Chương 7
Giữa trưa quả nhiên là Phương Tranh mời ăn cơm, cơm nước xong Phương Tranh tiếp tục dẫn Chu Kính Niên đi đến mấy chỗ ngày hôm qua chưa đến dạo qua một vòng, sau đó bởi vì buổi tối vẫn muốn đi làm nên khi trở lại phòng học Phương Tranh tranh thủ thời gian ngủ bù. Chu Kính Niên cầm di động nhắn tin cho một người.
Người nhận tin nhắn là Chu Tùng.
C ha Chu Tùng ngoại tình làm mẹ y rất tức giận mà đứa con riêng kia chỉ nhỏ hơn y một tuổi. Từ nhỏ mẹ của y luôn bị áp bức sinh hoạt rất là gian khổ, cảm tình của cha con y bị mẹ kể ở phía sau châm ngòi, lúc nào cũng khắc khẩu đến nỗi tình cảm không còn một mảnh. Hiện tại Chu Tùng ở nhà giống như người trong suốt cuộc sống trôi qua rất chật vật.
hìn trong di động hình ảnh được gửi tới không rõ ràng lắm, Chu Kính Niên híp híp mắt. Nghe bàn phía trước truyền đến động tĩnh, anh nhanh chóng lưu lại tin nhắn rồi cất điện thoại, đem ánh mắt đặt ở trên người Phương Tranh.
Hiện tại thời tiết chuyển lạnh, ghé vào trên bàn ngủ sẽ cảm thấy có chút lạnh, Chu Kính Niên cởi áo khoác đắp ở trên lưng Phương Tranh.
Phương Tranh vốn ngủ không an ổn nên động tác này đánh thức cậu. Cậu mơ mơ màng màng kéo cổ áo của Chu Kính Niên trên vai mình hỏi: “Áo này của cậu hả? Cám ơn nha.”
Rất nhanh tiết học cuối cùng của buổi chiều đã kết thúc, Phương Tranh đeo cặp sách lập tức chạy ra ngoài, Chu Kính Niên ở trên lầu nhìn cậu càng chạy càng xa.
Sáng sớm, Chu Kính Niên ở trong phòng bếp đem sữa bò đã hâm nóng đổ vào trong ly giữ ấm.
ễu Phong ngáp một cái đi lướt qua tò mò mà nhìn anh nói: “Mấy ngày nay cậu thấy mỗi ngày con đều mang đi một ly, cậu nhớ rõ khi còn nhỏ con rất ghét uống sữa bò?”
N hà bà ngoại cách trường học hơn mười phút đi xe, lại ngược đường đến công ty của Liễu Phong. Sau kỳ nghỉ Quốc khánh dài hạn muốn phù hợp với chủ trương bảy ngày mới được nghỉ học một ngày nên khai giảng vào ngày thứ Bảy, hôm nay đã là thứ tư. Trừ bỏ ngày đầu tiên, mấy ngày sau ngày nào Chu Kính Niên cũng đi sớm tới cổng trường đứng ở nơi đó chờ Phương Tranh.
Hôm nay cũng giống như mấy hôm trước, giờ tự học phải vào trước nửa tiếng đồng hồ. Chu Kính Niên đứng ở cửa, mỗi ngày đều làm bộ vừa đến trường học đúng lúc gặp được Phương Tranh.
Quả nhiên, đợi chưa tới nửa giờ đã thấy Phương Tranh cầm theo bánh quẩy lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt anh.
P hương Tranh chạy thở hồng hộc, nhìn thấy Chu Kính Niên nhấc tay vẫy vẫy.
Chu Kính Niên cau mày không nói chuyện, chờ tới phòng học vừa vặn tiếng chuông vào học vang lên. Cả lớp học thấy hai người mấy ngày nay đều đi chung nên Trần Án đối với Chu Kính Niên cũng coi như quen thuộc, thấy hai người một trước một sau đi vào, cũng dám cười trêu ghẹo: “Hai cậu hiện tại là tiểu vương tử của ban chúng ta đó nha.”
Phương Tranh bất đắc dĩ mà tiếp nhận: “Cậu không nói với bà ngoại sao? Cậu không thích uống, mỗi ngày làm bà ngoại phí công như vậy không tốt.”
hu Kính Niên tất nhiên sẽ không nói đây sữa mỗi buổi sáng anh cố ý chuẩn bị cho Phương Tranh, chỉ nói với cậu: “Tôi nói bà ngoại sẽ không vui.”
ng lúc này một trái bóng rổ xoay tròn bay về phía Phương Tranh. Phương Tranh không cảm giác được, lúc này cậu đang đi lùi lại cười hì hì nói chuyện với các bạn.
C ha Chu Tùng ngoại tình làm mẹ y rất tức giận mà đứa con riêng kia chỉ nhỏ hơn y một tuổi. Từ nhỏ mẹ của y luôn bị áp bức sinh hoạt rất là gian khổ, cảm tình của cha con y bị mẹ kể ở phía sau châm ngòi, lúc nào cũng khắc khẩu đến nỗi tình cảm không còn một mảnh. Hiện tại Chu Tùng ở nhà giống như người trong suốt cuộc sống trôi qua rất chật vật.
hìn trong di động hình ảnh được gửi tới không rõ ràng lắm, Chu Kính Niên híp híp mắt. Nghe bàn phía trước truyền đến động tĩnh, anh nhanh chóng lưu lại tin nhắn rồi cất điện thoại, đem ánh mắt đặt ở trên người Phương Tranh.
Hiện tại thời tiết chuyển lạnh, ghé vào trên bàn ngủ sẽ cảm thấy có chút lạnh, Chu Kính Niên cởi áo khoác đắp ở trên lưng Phương Tranh.
Phương Tranh vốn ngủ không an ổn nên động tác này đánh thức cậu. Cậu mơ mơ màng màng kéo cổ áo của Chu Kính Niên trên vai mình hỏi: “Áo này của cậu hả? Cám ơn nha.”
Rất nhanh tiết học cuối cùng của buổi chiều đã kết thúc, Phương Tranh đeo cặp sách lập tức chạy ra ngoài, Chu Kính Niên ở trên lầu nhìn cậu càng chạy càng xa.
Sáng sớm, Chu Kính Niên ở trong phòng bếp đem sữa bò đã hâm nóng đổ vào trong ly giữ ấm.
ễu Phong ngáp một cái đi lướt qua tò mò mà nhìn anh nói: “Mấy ngày nay cậu thấy mỗi ngày con đều mang đi một ly, cậu nhớ rõ khi còn nhỏ con rất ghét uống sữa bò?”
N hà bà ngoại cách trường học hơn mười phút đi xe, lại ngược đường đến công ty của Liễu Phong. Sau kỳ nghỉ Quốc khánh dài hạn muốn phù hợp với chủ trương bảy ngày mới được nghỉ học một ngày nên khai giảng vào ngày thứ Bảy, hôm nay đã là thứ tư. Trừ bỏ ngày đầu tiên, mấy ngày sau ngày nào Chu Kính Niên cũng đi sớm tới cổng trường đứng ở nơi đó chờ Phương Tranh.
Hôm nay cũng giống như mấy hôm trước, giờ tự học phải vào trước nửa tiếng đồng hồ. Chu Kính Niên đứng ở cửa, mỗi ngày đều làm bộ vừa đến trường học đúng lúc gặp được Phương Tranh.
Quả nhiên, đợi chưa tới nửa giờ đã thấy Phương Tranh cầm theo bánh quẩy lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt anh.
P hương Tranh chạy thở hồng hộc, nhìn thấy Chu Kính Niên nhấc tay vẫy vẫy.
Phương Tranh bất đắc dĩ mà tiếp nhận: “Cậu không nói với bà ngoại sao? Cậu không thích uống, mỗi ngày làm bà ngoại phí công như vậy không tốt.”
hu Kính Niên tất nhiên sẽ không nói đây sữa mỗi buổi sáng anh cố ý chuẩn bị cho Phương Tranh, chỉ nói với cậu: “Tôi nói bà ngoại sẽ không vui.”
ng lúc này một trái bóng rổ xoay tròn bay về phía Phương Tranh. Phương Tranh không cảm giác được, lúc này cậu đang đi lùi lại cười hì hì nói chuyện với các bạn.