Chương 4

Hai người ra khỏi nhà ăn, Phương Tranh vuốt cái bụng phình lên, nói: “Quá no.”







C u Kính Niên đối với việc này cũng thập phần rõ ràng, anh nhìn quầng thâm mắt của Phương Tranh, đại khái chỉ đi dạo trong chốc lát rồi nói: “Trở về đi.”



hương Tranh ghé vào bàn của mình nhắm mắt nghỉ ngơi, Chu Kính Niên an vị ở phía sau nhìn sườn mặt của cậu, hiện tại lòng anh tràn đầy thỏa mãn vì gặp lại người yêu, chỉ hy vọng thời gian có thể trôi qua chậm một chút.



rần Án chú ý tới ánh mắt Chu Kính Niên nặng nề mà liếc mình một cái, trong lòng lộp bộp một chút, nghĩ thầm bạn học này khí thế dọa người như vậy, Phương Tranh làm sao mới ngày đầu tiên đã cùng với người này qua lại được?





ậu ta nhìn Phương Tranh cúi đầu vào bàn học tìm sách giáo khoa, cũng cúi đầu giả bộ  tìm kiếm, nhỏ giọng hỏi Phương Tranh: “Mới ngày đầu tiên cậu đã thân với bạn học mới? Cậu ta lớn lên dọa người như vậy, cậu không sợ sao?”







Trần Án: “Không biết xấu hổ.”




uốc khánh được nghỉ dài hạn lại làm các học sinh đi học hứng thú không cao, tiết ngữ văn không ít học sinh không nghỉ trưa ngáp mấy lần, cuối cùng là Chu Kính Niên, đi học hơn phân nửa lực chú ý đều đặt ở trên người Phương Tranh.

Trường học của bọn họ học sinh ngoại trú không có tiết tự học buổi tối, cho nên buổi chiều khi tiếng chuông tan học vang lên Phương Tranh mang theo cặp sách nói hẹn gặp lại với các bạn rồi là người thứ nhất chạy ra khỏi phòng học.



Chu Kính Niên là người thứ hai ra khỏi phòng học, anh đứng ở rào chắn nhìn xuống phía dưới, Phương Tranh đã chạy xuống lầu, một tay mang theo cặp sách chạy ra phía cổng trường.

Chu Kính Niên nhìn bóng dáng cậu chạy vội vàng, rất muốn đuổi theo nhưng hiện tại anh chỉ có thể đứng tại chỗ, nhịn không được vội vàng mà kêu cậu: “A Tranh!”


Phương Tranh vẫn không ngừng bước chân, cậu quay đầu. Gió thổi làm mái tóc cậu bay lên hiện rõ khuôn mặt tươi cười phất tay với Chu Kính Niên nói: “Tôi đi về trước ngày mai gặp.”






N gười nọ mở miệng: “Xin hỏi là Chu thiếu phải không?”

Chu Kính Niên nhìn về phía người nọ.


ười nọ cười nói: “Tôi tên Ôn Dương, chú Liễu bảo tôi dẫn cậu đi chơi một lát.”





Q uán bar này tên là “Bóng đêm”, chạng vạng 6 giờ mở cửa, trước đó mọi người phải làm công tác chuẩn bị làm vệ sinh gì đó, hơn 7 giờ mới có người tới, đến 9 giờ quán mới có thể chân chính náo nhiệt.

Phương Tranh mười bảy tuổi, nhưng thân hình đã cao 1 mét 78, tay chân thon dài, người lớn lên cũng khá đẹp, tuy khuôn mặt còn có vẻ ngây ngô nhưng mặc áo đồng  phục của quán bar kết hợp với cái nơ nhỏ thì bộ dáng lại càng thêm đẹp mắt, luôn làm mấy cô bé phục vụ sinh mặt đỏ tim đập.
















C hu Kính Niên một đường tìm kiếm thân ảnh Phương Tranh, nhưng ánh đèn chớp tắt  không ngừng Chu Kính Niên nhìn hoa mắt, cũng không tìm được người.

Chờ mọi người ngồi ổn định rồi Lý ca mỗi đưa mấy cô gái thanh tú đến.


Ở đây lấy thân phận địa vị mà so sánh thì nhiều người đều kém Ôn Dương, mà Ôn Dương so với Chu Kính Niên lại kém hơn rất nhiều, cho nên đề tài trung tâm của mọi người đều lấy Chu Kính Niên làm chủ. Nhưng mà Chu Kính Niên hứng thú không cao, nói không nhiều lắm, uống rượu cũng chỉ là chạm cốc tượng trưng, cũng không uống.







C u Kính Niên lắc đầu, đúng lúc này cửa ghế lô bỗng nhiên bị mở ra, một người đàn ông thân hình béo tốt ước chừng ba mươi mấy tuổi nghiêng ngả lảo đảo mà đi vào. Trong tay đối phương bưng ly rượu, trên mặt đã đỏ ửng, bước chân phù phiếm, toàn là  mùi rượu.





N gười nọ cười hắc hắc, tự mình ngồi xuống sô pha ôm một cô gái ở gần không màng đối phương giãy giụa, cường thế mà hôn lên mặt cô gái một cái, sau đó nhìn Ôn Dương: “Ôn thiếu gia, cậu cũng tới nơi này chơi à, vừa rồi nhìn thấy các cậu lên lầu, tôi còn tưởng rằng tôi hoa mắt.”







Tằng đại thiếu khó chịu đẩy tay Ôn Dương ra, hung ác nói: “Cậu dám đụng đến tôi thử xem!”










à người dẫn đầu Tằng đại thiếu và Ôn Dương không nói gì, làm cho bọn người đi theo cũng không biết làm sao. Đối phương người nhiều, bọn Ôn Dương bị người đối phương bức đến một góc, mắt thấy hai bên giương cung bạt kiếm, không khí giằng co, một người phục vụ sinh đẫy xe rượu xuất hiện ở trước cửa.





*Ban thảo: hot boy của ban

&n bsp;   **Giáo thảo: hot boy của trường