Chương 58
Tô Mạch ăn tối với Lâm Tiểu Linh xong về nhà.
Trâu Tinh Thần tắm xong ra khỏi nhà vệ sinh, Tô Mạch đang ngồi trước bàn trang điểm tháo khuyên tai.
Trâu Tinh Thần lại gần, cúi xuống, ghé vào môi cô ngửi ngửi, hơi hơi chau mày: “Em uống rượu à?”
Tô Mạch cười: “Rượu vang, không sao đâu.”
Trâu Tinh Thần đứng tựa vào bàn, vừa lau tóc vừa nói: “Lần sau không cho em uống rượu với người khác ở bên ngoài nữa, nữ cũng không được.”
Tô Mạch cất hoa tai vào hộp trang sức, đứng dậy: “Anh yên tâm, em có chừng mà, có say đâu.”
Trâu Tinh Thần bỏ khăn xuống bàn, dựng thẳng một ngón tay lên hỏi: “Đây là gì?”
Tô Mạch: “Là một.”
Trâu Tinh Thần: “Sai, em say rồi.”
Tô Mạch: “…”
“Rõ ràng là một mà, sao lại sai, không đời nào, đúng là một.”
Trâu Tinh Thần giơ lại ngón tay lên: “Đây là ngón tay, ngón trỏ.”
“Hỏi em đây là gì chứ có hỏi là mấy đâu. Rõ ràng là say rồi, đầu óc không minh mẫn.”
Tô Mạch: “…” Còn tính cái kiểu đếch này nữa.
Trâu Tinh Thần xuống dưới nhà hâm một cốc sữa nóng mang lên cho Tô Mạch: “Uống đi, tối ngủ sẽ dễ chịu hơn.”
Tô Mạch nhận cốc: “Không nhận ra đấy, giám đốc Trâu càng ngày càng ân cần.”
Hai người nói chuyện nhảm mấy câu, Tô Mạch kể cho Trâu Tinh Thần nghe chuyện Lý Quảng Toàn bị kiện ra tòa vì tội quấy rối tình dục nơi công sở.
Trâu Tinh Thần nghe xong, ừ một tiếng.
Tô Mạch thấy Trâu Tinh Thần chẳng tỏ thái độ gì bèn hỏi: “Anh không phát biểu chút cảm nghĩ nào à?”
Trâu Tinh Thần ngước mắt nhìn lên: “Cảm nghĩ về cái gì?”
Tô Mạch: “Về luật nhân quả tuần hoàn trong trời đất ấy, tên lợn chết đó cuối cùng cũng phải quỳ gối trước cán cân công lý.”
Trâu Tinh Thần cười: “Trời đất có lẽ công bằng của trời đất nhưng đôi khi vẫn cần phải có chút lực tác động của con người.”
Tô Mạch ngẩng đầu nhìn Trâu Tinh Thần: “Ý là sao?”
Trâu Tinh Thần xoa tóc Tô Mạch: “Đi tắm đi còn hầu ngủ.”
Tô Mạch tắm rửa sạch sẽ xong, trèo lên giường, nằm đè trên người Trâu Tinh Thần, cúi xuống hôn hôn anh: “Không phải là anh gọi truyền thông làm lớn chuyện của Lý Quảng Toàn lên đấy chứ?”
Trâu Tinh Thần lật người đè Tô Mạch xuống: “Trước hoa dưới nguyệt, nói chuyện của tên đó làm gì. Nói gì đó lãng mạn tí đi.”
*trước hoa dưới nguyệt: chỗ này mình lấy theo cách dịch cụm “hoa tiền nguyệt hạ” của Đoàn Thị Điểm trong “Chinh phụ ngâm khúc”. Nguyên văn đoạn thơ: link
Tô Mạch nghiêng nghiêng đầu: “Lãng mạn gì đây, anh nói cái gì mới lãng mạn? Em thấy nhẫn kim cương lãng mạn, anh có không?”
Trâu Tinh Thần cười khẽ: “Để bụng chuyện nhẫn kim cương vậy cơ à?”
Tô Mạch: “Kiếp trước có lẽ em là một con rồng chuyên thích những thứ lấp lánh tỏa sáng ví dụ như kim cương, châu báu, vàng bạc, à, không tính bạc, bạc chẳng đáng tiền.”
*trong văn hóa dân gian thì rồng thích những thứ lấp lánh và hay sưu tập chúng vậy nên chỗ ở của rồng thường có nhiều kho báu.
Trâu Tinh Thần: “Thế em yêu tiền của anh hay là con người anh?”
Tô Mạch: “Anh nghĩ đi đâu thế.”
Trâu Tinh Thần cười.
Tô Mạch: “Vậy tất nhiên là yêu tiền của anh rồi.”
Cô chỉ nghịch ngợm đùa một chút như thế, cái giá phải trả là bị anh ấn trên giường, cực lực “cọ sát”.
Ngày hôm sau, họng cô mất tiếng, eo mỏi rã rời như không còn là của mình.
Trâu Tinh Thần đút cho cô một viên kẹo bạc hà: “Ăn nó cổ họng sẽ thấy dễ chịu hơn đấy.”
“Còn rời giường được không?”
Tô Mạch bóp bóp đôi chân mỏi nhừ: “Em tàn phế rồi, mấy ngày tới không thể động cựa được, buổi tối tự anh ngủ một mình đi.”
Trâu Tinh Thần ngồi xuống cạnh giường: “Mỏi ở đâu, anh bóp cho.”
Tô Mạch chỉ chỉ xuống chân: “Ở đây.”
Năm giây sau.
Tô Mạch la lên: “Anh đang sờ lần lên chỗ đếch nào thế.”
Trâu Tinh Thần: “Triệu Thù đang ngay dưới nhà kìa, em kêu to lên nữa đi.”
Tô Mạch ngậm miệng.
Trâu Tinh Thần cười cười đứng dậy: “Anh chuẩn bị sẵn bữa sáng cho em rồi. Trứng ốp, không cháy tí nào, còn là hình trái tim chuẩn đét nữa.”
“Cháo thịt nạc trứng bắc thảo ở trong nồi cơm điện, lát em tự lấy ăn nhé.”
*cách nấu cháo thịt nạc trứng bắc thảo (皮蛋瘦肉粥): lưu ý, thịt nạc thái miếng, không phải thịt băm như ở mình hay ăn, video có engsub.
Trâu Tinh Thần tắm xong ra khỏi nhà vệ sinh, Tô Mạch đang ngồi trước bàn trang điểm tháo khuyên tai.
Trâu Tinh Thần lại gần, cúi xuống, ghé vào môi cô ngửi ngửi, hơi hơi chau mày: “Em uống rượu à?”
Tô Mạch cười: “Rượu vang, không sao đâu.”
Trâu Tinh Thần đứng tựa vào bàn, vừa lau tóc vừa nói: “Lần sau không cho em uống rượu với người khác ở bên ngoài nữa, nữ cũng không được.”
Tô Mạch cất hoa tai vào hộp trang sức, đứng dậy: “Anh yên tâm, em có chừng mà, có say đâu.”
Trâu Tinh Thần bỏ khăn xuống bàn, dựng thẳng một ngón tay lên hỏi: “Đây là gì?”
Tô Mạch: “Là một.”
Trâu Tinh Thần: “Sai, em say rồi.”
Tô Mạch: “…”
“Rõ ràng là một mà, sao lại sai, không đời nào, đúng là một.”
Trâu Tinh Thần giơ lại ngón tay lên: “Đây là ngón tay, ngón trỏ.”
“Hỏi em đây là gì chứ có hỏi là mấy đâu. Rõ ràng là say rồi, đầu óc không minh mẫn.”
Tô Mạch: “…” Còn tính cái kiểu đếch này nữa.
Trâu Tinh Thần xuống dưới nhà hâm một cốc sữa nóng mang lên cho Tô Mạch: “Uống đi, tối ngủ sẽ dễ chịu hơn.”
Tô Mạch nhận cốc: “Không nhận ra đấy, giám đốc Trâu càng ngày càng ân cần.”
Hai người nói chuyện nhảm mấy câu, Tô Mạch kể cho Trâu Tinh Thần nghe chuyện Lý Quảng Toàn bị kiện ra tòa vì tội quấy rối tình dục nơi công sở.
Trâu Tinh Thần nghe xong, ừ một tiếng.
Tô Mạch thấy Trâu Tinh Thần chẳng tỏ thái độ gì bèn hỏi: “Anh không phát biểu chút cảm nghĩ nào à?”
Trâu Tinh Thần ngước mắt nhìn lên: “Cảm nghĩ về cái gì?”
Tô Mạch: “Về luật nhân quả tuần hoàn trong trời đất ấy, tên lợn chết đó cuối cùng cũng phải quỳ gối trước cán cân công lý.”
Trâu Tinh Thần cười: “Trời đất có lẽ công bằng của trời đất nhưng đôi khi vẫn cần phải có chút lực tác động của con người.”
Tô Mạch ngẩng đầu nhìn Trâu Tinh Thần: “Ý là sao?”
Trâu Tinh Thần xoa tóc Tô Mạch: “Đi tắm đi còn hầu ngủ.”
Tô Mạch tắm rửa sạch sẽ xong, trèo lên giường, nằm đè trên người Trâu Tinh Thần, cúi xuống hôn hôn anh: “Không phải là anh gọi truyền thông làm lớn chuyện của Lý Quảng Toàn lên đấy chứ?”
Trâu Tinh Thần lật người đè Tô Mạch xuống: “Trước hoa dưới nguyệt, nói chuyện của tên đó làm gì. Nói gì đó lãng mạn tí đi.”
*trước hoa dưới nguyệt: chỗ này mình lấy theo cách dịch cụm “hoa tiền nguyệt hạ” của Đoàn Thị Điểm trong “Chinh phụ ngâm khúc”. Nguyên văn đoạn thơ: link
Tô Mạch nghiêng nghiêng đầu: “Lãng mạn gì đây, anh nói cái gì mới lãng mạn? Em thấy nhẫn kim cương lãng mạn, anh có không?”
Trâu Tinh Thần cười khẽ: “Để bụng chuyện nhẫn kim cương vậy cơ à?”
Tô Mạch: “Kiếp trước có lẽ em là một con rồng chuyên thích những thứ lấp lánh tỏa sáng ví dụ như kim cương, châu báu, vàng bạc, à, không tính bạc, bạc chẳng đáng tiền.”
*trong văn hóa dân gian thì rồng thích những thứ lấp lánh và hay sưu tập chúng vậy nên chỗ ở của rồng thường có nhiều kho báu.
Trâu Tinh Thần: “Thế em yêu tiền của anh hay là con người anh?”
Tô Mạch: “Anh nghĩ đi đâu thế.”
Trâu Tinh Thần cười.
Tô Mạch: “Vậy tất nhiên là yêu tiền của anh rồi.”
Cô chỉ nghịch ngợm đùa một chút như thế, cái giá phải trả là bị anh ấn trên giường, cực lực “cọ sát”.
Ngày hôm sau, họng cô mất tiếng, eo mỏi rã rời như không còn là của mình.
Trâu Tinh Thần đút cho cô một viên kẹo bạc hà: “Ăn nó cổ họng sẽ thấy dễ chịu hơn đấy.”
“Còn rời giường được không?”
Tô Mạch bóp bóp đôi chân mỏi nhừ: “Em tàn phế rồi, mấy ngày tới không thể động cựa được, buổi tối tự anh ngủ một mình đi.”
Trâu Tinh Thần ngồi xuống cạnh giường: “Mỏi ở đâu, anh bóp cho.”
Tô Mạch chỉ chỉ xuống chân: “Ở đây.”
Năm giây sau.
Tô Mạch la lên: “Anh đang sờ lần lên chỗ đếch nào thế.”
Trâu Tinh Thần: “Triệu Thù đang ngay dưới nhà kìa, em kêu to lên nữa đi.”
Tô Mạch ngậm miệng.
Trâu Tinh Thần cười cười đứng dậy: “Anh chuẩn bị sẵn bữa sáng cho em rồi. Trứng ốp, không cháy tí nào, còn là hình trái tim chuẩn đét nữa.”
“Cháo thịt nạc trứng bắc thảo ở trong nồi cơm điện, lát em tự lấy ăn nhé.”
*cách nấu cháo thịt nạc trứng bắc thảo (皮蛋瘦肉粥): lưu ý, thịt nạc thái miếng, không phải thịt băm như ở mình hay ăn, video có engsub.