Chương 18

“Ngươi ── Ngươi ──”



 [tác giả: người ta nổi tiếng là dùng độc dược chứ không phải võ công......]
br>“Ngươi......Tại sao ngươi không tránh đi......” Triệu Đại Ngưu nhìn Vân Mị đang thổ huyết mà không biết phải làm sao.

V ân Mị ôm ngực, hắn đau đến mức hai hàng lông mày đều dính vào một chỗ, ngực đau đớn như bị lửa thiêu. Con trâu ngốc chết tiệt này xuống tay thật ngoan độc, còn dám hỏi hắn vì sao không tránh nữa chứ...... Nếu có thể tránh được chả lẽ hắn không muốn tránh sao? Cũng may là hắn có yêu lực để trị liệu. Hắn chậm rãi thi triển pháp lực khiến vết thương dịu lại, nhưng sau đó lửa giận trong lòng hắn cũng nổi lên. Hắn căm tức nhìn Triệu Đại Ngưu, thập phần phẫn nộ nói:

Ngươi thật sự muốn cứu người này như vậy sao?”



*mạng người quan trọng

< rong>“Vậy việc ta sống hay chết ngươi có quan tâm không?” Vân Mị lại nặng nề hỏi.



Phản ứng của Triệu Đại Ngưu khiến phẫn nộ trong lòng Vân Mị đạt đến cực điểm. Hắn vốn định khi Triệu Đại Ngưu tỉnh lại sẽ đối xử ôn nhu với y một chút, bây giờ xem ra hoàn toàn không cần. Bất luận mạng sống của kẻ nào trong mắt con trâu chết tiệt này đều quan trọng hơn hắn! Thì ra sinh tử của hắn y tuyệt đối không hề quan tâm!


hận ra được điều này, Vân Mị cảm thấy thật khó thở. Hắn rất đau đớn, đau hơn lúc nãy gấp bội phần. Hắn còn cho rằng vì vết thương lúc nãy vẫn chưa hoàn toàn được trị khỏi, lại phát hiện dù mình có sử dụng bao nhiêu yêu lực cũng không thể chữa được đau xót trong lòng này.....

Triệu Đại Ngưu cảm giác được Vân Mị có cái gì đó không đúng, nhưng lạ ở chỗ nào thì y không thể nói ra được.





—oOo—


ong>Triệu Đại Ngưu không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng y lại một lần nữa vì cơn đau mà chỉ cần trải qua một lần đã khắc cốt ghi tâm làm cho tỉnh lại.





< rong>Triệu Đại Ngưu đau nhức miễn cưỡng tìm cách ngăn cản lại. Chỉ có điều Vân Mị giờ phút này làm sao có thể để ý đến y, hắn chỉ muốn giải tỏa hết những bức xúc của mình.








*coi thường mạng sống của mình

Đáng sợ hơn là sau khi y bắt đầu quen với đau đớn này, cư nhiên trong hỗn loạn y lại cảm thấy được sự vui sướng mà y không hề muốn thừa nhận ── Thật khó có thể tin giữa đau đớn lại có thể mang lại cho y khoái cảm nóng bỏng như vậy, mà cái loại khoái cảm trong thống khổ này đang làm cho ý thức y liều chết duy trì bắt đầu phai nhạt.




“Ô ── a a......”

Tại sao lại như vậy?








A...... A a......”

Y bất giác phát ra tiếng rên rỉ. Mỗi khi Vân Mị vì muốn xâm nhập sâu hơn mà lui ra sau, thân thể y như bất mãn, theo bản năng cầu hoan mà nóng bỏng đong đưa vòng eo, hoàn toàn không quan tâm đến việc cơ khát của người khác đã được thỏa mãn hay chưa.






—oOo—


LỢM: Edit xong đọc lại mới thấy mình làm hơi quá lố, lỡ tay xáo trộn luôn một vài câu văn của tác giả  ╮◔◡◔╭