Chương 2

Có người từng viết: Bởi vì một người, yêu luôn một tòa thành.

Bởi vì liên quan đến Phương Tranh nên Chu Kính Niên cảm thấy thành phố Lệ Thành này xác thật khác với Lệ Thành trong ký ức.

c này anh đứng ở một góc của Lệ Thành có chút mờ mịt mà nhìn thành phố không thể nói là quen thuộc này. Trong nháy mắt bỗng nhiên có cảm giác không biết hôm nay là hôm nào, mình đang ở nơi nào.

Vương bát đản! Mày đứng lại đó cho tao!”



S au đó, anh thấy được người làm anh tưởng niệm suốt nhiều năm đang vui cười chạy như bay về phía mình.



nh đứng thẳng người mở ra đôi tay muốn ôm đối phương, mắt thấy những đầu ngón tay sắp chạm đến gần lại bị đối phương một tay gạt ra.

àm gì vậy!”







hương Tranh! Cái thằng nhóc chết tiệt!”

Tiếng quát mắng ở phía sau vang lên, đôi mắt Chu Kính Niên lạnh lùng, đưa chân phải ra ngoài.


Người phía sau đuổi theo không nghĩ tới sẽ gặp biến cố này, chân lập tức vướng vào chân phải của Chu Kính Niên, bước chân lảo đảo mất thăng bằng ngã úp sấp trên mặt đất.




Đối phương ôm cánh tay mắng một tiếng, rồi nhìn Chu Kính Niên mắng: “Mày làm sao lại để chân giữa đường, mày cố ý phải không!”

Phương Hạo Nhiên là con trai của chú  Phương Tranh đời trước khi dễ Phương Tranh không ít.

C u Kính Niên lạnh lùng nói: “Xin lỗi, không phát hiện.”

Phương Hạo Nhiên nằm trên mặt đất, nhìn từ trên xuống dưới cái người làm mình té ngã. Người ở trước mắt bỏ tay vào túi quần, hai chân thẳng tắp mà đứng ở nơi đó, cúi đầu nhìn mình, tuy rằng xin lỗi, nhưng từ tư thái đối phương ở trên cao nhìn xuống hoặc là gương mặt vô biểu tình, đều thuyết minh rằng đối phương xin lỗi không hề có thành ý.

Ph ơng Hạo Nhiên muốn mắng một tiếng, nhưng nhìn thấy trong mắt đối phương lạnh băng, đang tràn ngập tức giận bỗng nhiên không dám nói gì, chỉ có thể lúng túng mà hừ lạnh một tiếng. Từ trên mặt đất bò dậy, Phương Hạo Nhiên nhìn thoáng qua người đối phương tuy không biết cái gì là hàng hiệu nhưng hắn cũng biết rõ ràng người này ăn mặc không tầm thường, lúc này mới không cam lòng khập khiễng mà đi.

T t nhiên hắn cũng không biết, đời trước hắn có cuộc sống không tốt không xấu nhưng bởi vì hãm hại Phương Tranh nên hắn có những ngày tháng sống không tồi, nhưng  đời này, vận may của hắn đại khái cũng chấm dứt tại đây.



N i này là Lệ thành trong đó một chỗ gọi là “Thành trong thôn”, vừa rồi Chu Kính Niên đứng trong cái hẻm nhỏ của chỗ đó, anh đi qua ngõ nhỏ, nhìn trước mắt đường phố xe chạy ngược xuôi như nước chảy, nơi nào còn có thân ảnh của người anh yêu.

ỳ thật tuy rằng biết mình trọng sinh đã trở lại, mọi chuyện cứ như quỹ đạo dọc theo đời trước mà đi, nhưng chưa thấy được Phương Tranh, Chu Kính Niên trước sau không thể an tâm.

ay mắn, Phương Tranh cũng còn ở đây.



G a trưa hôm nay Chu Kính Niên đến Lệ Thành, anh ngồi chơi với bà ngoại một lát rồi đi ra ngoài tìm Phương Tranh, lúc trở về trời cũng đã sắp tối.





Nhìn bà ngoại từ trong phòng bếp đi ra, Chu Kính Niên nói: “Thực xin lỗi bà ngoại, con quên mang theo điện thoại.”


Bà ngoại xua xua tay, cười ha hả bảo anh lần sau phải chú ý là được.






ương nhiên là phải có nguyên nhân, nhưng nguyên nhân này thì đối với những người khác xem ra cũng rất buồn cười.





Chu Kính Niên cảm thấy ông nội tuy rằng coi trọng anh nhưng đối với anh rất là nghiêm khắc, trừ bỏ những chuyện tất yếu cần trao đổi bình thường hai ông cháu rất ít giao lưu, tình thân kỳ thật rất đạm bạc. Vả lại anh vốn là con ruột nhưng cha anh đối với con riêng còn muốn tốt hơn đứa con ruột này, lúc ấy lòng anh tràn đầy phẫn uất vì người nhà không quan tâm không coi trọng. Anh ủy khuất mà nghĩ rằng mình hoàn toàn dư thừa, hơn nữa lúc ấy anh rất có hảo cảm với Ứng Thành nhưng hắn lại một lần nữa làm lơ cảm thụ của anh cùng với người khác chơi đùa điên cuồng, anh một hơi làm loạn muốn chuyển trường.


Đối với việc chuyển trường này ông nội không biết xuất phát từ tâm tư gì mà rất dễ dàng đồng ý, thái độ của cha anh đối với chuyện anh muốn đi học ở nơi nào thì càng tùy ý, cha nói chỉ cần anh thích là được rồi. Ngay khi biết mọi người đối với việc anh chuyển trường tỏ ra thái độ không sao cả càng làm Chu Kính Niên thêm phẫn nộ, thế cho nên khi chuyển trường đến đây anh cũng làm trời làm đất một đoạn thời gian.


Nhưng cuộc đời đã trải qua quá nhiều đau đớn nên bây giờ Chu Kính Niên đối với những chuyện này sớm đã không để trong mắt, cho nên anh chỉ nhàn nhạt nói: “Không có.”



< ng>Chu Kính Niên trầm mặc, đời trước sau khi mất đi Phương Tranh có một đoạn thời gian rất dài anh cảm giác mình sống không nổi nữa, nhưng Phương Tranh trước khi chết lại bảo anh phải ráng sống. Cho nên anh đã cố gắng sống nhưng lại mất đi hết động lực sinh hoạt, không mở miệng nói chuyện, dần hình thành thói quen trầm mặc ít lời.








iễu Phong nghe xong nghiêng đầu nhìn anh, bỗng nhiên nói với mẹ mình: “Con rốt cuộc biết Kính Niên giống ai, mẹ xem nó nghiêm túc, xụ mặt còn nhỏ tuổi mà giống như ông cụ non, trông giống bạn già của mẹ không?”

Bà ngoại nhịn không được che miệng ha hả cười rộ lên.


ôm nay bà ngoại muốn dẫn Chu Kính Niên đi đến trường học nhìn một cái, nề hà cả buổi chiều không thấy bóng dáng anh, chỉ có thể ngày mai đi sớm một chút thôi.























Trong văn phòng, Liễu Phong nhìn Trương Thiên Thiên nói: “Lão Trương a, tôi đưa cháu trai giao cho cô, cô đừng cho người khác khi dễ nó.”



Liễu Phong vội vàng trở về công ty, lấy tiền tiêu vặt ở trong túi đưa cho Chu Kính Niên: “Đây chính là tiền tiêu vặt mà cậu của con giấu bà ngoại mới  có, cậu cho con hết. Trường học này thức ăn ở nhà ăn số hai không tồi, nhớ đi ăn thử.”