Chương 6
Lão Đại đóng cửa phòng ngủ lại, đứng ở ngoài phòng giải thích gì đó với đám người lắm chuyện kia. Tôi ngồi yên trên giường của Tiểu Xán, ngơ ngẩn nhìn Viên Phi.
Viên Phi, cậu không sao chứ?” Tôi nhẹ giọng hỏi thăm, Viên Phi lắc đầu, ngồi trơ ra trên ghế, cúi đầu ủ rũ.
iêu Vũ, lúc cậu ở phòng ngủ đã xảy ra chuyện gì vậy?” Từ Bình hơi nhíu mày, tôi ngơ ngác lắc đầu, bỗng phát giác, có lẽ, cái lắc đầu của Viên Phi cũng hàm nghĩa giống tôi…….
Nói thì có thể làm được gì chứ, ai có thể xua đi nỗi sợ hãi trong đáy lòng chúng tôi, phòng ngủ lần thứ hai chìm vào yên lặng, không biết qua bao lâu, tiếng Lão Đại mở cửa phá tan không khí căng thẳng này, thế nhưng theo sau tiếng đóng cửa thì lại một lần nữa lâm vào trầm tĩnh.
Bầu không khí vẫn trầm mặc như cũ khiến người khác hít thở không thông.
“Các cậu cứ thế này thì sao chúng tôi có thể giúp các cậu?? Hiện tại chúng ta cùng ngồi chung trên một con thuyền, nhiều người bàn bạc sẽ tốt hơn! Các cậu cứ giấu buồn phiền trong lòng muốn khiến cho tôi lo lắng phải không?”
Ngô Phàm bực dọc đi đi lại lại trong phòng, người luôn luôn bình tĩnh như Lão Đại cùng trở nên sốt ruột như vậy, tôi nghĩ vẻ mặt tôi và Viên Phi nhất định là hết sức khó coi rồi.
“Tôi đồng ý!” Lão Đại trừng mắt nhìn tôi và Viên Phi, bình tĩnh nói.
ôi chần chừ trong chốc lát, thấy lão Đại và lão Tứ nhất định muốn hỏi cho rõ ngọn nguồn, tôi cũng có hơi chút do dự. Tuy rằng tôi không chắc cảm giác mấy ngày gần đây có phải là do tôi quá mức nhạy cảm hay không, nhưng nếu là chân thật, nhắc nhở lão Đại và lão Tứ chí ít cũng không có hại gì……
Giọng nói của tôi nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng quả thực tôi không có đủ khí lực đem hình ảnh khủng bố kia mà bình tĩnh miêu tả lại.
ôi hữu khí vô lực nói: “Tôi không biết…. nhưng tôi và Viên Phi đều đã từng nhìn thấy ‘nó’…. trước lúc Khổng Lệnh Tâm và Tiểu Xán gặp chuyện không may ‘nó’ đều xuất hiện trước giường hai người bọn họ….”
M à nó, chính là nguồn gốc tạo thành hết thảy bi kịch.
Lão Đại khí cực bại hoại hét lớn. Lão Tứ lại cúi đầu, suy nghĩ gì đó. Tôi cũng chỉ biết im lặng, vẫn như trước không nói ra sự tồn tại của tiếng nước tí tách, tôi nghĩ Viên Phi cũng có thể nghe được, nhưng cho dù đã trở thành “chiến hữu” của tôi hắn cũng chưa từng nhắc đến điểm này, cho nên, tôi cũng không biết bản thân có nên nói ra không nữa.
Tiêu Vũ! Viên Phi! Nếu các cậu lại nhìn thấy nó xuất hiện lần nữa, mặc kệ là đứng ở bên giường của ai, đều phải nói ra ngay lập tức!”
n là đang lo lắng cho tôi sao? Hay là có nguyên nhân khác?
Mặt trời dần ngả về tây, một phòng chúng tôi cùng nhau đi ăn cơm, vốn định giải quyết cơm chiều ở căn tin luôn, nhưng thật sự không chịu được bọn sinh viên xung quanh cứ chỉ chỉ trỏ trỏ, cứ như người phòng 308 chúng tôi đều là sinh vật thưởng lãm vậy. Cuối cùng buộc lòng phải quay về 501, cũng thầm cảm thấy may mắn hiện tại không phải ở 308, không thì đối diện đợt tấn công thể khí đặc thù từ toilet đối diện, chúng tôi càng không nuốt trôi được.
Cái tên này, lão Đại vừa mới dặn là không được đi riêng lẻ thì hắn lại một mình chạy mất!
“Đừng đi theo tôi.” Viên Phi cúi đầu nói.
ôi sững người một lúc lâu không có phản ứng, hắn lại cúi đầu xoay người bước đi, càng khiến tôi tức giận đến run cả người. Tôi lập tức tăng nhanh cước bộ vượt qua mặt hắn, buồn bực bước nhanh về phía trước.
Đáng ghét! Đáng ghét! Tôi còn cho rằng quan hệ đối địch giữa chúng tôi đã được xóa bỏ. Tôi còn cho rằng chúng tôi có thể trở thành bạn tốt có nạn cùng cam, xem ra là tôi tự mình đa tình! Vượn bay chết tiệt, ngươi cứ ở đó mà sợ hãi một mình đi! Ta không bao giờ…….. quan tâm ngươi nữa!
Tí tách.”
Tôi trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.
“Bạn học kia ơi! Đóng vòi nước lại!”
Tôi ôm đầu, tựa vào bàn thở hổn hển, tứ chi đều run rẩy.
< ng>Tôi vội vội vàng vàng gom hết sách vở, lảo đảo chạy tới chỗ có nhiều người, dựa sát vào tường mà ngồi, cũng không hiểu vì sao khi lưng dán trên vách tường lại có một loại cảm giác vững chãi an tâm, có lẽ bởi vì không cần lo sợ phía sau sẽ có một thứ gì đó bất ngờ xuất hiện rồi chậm rãi đến gần mình…….
< g>Tôi mở sách ra, ngơ ngẩn nhìn những ký tự tiếng Anh viết đầy trên giấy, nhưng trong đầu lại không lưu lại được nửa chữ nào. Thỉnh thoảng sẽ có người quay đầu lại liếc nhìn tôi, sau đó liền nhỏ giọng bàn tán gì đó với người bên cạnh.
< >Không biết qua bao lâu, Viên Phi tất ta tất tưởi chạy vào cửa, hết nhìn đông lại nhìn tây dường như đang tìm kiếm gì đó. Trong khoảnh khắc ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau, thần tình hắn bình tĩnh lại, rõ ràng là thả lỏng. Sau đó hắn lại cúi đầu, không nói một tiếng nào mà tùy ý chọn một chỗ ngồi xuống. Nhìn hắn thở dốc, không ngừng lau mồ hôi trên trán, tôi không khỏi hoài nghi tên này vừa mới kết thúc cuộc thi chạy cự ly dài.
ôi nhìn đồng hồ đeo tay, lấy ra vé xe lửa trong túi, xuất thần nhìn thời gian khởi hành, cuối cùng xé bỏ vé xe.
C nh ngộ của Tiểu Xán đã khiến tôi hiểu ra, trốn chạy cũng không phải là biện pháp giải quyết. So với việc một mình phát điên ở căn phòng trống vắng nơi quê nhà, tôi thà rằng lựa chọn chết ở trường học nơi nơi là người này, ít nhất, thời gian cuối cùng của cuộc đời tôi cũng không phải trôi qua trong cô độc.
Trước mắt chợt sáng chợt tối, tôi ngẩng đầu, bóng đèn huỳnh quang chập chờn vài cái liền rồi đột nhiên tắt hẳn. Phòng họp ngay lập tức dậy lên một trận ầm ĩ, có người thậm chí còn ra sức đập bàn bày tỏ kháng nghị. Các lớp khác cũng truyền ra từng trận la hét ồn ào, không biết nam sinh lớp nào còn giả tiếng sói tru, tôi cũng không nhịn được mà phì cười.
t nhiên, một tiếng động rõ rệt tựa như gần trong gang tấc vang lên:
Tí tách”
ẽ nào…..
“Tí tách”
“Tí tách”
í tách”
T i nhắm chặt hai mắt, gắt gao cắn môi dưới, để ngăn không cho bản thân căng thẳng quá mà hét ầm lên.
ó lẽ nó chỉ là đi ngang qua nơi này……. Có lẽ nó không có chú ý tới tôi…….. Có lẽ nó chỉ đến dọa tôi một chút rồi lập tức rời đi…….. Có lẽ……..
< >Đầu óc tôi tràn ngập suy nghĩ về những lý do không hề hợp lý, trái tim cũng đập loạn như đại não lúc này, tiếng hít thở dồn dập càng trở nên rõ ràng giữa bốn bề yên tĩnh, nhưng tôi vô pháp khống chế hô hấp hỗn loạn của mình, cũng như tôi không thể khống chế nỗi sợ hãi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Giọng của Viên Phi run run, nhưng lại vội vã hướng tôi mong chờ một sự chứng thực. Tôi ra sức gật đầu, lập tức cảm giác hai tay của hắn càng ôm chặt, trong thanh âm chứa đựng sự sợ hãi ấy tôi còn nghe ra vài tia kinh hỉ: “Nguyên lai chúng ta đều che giấu cùng một chuyện! Nó cũng đeo bám cậu đúng không? Tôi cứ nghĩ rằng nó chỉ bám theo tôi, tôi đã cho rằng tôi là người kế tiếp. Tôi sợ sẽ liên lụy cậu, không ngờ rằng…….”
< ng>“Cậu bảo tôi đừng đi theo cậu, là bởi vì cậu cho rằng cậu sẽ là người bị hại kế tiếp? Sợ liên lụy đến tôi?” Tôi ngẩn ra.
C m giác được cái gật đầu rất khẽ của Viên Phi, cổ họng tôi như nghẹn lại, hốc mắt thoáng cái đã ươn ướt. Không tự chủ được càng nắm chặt lấy áo hắn, thân thể kề sát có thể cảm nhận được run rẩy cùng nhịp tim cuồng loạn của đôi bên, hóa ra, ở thời điểm bản thân sợ hãi đến run bần bật, có một điểm tựa để ôm lấy lại ấm áp như thế này……..
< g>Nhịp tim dồn dập cũng thuận theo hô hấp mà dần dần bình tĩnh lại, lúc này tôi với Viên Phi mới phát giác không biết bắt đầu từ lúc nào, tiếng nước rơi tí tách khiến cho người ta sợ hãi kia đã biến mất. Tôi cùng hắn ngơ ngác nhìn nhau, không thể tin được chúng tôi lại một lần nữa may mắn bình an vô sự.
ó ……. đi rồi phải không.….?” Tôi thấp thỏm nhỏ giọng hỏi.
Viên Phi thò người ra dò xét, đột nhiên cúi đầu “A” lên một tiếng, tôi vội vàng túm chặt lấy cánh tay hắn.
“Chắc là không có gì đâu……”
Viên Phi dè dè dặt dặt đứng lên, đỡ tôi dậy, lúc này tôi mới nhận ra tay chân của mình cũng vừa tê vừa nhức.
Tôi vội vàng lắc đầu: “Không có việc gì!”
K ỳ thực, giữa cái u lãnh của buổi đêm, tạm thời thoát khỏi bóng ma sợ hãi, được một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy, loại cảm giác này cũng không tệ.
i trở về phòng ngủ, Lão Đại đã cầm đèn pin chuẩn bị đi tìm hai chúng tôi. Không nghĩ tới, chúng tôi đã ở trong cảm giác sợ hãi lo âu đó hơn một giờ đồng hồ, lúc này đã chín giờ hơn.
ôi còn nhớ rõ thời khắc bóng đen kia đi đến trước giường mình, tôi thậm chí không dám hô hấp mà nằm cứng đơ tại chỗ, có lẽ chỉ ngắn ngủi vài giây, nhưng tôi lại cảm thấy dài đằng đẵng như trôi qua mấy thế kỷ, thế mà đêm nay, trong nỗi sợ tương đồng lại có gì đó bất đồng……
>Tôi vô thức nhìn sang Viên Phi. Là bởi vì có hắn ở bên cạnh sao? Hắn đã ôm lấy tôi thật chặt; cái loại cảm giác an toàn này giống như trong hồi ức ấu thơ, mỗi lần sấm nổ chớp rền là tôi lại trốn vào trong lòng cha tôi, bởi vì xúc cảm ấm áp đong đầy kia làm tôi tin chắc rằng không có gì nguy hiểm nữa.
Ý nghĩ kỳ quái, lại ngoài ý muốn mà không hề bài xích……
*****
Vì cúp điện nên hầu như sinh viên các phòng đều sớm tiến vào mộng đẹp, chưa đến mười giờ, trên hành lang đã chẳng còn ai qua lại.
B ng nhiên, tóc tôi như bị thứ gì đó kéo lấy! Tôi lập tức mở bừng mắt ra. Cơn buồn ngủ lúc nãy đều bay biến!
Tôi thống khổ nhắm lại hai mắt, tay vuốt vuốt ngực, cảm giác được nó đang kịch liệt phập phồng, hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Viên Phi chết tiệt, cậu muốn hù chết người a!”
u như không phải Lão Đại ở đối diện và Lão Tứ đều đang ngủ, thì tôi nhất định sẽ nhảy dựng lên đánh Viên Phi mấy cú! Tuy rằng là lỗi do tôi thần hồn nát thần tính, nhưng khi lý trí của bạn đứng trước lằn ranh sụp đổ, bạn lại mông lung buồn ngủ, không hề cảnh giác, bỗng dưng lại bị người khác huých một cái! Cái cảm giác này giống như bị người đột ngột vứt xuống hồ băng, hơi lạnh thấu xương bao lấy toàn thân, ngay cả trái tim cũng theo đó mà co rút, cả người tựa như đã chết!
Tôi còn nhớ rõ khi hắn nói bên tai tôi “Cậu cũng có thể nghe được đúng không?” trong thanh âm run rẩy lộ ra chút vui sướng. Từ trước đến nay, hắn đều một thân một mình chống chọi, nghe thấy âm thanh mà người khác không thể nghe được, nhìn thấy bóng đen mà người khác không thể thấy. Khi hắn phát hiện còn có một người cũng giống như hắn, sự kiên cường mạnh mẽ cuối cùng cũng tan vỡ. Giờ phút này, hắn hướng tôi phát tín hiệu cầu cứu, chứng tỏ cuối cùng hắn cũng tin tưởng tôi, xem tôi như “đồng bạn”.
Tôi đứng dậy, ôm lấy gối, thật cẩn thận trèo từ giường tôi qua giường hắn, tôi bỗng nhiên có một suy nghĩ không hợp thời điểm, nếu tôi ngủ ở giường trên đối diện hoặc là giường dưới mà không phải vừa vặn cùng hắn song song, Viên Phi liệu có mở lời với tôi không?
Viên Phi xốc chăn lên, tôi đem gối của mình phóng đến cạnh gối hắn, rồi lập tức rụt vào, Viên Phi lấy chăn đắp lên người tôi, lập tức vô cùng ấm áp.
T i cười cười, dẹp bỏ mấy suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu.
Uy….” Tôi không được tự nhiên nhỏ giọng kháng cự.
ay mà còn có cậu cùng với tôi…… Nếu không tôi thật sự không biết mình còn có thể chống cự được bao lâu…….” Giọng nói trầm buồn khiến cho lòng tôi không hiểu sao lại khẩn trương, không khỏi từ bỏ luôn ý định giãy dụa. Lúc đó, hắn thật sự mang lại cho tôi cảm giác an toàn, chí ít, vào thời điểm hắn yếu đuối nhất, tôi cũng không nên cự tuyệt hắn….
>“Cái, cái gì…….”
>“May mà còn có cậu ở bên cạnh tôi……”
>“…….”
Tôi nhất thời không biết nên nói gì cho tốt, chỉ có thể ngốc nghếch nở nụ cười, giả vờ tự nhiên gãi gãi đầu. Viên Phi bỗng nhiên cầm lấy tay tôi, nhiệt độ nóng đến bỏng người từ bàn tay hắn truyền đến, làm tôi không hiểu sao lại vô cùng bối rối.
*****
Tôi ngơ ngác cảm thụ sự ẩm ướt trên môi, theo bản năng muốn tránh đi, lại không biết có phải bị dọa đến ngốc luôn rồi hay không, đại não thì kêu gào ‘Chạy mau! Chạy mau!’ mà thân thể lại giống như bị điểm huyệt không thể động đậy.
V ên Phi yên lặng nhìn tôi trong chốc lát, sau đó trở mình, đưa lưng về phía tôi. Thanh âm rầu rĩ truyền đến: “Thật xin lỗi……. Tôi chỉ là bỗng dưng có chút……. Cậu cũng biết là tôi không phải ……. Tôi có rất nhiều bạn gái …….”
Yên lặng một lúc, Viên Phi lại nhỏ giọng nói một tiếng “Xin lỗi”, tôi vẫn chưa ngủ, nhưng lại không biết nên trả lời thế nào, đành lựa chọn trầm mặc.
Tí tách”
& nbsp;“Tí tách “
Nó đứng ở chỗ này là có ý gì? Lại đang tìm kiếm con mồi kế tiếp sao? Vậy…… mục tiêu lần này của nó là chủ giường Viên Phi? Hay là người đang ngủ trên giường là….. tôi?
Tí tách”
Đừng ……..”
Đừng..…. thương tổn cậu ấy…….”
Tôi sửng sốt.
ong>Tay Viên Phi càng thêm xiết chặt, trái tim đang đập loạn của tôi nhưng lại bình tĩnh lạ. Tôi chậm rãi mở hai mắt, đưa lưng về phía Viên Phi và nó, kinh ngạc nhìn vách tường trước mặt. Dường như có thứ gì trên đó thu hút toàn bộ tầm mắt tôi.
ôi hốt nhiên muốn biết thứ đó rốt cục là cái gì, vì sao lại khiến Viên Phi sợ hãi như thế. Hồi tưởng lại bắt đầu từ lúc Viên Phi thất thường nhảy xuống giường, hắn hình như bị thứ gì đó quấn lấy khiến cho không thể sống yên ổn. Tôi sợ nhưng không biết gì, mà Viên Phi, dường như là vị biết rõ nên mới hoảng sợ, cũng bởi vậy áp lực trên lưng so với người khác càng nặng nề hơn.
ôi không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại xoay người, Viên Phi dựa vào quá mức chặt chẽ khiến cả người tôi đều bị hắn ôm vào trong lồng ngực, tầm mắt tôi chỉ có thể xuyên qua Viên Phi mơ hồ nhìn đến bên mép giường.
Viên Phi càng thêm căng thẳng, hắn gắt gao ôm lấy tôi, tôi lại mở to hai mắt nhìn chằm chằm bên giường.
Tôi nhìn thấy rồi! Là một bóng người, nhưng gần như là một cái bóng đen tuyền! Dưới ánh trăng chiếu xuống, tôi vẫn như trước không thể thấy rõ khuôn mặt nó, nhìn không thấy góc cạnh của diện bộ, không cảm giác được hình khối tứ chi, chỉ có một mảnh hắc sắc mơ hồ, dường như nó không hề tồn tại, chỉ là một làn sương khói đen sẫm, cho nên không lồi không lõm, chỉ có một màu đen thẳm như muốn hút người vào trong đó……
Viên Phi, cậu không sao chứ?” Tôi nhẹ giọng hỏi thăm, Viên Phi lắc đầu, ngồi trơ ra trên ghế, cúi đầu ủ rũ.
iêu Vũ, lúc cậu ở phòng ngủ đã xảy ra chuyện gì vậy?” Từ Bình hơi nhíu mày, tôi ngơ ngác lắc đầu, bỗng phát giác, có lẽ, cái lắc đầu của Viên Phi cũng hàm nghĩa giống tôi…….
ôi chần chừ trong chốc lát, thấy lão Đại và lão Tứ nhất định muốn hỏi cho rõ ngọn nguồn, tôi cũng có hơi chút do dự. Tuy rằng tôi không chắc cảm giác mấy ngày gần đây có phải là do tôi quá mức nhạy cảm hay không, nhưng nếu là chân thật, nhắc nhở lão Đại và lão Tứ chí ít cũng không có hại gì……
Giọng nói của tôi nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng quả thực tôi không có đủ khí lực đem hình ảnh khủng bố kia mà bình tĩnh miêu tả lại.
ôi hữu khí vô lực nói: “Tôi không biết…. nhưng tôi và Viên Phi đều đã từng nhìn thấy ‘nó’…. trước lúc Khổng Lệnh Tâm và Tiểu Xán gặp chuyện không may ‘nó’ đều xuất hiện trước giường hai người bọn họ….”
M à nó, chính là nguồn gốc tạo thành hết thảy bi kịch.
Tiêu Vũ! Viên Phi! Nếu các cậu lại nhìn thấy nó xuất hiện lần nữa, mặc kệ là đứng ở bên giường của ai, đều phải nói ra ngay lập tức!”
n là đang lo lắng cho tôi sao? Hay là có nguyên nhân khác?
Mặt trời dần ngả về tây, một phòng chúng tôi cùng nhau đi ăn cơm, vốn định giải quyết cơm chiều ở căn tin luôn, nhưng thật sự không chịu được bọn sinh viên xung quanh cứ chỉ chỉ trỏ trỏ, cứ như người phòng 308 chúng tôi đều là sinh vật thưởng lãm vậy. Cuối cùng buộc lòng phải quay về 501, cũng thầm cảm thấy may mắn hiện tại không phải ở 308, không thì đối diện đợt tấn công thể khí đặc thù từ toilet đối diện, chúng tôi càng không nuốt trôi được.
Cái tên này, lão Đại vừa mới dặn là không được đi riêng lẻ thì hắn lại một mình chạy mất!
ôi sững người một lúc lâu không có phản ứng, hắn lại cúi đầu xoay người bước đi, càng khiến tôi tức giận đến run cả người. Tôi lập tức tăng nhanh cước bộ vượt qua mặt hắn, buồn bực bước nhanh về phía trước.
Tí tách.”
< ng>Tôi vội vội vàng vàng gom hết sách vở, lảo đảo chạy tới chỗ có nhiều người, dựa sát vào tường mà ngồi, cũng không hiểu vì sao khi lưng dán trên vách tường lại có một loại cảm giác vững chãi an tâm, có lẽ bởi vì không cần lo sợ phía sau sẽ có một thứ gì đó bất ngờ xuất hiện rồi chậm rãi đến gần mình…….
< g>Tôi mở sách ra, ngơ ngẩn nhìn những ký tự tiếng Anh viết đầy trên giấy, nhưng trong đầu lại không lưu lại được nửa chữ nào. Thỉnh thoảng sẽ có người quay đầu lại liếc nhìn tôi, sau đó liền nhỏ giọng bàn tán gì đó với người bên cạnh.
< >Không biết qua bao lâu, Viên Phi tất ta tất tưởi chạy vào cửa, hết nhìn đông lại nhìn tây dường như đang tìm kiếm gì đó. Trong khoảnh khắc ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau, thần tình hắn bình tĩnh lại, rõ ràng là thả lỏng. Sau đó hắn lại cúi đầu, không nói một tiếng nào mà tùy ý chọn một chỗ ngồi xuống. Nhìn hắn thở dốc, không ngừng lau mồ hôi trên trán, tôi không khỏi hoài nghi tên này vừa mới kết thúc cuộc thi chạy cự ly dài.
ôi nhìn đồng hồ đeo tay, lấy ra vé xe lửa trong túi, xuất thần nhìn thời gian khởi hành, cuối cùng xé bỏ vé xe.
C nh ngộ của Tiểu Xán đã khiến tôi hiểu ra, trốn chạy cũng không phải là biện pháp giải quyết. So với việc một mình phát điên ở căn phòng trống vắng nơi quê nhà, tôi thà rằng lựa chọn chết ở trường học nơi nơi là người này, ít nhất, thời gian cuối cùng của cuộc đời tôi cũng không phải trôi qua trong cô độc.
t nhiên, một tiếng động rõ rệt tựa như gần trong gang tấc vang lên:
Tí tách”
ẽ nào…..
“Tí tách”
í tách”
T i nhắm chặt hai mắt, gắt gao cắn môi dưới, để ngăn không cho bản thân căng thẳng quá mà hét ầm lên.
ó lẽ nó chỉ là đi ngang qua nơi này……. Có lẽ nó không có chú ý tới tôi…….. Có lẽ nó chỉ đến dọa tôi một chút rồi lập tức rời đi…….. Có lẽ……..
< >Đầu óc tôi tràn ngập suy nghĩ về những lý do không hề hợp lý, trái tim cũng đập loạn như đại não lúc này, tiếng hít thở dồn dập càng trở nên rõ ràng giữa bốn bề yên tĩnh, nhưng tôi vô pháp khống chế hô hấp hỗn loạn của mình, cũng như tôi không thể khống chế nỗi sợ hãi cả về thể xác lẫn tinh thần.
< ng>“Cậu bảo tôi đừng đi theo cậu, là bởi vì cậu cho rằng cậu sẽ là người bị hại kế tiếp? Sợ liên lụy đến tôi?” Tôi ngẩn ra.
C m giác được cái gật đầu rất khẽ của Viên Phi, cổ họng tôi như nghẹn lại, hốc mắt thoáng cái đã ươn ướt. Không tự chủ được càng nắm chặt lấy áo hắn, thân thể kề sát có thể cảm nhận được run rẩy cùng nhịp tim cuồng loạn của đôi bên, hóa ra, ở thời điểm bản thân sợ hãi đến run bần bật, có một điểm tựa để ôm lấy lại ấm áp như thế này……..
< g>Nhịp tim dồn dập cũng thuận theo hô hấp mà dần dần bình tĩnh lại, lúc này tôi với Viên Phi mới phát giác không biết bắt đầu từ lúc nào, tiếng nước rơi tí tách khiến cho người ta sợ hãi kia đã biến mất. Tôi cùng hắn ngơ ngác nhìn nhau, không thể tin được chúng tôi lại một lần nữa may mắn bình an vô sự.
ó ……. đi rồi phải không.….?” Tôi thấp thỏm nhỏ giọng hỏi.
Viên Phi dè dè dặt dặt đứng lên, đỡ tôi dậy, lúc này tôi mới nhận ra tay chân của mình cũng vừa tê vừa nhức.
K ỳ thực, giữa cái u lãnh của buổi đêm, tạm thời thoát khỏi bóng ma sợ hãi, được một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy, loại cảm giác này cũng không tệ.
i trở về phòng ngủ, Lão Đại đã cầm đèn pin chuẩn bị đi tìm hai chúng tôi. Không nghĩ tới, chúng tôi đã ở trong cảm giác sợ hãi lo âu đó hơn một giờ đồng hồ, lúc này đã chín giờ hơn.
ôi còn nhớ rõ thời khắc bóng đen kia đi đến trước giường mình, tôi thậm chí không dám hô hấp mà nằm cứng đơ tại chỗ, có lẽ chỉ ngắn ngủi vài giây, nhưng tôi lại cảm thấy dài đằng đẵng như trôi qua mấy thế kỷ, thế mà đêm nay, trong nỗi sợ tương đồng lại có gì đó bất đồng……
>Tôi vô thức nhìn sang Viên Phi. Là bởi vì có hắn ở bên cạnh sao? Hắn đã ôm lấy tôi thật chặt; cái loại cảm giác an toàn này giống như trong hồi ức ấu thơ, mỗi lần sấm nổ chớp rền là tôi lại trốn vào trong lòng cha tôi, bởi vì xúc cảm ấm áp đong đầy kia làm tôi tin chắc rằng không có gì nguy hiểm nữa.
Ý nghĩ kỳ quái, lại ngoài ý muốn mà không hề bài xích……
Vì cúp điện nên hầu như sinh viên các phòng đều sớm tiến vào mộng đẹp, chưa đến mười giờ, trên hành lang đã chẳng còn ai qua lại.
B ng nhiên, tóc tôi như bị thứ gì đó kéo lấy! Tôi lập tức mở bừng mắt ra. Cơn buồn ngủ lúc nãy đều bay biến!
u như không phải Lão Đại ở đối diện và Lão Tứ đều đang ngủ, thì tôi nhất định sẽ nhảy dựng lên đánh Viên Phi mấy cú! Tuy rằng là lỗi do tôi thần hồn nát thần tính, nhưng khi lý trí của bạn đứng trước lằn ranh sụp đổ, bạn lại mông lung buồn ngủ, không hề cảnh giác, bỗng dưng lại bị người khác huých một cái! Cái cảm giác này giống như bị người đột ngột vứt xuống hồ băng, hơi lạnh thấu xương bao lấy toàn thân, ngay cả trái tim cũng theo đó mà co rút, cả người tựa như đã chết!
T i cười cười, dẹp bỏ mấy suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu.
Uy….” Tôi không được tự nhiên nhỏ giọng kháng cự.
ay mà còn có cậu cùng với tôi…… Nếu không tôi thật sự không biết mình còn có thể chống cự được bao lâu…….” Giọng nói trầm buồn khiến cho lòng tôi không hiểu sao lại khẩn trương, không khỏi từ bỏ luôn ý định giãy dụa. Lúc đó, hắn thật sự mang lại cho tôi cảm giác an toàn, chí ít, vào thời điểm hắn yếu đuối nhất, tôi cũng không nên cự tuyệt hắn….
>“Cái, cái gì…….”
>“May mà còn có cậu ở bên cạnh tôi……”
>“…….”
Tôi nhất thời không biết nên nói gì cho tốt, chỉ có thể ngốc nghếch nở nụ cười, giả vờ tự nhiên gãi gãi đầu. Viên Phi bỗng nhiên cầm lấy tay tôi, nhiệt độ nóng đến bỏng người từ bàn tay hắn truyền đến, làm tôi không hiểu sao lại vô cùng bối rối.
Tôi ngơ ngác cảm thụ sự ẩm ướt trên môi, theo bản năng muốn tránh đi, lại không biết có phải bị dọa đến ngốc luôn rồi hay không, đại não thì kêu gào ‘Chạy mau! Chạy mau!’ mà thân thể lại giống như bị điểm huyệt không thể động đậy.
V ên Phi yên lặng nhìn tôi trong chốc lát, sau đó trở mình, đưa lưng về phía tôi. Thanh âm rầu rĩ truyền đến: “Thật xin lỗi……. Tôi chỉ là bỗng dưng có chút……. Cậu cũng biết là tôi không phải ……. Tôi có rất nhiều bạn gái …….”
Yên lặng một lúc, Viên Phi lại nhỏ giọng nói một tiếng “Xin lỗi”, tôi vẫn chưa ngủ, nhưng lại không biết nên trả lời thế nào, đành lựa chọn trầm mặc.
Tí tách”
& nbsp;“Tí tách “
Nó đứng ở chỗ này là có ý gì? Lại đang tìm kiếm con mồi kế tiếp sao? Vậy…… mục tiêu lần này của nó là chủ giường Viên Phi? Hay là người đang ngủ trên giường là….. tôi?
Tí tách”
Đừng ……..”
Đừng..…. thương tổn cậu ấy…….”
Tôi sửng sốt.
ong>Tay Viên Phi càng thêm xiết chặt, trái tim đang đập loạn của tôi nhưng lại bình tĩnh lạ. Tôi chậm rãi mở hai mắt, đưa lưng về phía Viên Phi và nó, kinh ngạc nhìn vách tường trước mặt. Dường như có thứ gì trên đó thu hút toàn bộ tầm mắt tôi.
ôi hốt nhiên muốn biết thứ đó rốt cục là cái gì, vì sao lại khiến Viên Phi sợ hãi như thế. Hồi tưởng lại bắt đầu từ lúc Viên Phi thất thường nhảy xuống giường, hắn hình như bị thứ gì đó quấn lấy khiến cho không thể sống yên ổn. Tôi sợ nhưng không biết gì, mà Viên Phi, dường như là vị biết rõ nên mới hoảng sợ, cũng bởi vậy áp lực trên lưng so với người khác càng nặng nề hơn.
ôi không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại xoay người, Viên Phi dựa vào quá mức chặt chẽ khiến cả người tôi đều bị hắn ôm vào trong lồng ngực, tầm mắt tôi chỉ có thể xuyên qua Viên Phi mơ hồ nhìn đến bên mép giường.