Chương 2
Khi bốn người sức cùng lực kiệt về tới phòng ngủ, đã không thèm cẩn thận như lúc chuồn ra ngoài nữa, cả bọn giống như một trận gió vọt thẳng đến giường của mình, làm tỉnh giấc những người khác.
Mặc kệ, thật sự mệt mỏi quá a…… Năm đó trèo lên Thái Sơn lại đi xuống cũng không có mệt như vậy……
Tiếng nước?
à vòi nước trong WC, chắc không có gì quan trọng đi? Tiếng nước thật gần…… có lẽ tối nay quá mức an tĩnh? Chưa từng cảm thấy rằng tiếng nước nhỏ giọt lại thanh thấu vang vọng trong tai như thế.
Vì sao bước đi bình ổn như thế, lại có chút cảm giác lung lay……
Ngu ngốc, cậu nằm ở giường trên lão Đại! Giường của cậu ở bên cửa sổ! Đối diện tôi! Thật hết thuốc chữa mà!
T i mặc kệ hắn. Rất nhanh tiến vào trong mộng đẹp.
“Tí tách”.
Tiếng nước giọt giọt chợt xa chợt gần, nhẹ nhàng mà âm vang cả buổi tối……
Ủa, không phải hắn?
Lão Đại từ chối cho ý kiến, dù sao chiếu cố cuộc sống đại học mỹ lệ của đám tiểu bối chúng tôi là nhiệm vụ của hắn đấy thôi.
Tôi quay đầu lại nhìn Viên Phi vẫn luôn giữ yên lặng đi phía sau tôi, bỗng nhiên ai thán: Vì cái gì tôi và hắn cùng lớp a? Giống Từ Bình cũng là hệ Vật lý hiện đại, nhưng hắn lại là ban hai! Vì sao tôi lại phải cùng con tinh tinh này ở cùng ban??
“Tiểu Xán!”
Giữa trưa chờ tôi một chút, cùng trở về.”
Tôi nghĩ nguyên nhân tôi và Tiểu Xán thân cận như vậy, ngoại trừ diện mạo hắn đáng yêu lại biết nghe lời, thì chính là hắn không bao giờ thù dai, bất luận trước đó gặp bao nhiêu hiểm ác.
T i ngáp ngắn ngáp dài chậm rãi vượt qua giờ học Plasma buồn tẻ, thầy giáo dùng thanh âm nhạt nhẽo ra sức tụng lại giáo trình, tôi nể tình ngồi nghe trong chốc lát, liền bắt đầu buồn ngủ.
C hỉ thấy Viên Phi sắc mặt tái nhợt đang nhặt lên đống sách vở và bút viết nằm ngổn ngang trên mặt đất, cúi đầu chạy trối chết ra khỏi phòng học.
Eh, Tiêu Vũ, cậu mau quay về phòng ngủ nhìn xem Viên Phi làm sao vậy! Sắc mặt cậu ấy rất khó coi a, có phải sinh bệnh rồi không?”
Viên Phi biến mất chưa đến nửa phút, tôi liền bị một đám nữ sinh vây quanh, thay nhau oanh tạc, khiến cho một học sinh ngoan hiền như tôi trước khi chuông báo giờ học vang lên không thể không “bắt buộc” trốn học.
Uy…… cậu không sao chứ?”
Viên Phi cái gì cũng không nói, chỉ là nhìn tôi chằm chằm, tần suất hô hấp cực nhanh. Tôi có thể nhìn ra hắn đang sợ hãi cái gì đó, bởi vì bàn tay cầm lấy mép chăn của hắn rõ ràng đang run rẩy.
Tôi lấy tay lau trán hắn một chút, trời ạ, mồ hôi nhiều quá.
Cậu…… có hay không……” giọng nói Viên Phi run rẩy đến nỗi khiến kẻ khác kinh ngạc.
ậu không nói gì thì tôi đi à nha!”
Nh ư thế nào lại ướt đến lợi hại như vậy?
a hả cười, tôi âm thầm cười nhạo bản thân quá mức rảnh rỗi, liền quay trở về 308, tiếp tục nghe nhạc.
Khi tôi đóng cửa phòng, tựa hồ nghe thấy xa xa truyền đến một tiếng nước nhỏ giọt.
Nghĩ nghĩ, liền triệt để lâm vào mộng đẹp.
Viên Phi ngẩng đầu, tôi chợt hấp một ngụm lãnh khí, lúc này mắt Viên Phi tràn ngập tơ máu, nhãn thần bất an sợ hãi giống như người bệnh tâm thần. Hắn căng thẳng nhìn tôi, hốt nhiên gạt tay tôi đang đỡ hắn ra, thậm chí ngay cả giày cũng không mang liền nghiêng ngả lảo đảo mở cửa chạy ra ngoài.
“Viên Phi!” tôi vội vàng đuổi theo.
Viên Phi chạy bạt mạng tới cầu thang, tôi chưa bao giờ thấy hắn hoảng loạn thất thố như thế, đành phải kêu to tên hắn đồng thời dốc sức đuổi theo. Hắn quá mức hỗn loạn bất thình lình từ cầu thang ngã xuống, tôi kinh hô một tiếng, mắt mở trừng trừng nhìn hắn thừ lầu ba ngã xuống chỗ ngoặc lầu hai.
Viên Phi!” Tôi chạy vội xuống, dìu hắn ngồi dậy: “Cậu không sao chứ? Có bị thương không?”
Viên Phi tựa hồ vì quá đau đớn mà hồi phục một tia bình tĩnh, hắn hư thoát dựa vào tường thở dồn dập, đôi môi trắng bệch run cầm cập không ngừng.
“Viên Phi……” Tôi thật cẩn thận hạ giọng nhu hòa: “Cậu làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Tôi không đủ sức lực đưa hắn lên giường trên, đành phải đặt hắn lên giường Mục Mộc trước. Tiếng la lối lúc nãy đã dẫn quản lý viên tới, tôi cười trừ giải thích rằng Viên Phi ngã từ trên giường xuống, không có gì khác cả, đặc biệt thanh minh lần nữa tôi cùng hắn không có đánh nhau.
Quản lý viên lo lắng quan sát Viên Phi, bộ dáng hiện tại của hắn khiến cho ai nhìn thấy cũng phải để tâm. Tôi thì bị quản lý viên ngàn dặn vạn dặn nhất định phải chiếu cố tốt bạn cùng phòng, chờ hắn tỉnh thì đưa hắn đến phòng y tế, v.v…..
Tôi nhân cơ hội đem chuyện tường bị thấm nước nói cho quản lý viên, vì thế hắn mở cửa phòng 309 kiểm tra một chút. Tôi nhân cơ hội tò mò thò đầu vào nhìn loạn, bên trong u tối bị che kín bởi bụi mù, khô ráo đến mức có thể hít vào một mũi đầy tro bụi, không có khả năng bị ngấm nước được.
Lại một tiếng bọt nước rơi xuống.
Tôi đang định đứng dậy đến WC xem một chút, ai ngờ Viên Phi luôn im lặng nhắm mắt nãy giờ bỗng nhiên kịch liệt run lên, thình lình mở to hai mắt. Giống như bị cái gì làm cho hoảng sợ. Tôi thực sự bị hắn dọa rồi, ánh mắt hắn đăm đăm, vẻ mặt hoảng loạn, hơn nữa toàn thân đều run rẩy, quả thực giống như bị trúng tà vậy!
Tôi dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mặt hắn, đột nhiên hắn cầm chặt lấy cổ tay tôi, cánh môi run rẩy vất vả lắm mới thốt ra lời nói đứt quãng: “Đừng ……đừng rời đi.”
< Không thành ý!
Tôi cũng lười đáp lại, đem cơm lão Đại mang đến giao cho hắn rồi cũng im lìm cuối đầu dồn sức ăn. Tuy rằng thức ăn đã nguội lạnh, nhưng tôi sớm đói gần chết nên vẫn như cũ ăn như lang thôn hổ yết. Viên Phi chỉ ăm mấy miếng liền cầm chén đũa dọn dẹp lại, sau đó bò lên giường mình tiếp tục ngủ.
Tí tách.”
Tay tôi dừng lại, không khỏi đóng chặt vòi nước, nhìn chung quanh phòng rửa mặt vắng người một lần. Tất cả vòi nước đều an an tĩnh tĩnh, không có một giọt nước nào rỉ ra.
í tách.”
Tiếng động thật gần, thế nhưng một loạt vòi nước bên cạnh lại không có cái gì khác thường.
Tôi lại chạy đến WC nhìn ngó, chung quy van nước vẫn chậm chậm tiếp nước, nhưng mà bên ngoài bồn đựng vô cùng khô ráo, không có dấu hiệu rò rỉ.
í tách.”
Tôi trợn trắng mắt, quên đi, quản nó làm gì!
S u khi rửa bát đũa sạch sẽ, tôi liền nhào lên giường Tiểu Xán cùng hắn nhỏ giọng nói đủ chuyện trên trời dưới đất, lão Đại đang làm toán cao cấp, Từ Bình ngủ trưa, Mục Mộc bởi vì lúc nãy bị Viên Phi chiếm giường, nên bây giờ nằm trên giường Khổng Lệnh Tâm khò khò ngủ say, Khổng Lệnh Tâm thì đang viết thư cho người nhà.
ôi vô ý thức quay đầu nhìn thoáng lên giường Viên Phi, mặc dù đang ở giường dưới không thấy rõ tình huống của hắn, nhưng mà hắn hẳn là ngủ thật sự an ổn, không có phát ra tiếng động gì.
H n…… chắc là không có việc gì đi……
ôi mặc kệ cậu!
Nếu tôi biết được khi chuông reng thì cũng là lúc mở màn tất cả bi kịch, tôi sẽ cầu nguyện thời gian vĩnh viễn dừng lại tại khoảnh khắc này. Tôi nguyện ý vĩnh viễn nghe đi nghe lại giờ học tiếng Anh vô vị này, không ngừng, không ngừng vẽ bậy trên giáo trình, vòng đi vòng lại, vĩnh viễn tuần hoàn……
Ít nhất như thế, sẽ không phát sinh những chuyện đáng sợ sau này……
Không phải, là có người khóa trái bên trong.” Mục Mộc vội la lên: “Gõ nửa ngày cũng không ai trả lời. Gấp muốn chết luôn đây!”
ôi gõ gõ cửa, dán lỗ tai lên trên cánh cửa, bên trong căn bản không có bất cứ âm thanh gì, không giống như có người, nhưng nếu không có ai then cài cửa sẽ không tự khóa được, là người nào ở bên trong? Ngủ mê hay sao?
Ai ở bên trong đó? Ngô Phàm hay Khổng Lệnh Tâm?”
Tôi lập tức dùng sức gõ cửa: “Khổng Lệnh Tâm! Cậu có ở bên trong không? Nè! Nói gì đi chứ!”
Giọt nước?
T ôi đơn giản quỳ trên mặt đất, thử từ khe cửa nhìn xem tình huống trong phòng, nhưng mà dù thế nào cũng không nhìn tới. Cuối cùng, tôi không thể không quỳ rạp cả người xuống mà nhìn vào trong.
“Khổng Lệnh Tâm chết tiệt, tuần này cậu phải giặt quần áo cho tôi!”
àu đỏ khiến tôi sởn tóc gáy, bởi vì…… đó là nhan sắc của máu……
Tiếng vang nhẹ nhàng lại khiến cả người tôi run rẩy, bởi máu tanh trên mặt đất từng chút lan rộng. Sau đó, lại một giọt huyết hồng rơi xuống: “Tí tách.”
Tôi bỗng nhiên đứng dậy, căn bản không kịp đứng lên đã liều mạng rụt lui về sau, mãi đến khi lưng va phải vách tường lạnh lẽo.
T ứ đỏ đỏ kia…… là mực đỏ phải không? Nhiều như vậy, nồng như vậy, quả thực đỏ đến mức sắp biến thành đen! Giống như toàn bộ máu tươi của một người đều chảy ra hết……
R t cuộc là cái gì!
ục ca, anh không sao chứ!”
i đờ đẫn nhìn bác bảo vệ đang đứng ngốc ở cửa, sau đó một tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê liệt từ trong miệng Mục Mộc hô lên. Những người tò mò chen đi lên hốt nhiên giống như thấy phải chuyện gì đó khủng bố nhất thiên hạ cũng chợt phát ra những trận tiếng thét chói tai, tình cảnh nhất thời rối loạn, tất cả mọi người đều la hét chạy như điên.
T ại sao…… tôi đã dự định làm tốt vai trò kẻ bị chê cười suốt đời…… Sự thật vẫn như cũ phơi bày ra một mặt mà tôi rất không muốn thừa nhận…..
.
.< /strong>
.
à vòi nước trong WC, chắc không có gì quan trọng đi? Tiếng nước thật gần…… có lẽ tối nay quá mức an tĩnh? Chưa từng cảm thấy rằng tiếng nước nhỏ giọt lại thanh thấu vang vọng trong tai như thế.
T i mặc kệ hắn. Rất nhanh tiến vào trong mộng đẹp.
Ủa, không phải hắn?
“Tiểu Xán!”
Giữa trưa chờ tôi một chút, cùng trở về.”
T i ngáp ngắn ngáp dài chậm rãi vượt qua giờ học Plasma buồn tẻ, thầy giáo dùng thanh âm nhạt nhẽo ra sức tụng lại giáo trình, tôi nể tình ngồi nghe trong chốc lát, liền bắt đầu buồn ngủ.
C hỉ thấy Viên Phi sắc mặt tái nhợt đang nhặt lên đống sách vở và bút viết nằm ngổn ngang trên mặt đất, cúi đầu chạy trối chết ra khỏi phòng học.
Eh, Tiêu Vũ, cậu mau quay về phòng ngủ nhìn xem Viên Phi làm sao vậy! Sắc mặt cậu ấy rất khó coi a, có phải sinh bệnh rồi không?”
Uy…… cậu không sao chứ?”
Cậu…… có hay không……” giọng nói Viên Phi run rẩy đến nỗi khiến kẻ khác kinh ngạc.
ậu không nói gì thì tôi đi à nha!”
Nh ư thế nào lại ướt đến lợi hại như vậy?
a hả cười, tôi âm thầm cười nhạo bản thân quá mức rảnh rỗi, liền quay trở về 308, tiếp tục nghe nhạc.
Viên Phi chạy bạt mạng tới cầu thang, tôi chưa bao giờ thấy hắn hoảng loạn thất thố như thế, đành phải kêu to tên hắn đồng thời dốc sức đuổi theo. Hắn quá mức hỗn loạn bất thình lình từ cầu thang ngã xuống, tôi kinh hô một tiếng, mắt mở trừng trừng nhìn hắn thừ lầu ba ngã xuống chỗ ngoặc lầu hai.
Viên Phi!” Tôi chạy vội xuống, dìu hắn ngồi dậy: “Cậu không sao chứ? Có bị thương không?”
Quản lý viên lo lắng quan sát Viên Phi, bộ dáng hiện tại của hắn khiến cho ai nhìn thấy cũng phải để tâm. Tôi thì bị quản lý viên ngàn dặn vạn dặn nhất định phải chiếu cố tốt bạn cùng phòng, chờ hắn tỉnh thì đưa hắn đến phòng y tế, v.v…..
< Không thành ý!
Tôi cũng lười đáp lại, đem cơm lão Đại mang đến giao cho hắn rồi cũng im lìm cuối đầu dồn sức ăn. Tuy rằng thức ăn đã nguội lạnh, nhưng tôi sớm đói gần chết nên vẫn như cũ ăn như lang thôn hổ yết. Viên Phi chỉ ăm mấy miếng liền cầm chén đũa dọn dẹp lại, sau đó bò lên giường mình tiếp tục ngủ.
Tí tách.”
í tách.”
í tách.”
S u khi rửa bát đũa sạch sẽ, tôi liền nhào lên giường Tiểu Xán cùng hắn nhỏ giọng nói đủ chuyện trên trời dưới đất, lão Đại đang làm toán cao cấp, Từ Bình ngủ trưa, Mục Mộc bởi vì lúc nãy bị Viên Phi chiếm giường, nên bây giờ nằm trên giường Khổng Lệnh Tâm khò khò ngủ say, Khổng Lệnh Tâm thì đang viết thư cho người nhà.
ôi vô ý thức quay đầu nhìn thoáng lên giường Viên Phi, mặc dù đang ở giường dưới không thấy rõ tình huống của hắn, nhưng mà hắn hẳn là ngủ thật sự an ổn, không có phát ra tiếng động gì.
H n…… chắc là không có việc gì đi……
ôi mặc kệ cậu!
Nếu tôi biết được khi chuông reng thì cũng là lúc mở màn tất cả bi kịch, tôi sẽ cầu nguyện thời gian vĩnh viễn dừng lại tại khoảnh khắc này. Tôi nguyện ý vĩnh viễn nghe đi nghe lại giờ học tiếng Anh vô vị này, không ngừng, không ngừng vẽ bậy trên giáo trình, vòng đi vòng lại, vĩnh viễn tuần hoàn……
Không phải, là có người khóa trái bên trong.” Mục Mộc vội la lên: “Gõ nửa ngày cũng không ai trả lời. Gấp muốn chết luôn đây!”
ôi gõ gõ cửa, dán lỗ tai lên trên cánh cửa, bên trong căn bản không có bất cứ âm thanh gì, không giống như có người, nhưng nếu không có ai then cài cửa sẽ không tự khóa được, là người nào ở bên trong? Ngủ mê hay sao?
Ai ở bên trong đó? Ngô Phàm hay Khổng Lệnh Tâm?”
T ôi đơn giản quỳ trên mặt đất, thử từ khe cửa nhìn xem tình huống trong phòng, nhưng mà dù thế nào cũng không nhìn tới. Cuối cùng, tôi không thể không quỳ rạp cả người xuống mà nhìn vào trong.
“Khổng Lệnh Tâm chết tiệt, tuần này cậu phải giặt quần áo cho tôi!”
àu đỏ khiến tôi sởn tóc gáy, bởi vì…… đó là nhan sắc của máu……
T ứ đỏ đỏ kia…… là mực đỏ phải không? Nhiều như vậy, nồng như vậy, quả thực đỏ đến mức sắp biến thành đen! Giống như toàn bộ máu tươi của một người đều chảy ra hết……
R t cuộc là cái gì!
ục ca, anh không sao chứ!”
i đờ đẫn nhìn bác bảo vệ đang đứng ngốc ở cửa, sau đó một tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê liệt từ trong miệng Mục Mộc hô lên. Những người tò mò chen đi lên hốt nhiên giống như thấy phải chuyện gì đó khủng bố nhất thiên hạ cũng chợt phát ra những trận tiếng thét chói tai, tình cảnh nhất thời rối loạn, tất cả mọi người đều la hét chạy như điên.
T ại sao…… tôi đã dự định làm tốt vai trò kẻ bị chê cười suốt đời…… Sự thật vẫn như cũ phơi bày ra một mặt mà tôi rất không muốn thừa nhận…..
.< /strong>
.