ vào nồi nói: “Này này này…… Đây là thật sao? Tôi cho rằng sẽ là mấy dị năng như kim mộc thủy hoả thổ, vì sao còn có người có loại dị năng tuyệt vời như thế này chứ!!!”
p;đói bụng một ngày, dạ dày&nbs ản Lập Thành&nb anh chóng phát&nbs ra một tràng  ếng kêu ọc ọc ọc ọc.
Ôn Hướng Dương lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Cho nên, dị năng này của cậu cụ thể là như thế nào, một ngày có thể tạo ra bao nhiêu đồ ăn, có thể nói chi tiết thêm được không?”
Trạng  khiếp sợ q bsp;đi, vấn đề Ôn Hướng Dương hỏi là chuyện&n rước mắt mọi người quan tâm nhất. Dù sao, người là sắt cơm là thép, một đống người không ăn đã đói đến hoảng rồi.
Dung Ngọc: “Dị năng của tôi là có thể hiện thực hoá thực đơn, hơn nữa, việc hiện thực hoá thực đơn này cần thiết phải có tỉ lệ phối liệu chuẩn xác, ví dụ như một muỗng giấm, hay là hai cân cá này. Nếu không có danh sách nguyên liệu nấu ăn mà chỉ có một con cá loại này thôi thì không có cách nào hiện thực hoá
thành công. Quan trọng hơn là tôi chỉ có thể hiện thực hoá 8 món ăn trong một ngày, vượt quá 8 món ăn sp;thì tôi sẽ&nb ắt đầu mệt&nb không thể t nbsp;triển dị n
Giản Lập Thành hỏi: “Có phải là khi cố quá sức thì thân thể sẽ như bị đào rỗng, mệt mỏi không?”
Dung Ng nbsp;gật gật đ sp;“Đúng vậy.”
Ôn Hướng Dương nhìn xung quanh bốn phía, dò hỏi: “Xin hỏi còn người nào phát hiện mình có dị năng nữa không?”
Đại khái là do liên tiếp có mấy người chủ động nói ra dị năng, cho nên mấy người còn lại có chút băn khoăn cũng mở miệng nói tình huống dị năng của bản thân. Về phần có nói thật hoàn toàn hay không thì không ai biết.
Tổng kết lại một lần, trong số những người ở khách sạn, danh sách dị năng giả hiện tại gồm những người sau:
Giản Lập Thành – hệ mộc Hạ Cầm Vân – hệ hoả
Dung Ngọc – hiện thực hoá thực đơn, không thể phân là hệ nào trong ngũ hệ. Bạn cùng&nb òng kí túc x bsp;với Giản L p;Thành là Tuân&n ;Tử Tấn –  sp;thổ Nhân viên tiệm trà sữa Diêu Sở Lan – hệ băng
Bạn trai trong cặp tình nhân Nhạc Chí Cương – hệ hoả
Ngoài 6 người, trước mắt tạm thời chưa có thêm những người khác phát hiện dị năng. Tuy rằng mọi dị năng của mọi người không mạnh đến nỗi có thể dời non lấp biển, không gì không làm được, nhưng ở thời điểm nhân tâm hoảng sợ thì đúng là cho mọi người viên thuốc trợ tim (an tâm).
Ở thời khắc mọi người đang phấn chấn, chú Chu gãi gãi đầu, cộc lốc hỏi: “A, cái kia, ông chủ Ôn, tôi đang muốn hỏi một chút, liệu bây giờ có thể ăn canh cá này không?”
Thím C bsp;cũng liên tụ sp;gật đầu theo p;“Đúng vậy đ p;vậy, hương v ;này thơm quá, nếu có thể, chúng ta chia nhau ăn nhé?”
Ôn Hướng Dương nhìn phía Dung Ngọc, trong ánh mắt mang theo dò hỏi.
Dung Ngọc cười nói: “Đương nhiên là có thể ạ! Mọi người mang bát lại đây chia nhau ăn đi.”
Vốn bởi vì bị cắt điện và nước nên dẫn tới mọi người đều không còn thứ gì để ăn, cả  bsp;người ngay c sp;chút vật tư&n còn không có,&nbs ói bụng cả  nbsp;ngày. Thời điểm này, chỉ cần được phát một cái bánh bao thì đều sẽ vui mừng khôn xiết, nào ngờ đột nhiên xuất hiện một nồi canh cá chép cay to, quả thực là điều kinh hỉ ngoài ý muốn.
Cũng may dị năng của Dung Ngọc đã khôi phục được một ít, tuy rằng phần canh cá chép cay này chỉ đủ cho 7-8 người, nhưng vẫn miễn cưỡng hiện thực hoá thêm một ít sủi cảo, đủ cho mọi người lấp đầy bụng.
Nhưng, cho dù Dung Ngọc hoàn toàn khôi phục, trước mắt cũng chỉ có thể hiện thực hoá 8 thực đơn món ăn. Hiện tại cậu đã biết mấy thực đơn món ăn đơn giản đều là món ăn cho gia đình, món canh cá này là thực đơn duy nhất cho đại gia đình. Trong tương lai, nếu chỉ dựa vào việc hiện thực hoá thực đơn thì không đủ&nb chống đỡ cho phân lượng&n đồ ăn cho 21 người  ong một ngày.
Cho nên, kế tiếp vẫn cần mọi người tự cung tự cấp, nghĩ cách tìm kiếm lương thực hoặ ;là tự trồng&nb ơng thực mới&nb ợc. Nhưng hết&n hảy những điề này, còn
cần bàn bạc kỹ hơn.
***
“Anh Phong, làm sao bây giờ, chúng ta bị nhốt ở chỗ này suốt cũng không phải chuyện tốt. Bây giờ dầu diesel trong máy phát điện cũng sắp hết rồi, đồ ăn cũng sắp hết, nếu chúng ta không đi thì chỉ sợ cũng sẽ chết ở chỗ này.”
“Cậu đừng làm phiền anh Phong, liên tục kẹt ở đây ai cũng sốt ruột. Đi cũng muốn đi nhưng phải thoát ra thế nào mới được? Bên ngoài tất cả đều là tang thi, trên đường trong thành phố đã không còn người sống. Chúng ta ở nơi này có một đống người bệnh tật ốm yếu, cũng không phải nói đi là đi được ngay!”
“Vậy cũng không thể cứ thế ở chỗ này mãi!” “Vậy cậu nói giờ phải làm sao?”
“Tôi không nghĩ ra được nên tôi mới hỏi anh Phong đó!”
Hai người đứng cãi nhau ngay trước mặt một người đàn ông toàn thân mặc đồ vận động màu đen, anh phất phất tay, nghiêm nghị nói: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa, đi là chắc chắn phải đi, nhưng anh phải chuẩn bị tốt kế hoạch để đi như thế nbsp;đã. Hai chú& p;gọi tất cả&n ững người khác thường đến đ ;anh muốn an bài một ít việc.”
“Dạ vâng!” Hai người ngừng tranh cãi vô nghĩa, nhanh chóng xuống tầng gọi người.
Hai người đi rồi, người đàn ông thở dài, lẳng lặng đi tới cửa sổ, tập trung tinh thần nhíu mày nhìn mấy toà nhà xung quanh, tang thi bu lại như ruồi bọ thấy thịt thối bình thường.
Một m bsp;anh chỉ có&nb khả năng cứu&nb t ít người ở đây, nh bsp;nơi này lại& ;không đủ an toàn để ẩn núp. Sớm muộn gì cũng có ngày tang thi đột phá lớp phòng hộ&nb các tòa nhà cao t g này. Nhưng rời&n khỏi đây thì biết đi đâu?
Khi dầu trong nồi bắt đầu nóng thì bỏ đầu cá, xương cá vào chiên 2 phút, dùng dầu còn thừa xào rau củ ăn kèm, kế tiếp cho thêm xì dầu, đường trắng, tương ớt rồi tiếp tục đảo. Nguyên liệu đã chín thì vớt ra, lại cho cá thái lát vào nấu chín rồi vớt ra, để lên rau củ ăn kèm đã xào chín, bước cuối cùng là xối một muỗng dầu lên trên.
Nhiều bước phức tạp cùng với các nguyên liệu nấu ăn đều truyền vào đầu Dung Ngọc, lập tức bị Dung Ngọc niệm một tiếng biến thành nồi canh cá to, với dáng vẻ nghiêm túc, khiến mọi người tưởng thứ cậu niệm chính là một đại bảo bối gì đó mà không phải một nồi canh cá to bình thường.
Mọi người ở đây tỏ vẻ nghi hoặc đối với hành vi của Dung Ngọc, cũng cảm thấy hình như cậu có bệnh.
Bất chợt, hương thơm nồng đậm kích thích khứu giác của mọi người, nước canh đỏ tươi, thịt cá trắng tuyết, điểm xuyết màu xanh lục của hành lá, món canh cá xuất hiện ở trong mắt mọi người.
Một giây trước, mọi người còn cảm thấy Dung Ngọc bị dở. Giây tiếp&n heo, mọi người& cảm thấy mình&n hông bình thườn >
Ôn Hướng Dương dụi mắt, không thể tin được, nói: “Đây là dị năng của cậu?” Dung Ngọc bình tĩnh gật gật đầu.
Ôn Hướng Dương: “!!!”
Giản Lập Thành đứng cạnh nuốt nuốt nước miếng, run run rẩy rẩy chỉ vào nồi nói: “Này này này…… Đây là thật sao? Tôi cho rằng sẽ là mấy dị năng như kim mộc thủy hoả thổ, vì sao còn có người có loại dị năng tuyệt vời như thế này chứ!!!”
p;đói bụng một ngày, dạ dày&nbs ản Lập Thành&nb anh chóng phát&nbs ra một tràng  ếng kêu ọc ọc ọc ọc.
Ôn Hướng Dương lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Cho nên, dị năng này của cậu cụ thể là như thế nào, một ngày có thể tạo ra bao nhiêu đồ ăn, có thể nói chi tiết thêm được không?”
Trạng  khiếp sợ q bsp;đi, vấn đề Ôn Hướng Dương hỏi là chuyện&n rước mắt mọi người quan tâm nhất. Dù sao, người là sắt cơm là thép, một đống người không ăn đã đói đến hoảng rồi.
Dung Ngọc: “Dị năng của tôi là có thể hiện thực hoá thực đơn, hơn nữa, việc hiện thực hoá thực đơn này cần thiết phải có tỉ lệ phối liệu chuẩn xác, ví dụ như một muỗng giấm, hay là hai cân cá này. Nếu không có danh sách nguyên liệu nấu ăn mà chỉ có một con cá loại này thôi thì không có cách nào hiện thực hoá
thành công. Quan trọng hơn là tôi chỉ có thể hiện thực hoá 8 món ăn trong một ngày, vượt quá 8 món ăn sp;thì tôi sẽ&nb ắt đầu mệt&nb không thể t nbsp;triển dị n
Giản Lập Thành hỏi: “Có phải là khi cố quá sức thì thân thể sẽ như bị đào rỗng, mệt mỏi không?”
Dung Ng nbsp;gật gật đ sp;“Đúng vậy.”
Ôn Hướng Dương nhìn xung quanh bốn phía, dò hỏi: “Xin hỏi còn người nào phát hiện mình có dị năng nữa không?”
Đại khái là do liên tiếp có mấy người chủ động nói ra dị năng, cho nên mấy người còn lại có chút băn khoăn cũng mở miệng nói tình huống dị năng của bản thân. Về phần có nói thật hoàn toàn hay không thì không ai biết.
Tổng kết lại một lần, trong số những người ở khách sạn, danh sách dị năng giả hiện tại gồm những người sau:
Giản Lập Thành – hệ mộc Hạ Cầm Vân – hệ hoả
Dung Ngọc – hiện thực hoá thực đơn, không thể phân là hệ nào trong ngũ hệ. Bạn cùng&nb òng kí túc x bsp;với Giản L p;Thành là Tuân&n ;Tử Tấn –  sp;thổ Nhân viên tiệm trà sữa Diêu Sở Lan – hệ băng
Bạn trai trong cặp tình nhân Nhạc Chí Cương – hệ hoả
Ngoài 6 người, trước mắt tạm thời chưa có thêm những người khác phát hiện dị năng. Tuy rằng mọi dị năng của mọi người không mạnh đến nỗi có thể dời non lấp biển, không gì không làm được, nhưng ở thời điểm nhân tâm hoảng sợ thì đúng là cho mọi người viên thuốc trợ tim (an tâm).
Ở thời khắc mọi người đang phấn chấn, chú Chu gãi gãi đầu, cộc lốc hỏi: “A, cái kia, ông chủ Ôn, tôi đang muốn hỏi một chút, liệu bây giờ có thể ăn canh cá này không?”
Thím C bsp;cũng liên tụ sp;gật đầu theo p;“Đúng vậy đ p;vậy, hương v ;này thơm quá, nếu có thể, chúng ta chia nhau ăn nhé?”
Ôn Hướng Dương nhìn phía Dung Ngọc, trong ánh mắt mang theo dò hỏi.
Dung Ngọc cười nói: “Đương nhiên là có thể ạ! Mọi người mang bát lại đây chia nhau ăn đi.”
Vốn bởi vì bị cắt điện và nước nên dẫn tới mọi người đều không còn thứ gì để ăn, cả  bsp;người ngay c sp;chút vật tư&n còn không có,&nbs ói bụng cả  nbsp;ngày. Thời điểm này, chỉ cần được phát một cái bánh bao thì đều sẽ vui mừng khôn xiết, nào ngờ đột nhiên xuất hiện một nồi canh cá chép cay to, quả thực là điều kinh hỉ ngoài ý muốn.
Cũng may dị năng của Dung Ngọc đã khôi phục được một ít, tuy rằng phần canh cá chép cay này chỉ đủ cho 7-8 người, nhưng vẫn miễn cưỡng hiện thực hoá thêm một ít sủi cảo, đủ cho mọi người lấp đầy bụng.
Nhưng, cho dù Dung Ngọc hoàn toàn khôi phục, trước mắt cũng chỉ có thể hiện thực hoá 8 thực đơn món ăn. Hiện tại cậu đã biết mấy thực đơn món ăn đơn giản đều là món ăn cho gia đình, món canh cá này là thực đơn duy nhất cho đại gia đình. Trong tương lai, nếu chỉ dựa vào việc hiện thực hoá thực đơn thì không đủ&nb chống đỡ cho phân lượng&n đồ ăn cho 21 người  ong một ngày.
Cho nên, kế tiếp vẫn cần mọi người tự cung tự cấp, nghĩ cách tìm kiếm lương thực hoặ ;là tự trồng&nb ơng thực mới&nb ợc. Nhưng hết&n hảy những điề này, còn
cần bàn bạc kỹ hơn.
***
“Anh Phong, làm sao bây giờ, chúng ta bị nhốt ở chỗ này suốt cũng không phải chuyện tốt. Bây giờ dầu diesel trong máy phát điện cũng sắp hết rồi, đồ ăn cũng sắp hết, nếu chúng ta không đi thì chỉ sợ cũng sẽ chết ở chỗ này.”
“Cậu đừng làm phiền anh Phong, liên tục kẹt ở đây ai cũng sốt ruột. Đi cũng muốn đi nhưng phải thoát ra thế nào mới được? Bên ngoài tất cả đều là tang thi, trên đường trong thành phố đã không còn người sống. Chúng ta ở nơi này có một đống người bệnh tật ốm yếu, cũng không phải nói đi là đi được ngay!”
“Vậy cũng không thể cứ thế ở chỗ này mãi!” “Vậy cậu nói giờ phải làm sao?”
“Tôi không nghĩ ra được nên tôi mới hỏi anh Phong đó!”
Hai người đứng cãi nhau ngay trước mặt một người đàn ông toàn thân mặc đồ vận động màu đen, anh phất phất tay, nghiêm nghị nói: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa, đi là chắc chắn phải đi, nhưng anh phải chuẩn bị tốt kế hoạch để đi như thế nbsp;đã. Hai chú& p;gọi tất cả&n ững người khác thường đến đ ;anh muốn an bài một ít việc.”
“Dạ vâng!” Hai người ngừng tranh cãi vô nghĩa, nhanh chóng xuống tầng gọi người.
Hai người đi rồi, người đàn ông thở dài, lẳng lặng đi tới cửa sổ, tập trung tinh thần nhíu mày nhìn mấy toà nhà xung quanh, tang thi bu lại như ruồi bọ thấy thịt thối bình thường.
Một m bsp;anh chỉ có&nb khả năng cứu&nb t ít người ở đây, nh bsp;nơi này lại& ;không đủ an toàn để ẩn núp. Sớm muộn gì cũng có ngày tang thi đột phá lớp phòng hộ&nb các tòa nhà cao t g này. Nhưng rời&n khỏi đây thì biết đi đâu?