Chương 24: HOÀN CHÍNH VĂN
Hỉ Lai đạm nhiên nói:
"Gió hôm nay lớn quá, làm cát bay vào mắt ta. Nô tài thất lễ, mong Huyện chủ thứ tội."
&nbs
"Không... không sao."
Ta trả lời ấp úng.
Ra đến cửa cung, Hỉ Lai đứng đó, lặng lẽ nhìn theo ta.
p>
Hắn nói chỉ khi nào không còn thấy bóng ta nữa, hắn mới quay về.
p>
Nhưng ngoài cổng cung, Tạ Hồng Hiên đã đợi sẵn.
  /p>
Ta bước lên xe ngựa.
&nbs
Vén rèm xe lên.
& nbsp;
Hỉ Lai vẫn đứng thẳng tắp tại chỗ.
  /p>
*
B&o acute;ng dáng thiếu niên…
dưới những bức tường son ngói biếc,
&nbs
đã không còn nét ngây thơ như trước.
&n ;
Xe ngựa dần lăn bánh,
bóng hình Hỉ Lai càng lúc càng nhỏ.
  /p>
Nhưng tường thành vẫn cao vời vợi.
  /p>
Ta biết…
>Hắn đã bị giam cầm trong đó.
nbsp;
Ta co người lại trong xe,
p>
lấy tay che mặt, bật khóc.
"Hỉ Lai còn nhỏ hơn ta…
& nbsp;
Làm sao ta có thể không đau lòng vì hắn?"
&nbs
Tạ Hồng Hiên nhìn thánh chỉ trong tay,
< /p>
lại nhìn ta đang khóc nức nở,
p>
giọng nói có chút run rẩy:
  /p>
"Lý Linh, nàng thực sự không muốn gả cho ta đến mức này sao?"
Ta đang khóc thảm thiết,
&nb ;
nghe câu này, ta đột nhiên ngơ ngác.
Tạ Hồng Hiên siết chặt thánh chỉ, giọng hắn khàn khàn:
"Lý Linh, ta sẽ đi tìm hoàng thượng, bảo ngài thu hồi thánh chỉ, chỉ phong nàng làm Huyện chủ, không ép nàng thành thân nữa, được không?
Đừng khóc nữa..."
&n p;
Hả???& sp;
" Thu hồi thánh chỉ á?!"
Ta lập tức giật lại thánh chỉ, ôm chặt trong lòng:
"Tại sao lại phải thu hồi?!"
&nb ;
Đôi mắt Tạ Hồng Hiên hơi đỏ:
  p>
"Nàng khóc thảm như vậy,
  /p>
ta... ta không muốn miễn cưỡng nàng."
< p>Hóa ra…
& nbsp;
hắn tưởng ta bị ép gả cho hắn, nên mới đau khổ như thế.
  /p>
Lang quân vốn có vài phần lãnh đạm,
&nbs /p>
những ngày bận rộn vừa qua càng khiến hắn thêm phần tiều tụy.
  /p>
Giờ phút này, khóe mắt hắn ửng đỏ,
  p>
trông cứ như sắp vỡ tan thành từng mảnh.
&nbs
Ta nhào vào lòng hắn,
  /p>
ôm chặt lấy hắn.
  /p>
"Lang quân, ta thích chàng."
"Ta muốn gả cho chàng!"
19
Ho&a grave;ng thượng không chỉ ban tước vị Huyện chủ, mà còn ban thưởng một khoản bạc lớn.
  /p>
Dinh thự bên cạnh Tạ phủ cũng được ban cho ta, để ta ở đó trước khi xuất giá.
Ta đưa Tiểu Trúc đến ở cùng.
Hỉ Lai đối xử với ta tốt như vậy, nên ta tất nhiên sẽ coi Tiểu Trúc như đệ đệ ruột mà yêu thương.
&n p;
Nhưng thời gian này, Tạ đại nhân lại chịu khổ rồi.
  /p>
Ngày nào cũng trèo tường qua đây, chỉ để nói chuyện với ta.
p>
Lúc đầu, ta còn tưởng lang quân đã đổi tính, trở nên lắm lời hơn.
/p>
Nhưng sau khi để ý, ta phát hiện hắn vẫn lạnh lùng với tất cả mọi người,
&n ;
chỉ có trước mặt ta mới cười rạng rỡ như ánh trăng.
&nbs ;
Hắn ngồi bên ta, nhìn ta thêu hoa,
< /p>
mắt cong như vầng trăng khuyết, giọng nói đầy cưng chiều:
&nb ;
"Lý Linh của ta, thật là đẹp."
&nb
Từ ngày được phong Huyện chủ,
ta cũng không cần bôi thứ phấn vàng xấu xí lên mặt nữa.
  /p>
Ta liếc hắn một cái, cười khẽ:
  /p>
"Chẳng phải trước đây chàng nói ta xấu sao? Ngay cả Hà Bá cũng không thích."
Tạ Hồng Hiên ngồi thẳng lưng, giọng cao lên hai phần:
&nbs
"Đó... đó là vì ta muốn vạch trần lời nói dối thôi!"
Nói xong, hắn lại chồm tới,
  /p>
không giữ chút dáng vẻ nào, cọ cọ vào người ta:
? Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn ? ? ?
? Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ ?
? Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"N&agrav e;ng là đẹp nhất!"
&nb ;
Tay hắn không an phận, cứ chọc chọc má ta.
p>
*
Ng&a grave;y mùng 5 tháng 8.
Ta rốt cuộc cũng như nguyện.
&n p;
Lang quân ngồi bên ta,
p>
hai gò má đỏ bừng.
&nbs
Bình thường thì bám người, quấn quýt không buông,
thế mà hôm nay lại rụt rè như một thiếu nữ.
p>
Nhưng nhìn bộ dạng này của hắn, ta lại càng vui hơn.
/p>
Ta đè hắn xuống.
&nb ;
"Phu quân~"
Chỉ là...
không bao lâu sau,
< /p>
hắn liền lật người phản công.
Hắn áp sát bên tai ta, thì thầm từng chữ một:
  /p>
"Nàng không được rời xa ta."
< /p>
"Chúng ta phải bên nhau mãi mãi."
Ngựa xe chậm rãi, năm tháng bình yên.
& nbsp;
Cả đời này được gặp lang quân, chính là may mắn lớn nhất của ta.
p>
Lang quân nói,
hắn cũng vậy.
  /p>
*
Năm sau, ta sinh cho hắn một cô con gái mũm mĩm, trắng trẻo.
&nbs
Nhưng còn chưa kịp ôm con cho thỏa cơn thèm,
hoàng đế đã giành lấy, ôm chặt không buông.
Hắn có sáu hoàng tử,
p>
nhưng lại không có công chúa,
thế là bám riết lấy con gái ta, nhất quyết không thả.
  /p>
Hắn còn nói:
"Tiểu cữu mẫu mới sinh xong, không nên vất vả, để trẫm chăm sóc tiểu công chúa vài ngày."
< p>Chăm sóc?
Người nghĩ Tể tướng phủ của ta không có hạ nhân chắc?
&nbs
Nhưng nhìn thấy Hỉ Lai,
< /p>
đôi mắt sáng rực như sao,
< /p>
nhìn chằm chằm vào con gái ta,
p>
ta cũng đành bỏ qua.
< /p>
"Thôi thôi... vậy thì ta cứ thường xuyên vào cung là được."
& ;
*
C ái nhóc con ấy, tính tình rất quậy phá,
không biết có phải di truyền từ lang quân không nữa.
  /p>
Ở trong hoàng cung,
nó tác oai tác quái, chẳng sợ ai.
p>
Hỉ Lai – đường đường là Tổng quản Đại Nội,
  /p>
mà ngày nào cũng bị nhóc con cưỡi trên lưng làm ngựa.
&nbs
*
M ời năm tiếp theo,
ta lại sinh thêm một trai, một gái.
Tiểu Trúc cũng rất có tiền đồ.
  p>
Hắn liên tiếp đỗ đầu ba kỳ thi,
< /p>
lang quân cầm bài thi của hắn,
  /p>
cũng phải gật gù tán thưởng.
& p;
Dưới sự cai trị của minh quân và hiền thần, triều đại Đại Khánh càng lúc càng hưng thịnh,
&nb ;
mưa thuận gió hòa, dân chúng an cư lạc nghiệp.
&n p;
Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm,
&nbs
không ngờ nó lại trong lành đến vậy.
< -HOÀN CHÍNH VĂN-