Chương 13

Hai người nghỉ ngơi trong chốc lát lại lập tức bắt đầu công việc lu bù, giữa trưa lúc 12 giờ người phụ trách báo cho bọn họ có thể đi ăn cơm, cho bọn họ nghỉ ngơi một giờ buổi chiều lại bắt đầu làm việc.



L úc này Phương Tranh cũng lại đây, hỏi anh muốn ăn cái gì, Chu Kính Niên kéo Phương Tranh cùng nhau đi về phía bà ngoại.

“Bà ngoại.”

Chu Kính Niên đi đến bên cạnh bà ngoại không nghĩ tới bà ngoại  không nhận ra mình, nhìn thấy hai người giả dạng búp bê đi qua bên này, còn có tâm né qua bên cạnh nhường nhường.

Chu Kính Niên bất đắc dĩ mà dùng cánh tay của búp bê mà vẫy vẫy, rốt cuộc bà ngoại cũng đem tầm mắt nhìn đến con người anh.

L úc này trán của Chu Kính Niên đầy mồ hôi, bởi vì quá nóng mà sắc mặt đỏ lên, tóc cũng rối loạn, đâu giống như đứa cháu mặt lạnh trong nhà lúc nào cũng tự mình sửa soạn đến tề tề chỉnh chỉnh cho nên khi nãy bà ngoại mới không nhận ra.

ính Niên ha.” Trừ bỏ khi còn nhỏ nghịch ngợm gây sự đã rất nhiều năm bà ngoại không thấy dáng vẻ này của Chu Kính Niên trong lúc nhất thời cảm thấy mới mẻ thật sự, bà ngoại móc khăn giấy lau mồ hôi cho anh nói: “Có phải mệt muốn chết rồi không?”

Chu Kính Niên tiếp nhận khăn giấy, còn cầm một cái đưa cho Phương Tranh nói: “Không mệt.” Thuận tiện lại kéo Phương Tranh qua giới thiệu với bà ngoại: “Đây là bạn học ngồi ở bàn phía trước con tên là Phương Tranh, bà ngoại gọi cậu ta là A Tranh là được rồi.”



hương Tranh dùng móng vuốt búp bê gãi gãi gương mặt: “Bà ngoại, bà khỏe không.”

Ánh mắt bà ngoại hiền lành ôn hòa dừng ở trên người Phương Tranh cười khen: “Đứa trẻ ngoan, lớn lên cũng rất đẹp trai đó.”



ên đường, Chu Kính Niên hỏi bà ngoại: “Bà tới đã bao lâu, không phải nói gọi điện thoại cho con sao?”



“Bà tự mình tới? Cậu con đâu?”



“Bà ngoại, con không kén ăn.” Phương Tranh cười nói, cũng không biết là do lúc làm việc nhiệt độ vẫn còn hay vì quá thẹn thùng mặt cậu vẫn luôn hồng hồng.





ìm một tiệm cơm thoạt nhìn cũng không tệ lắm bà ngoại quả nhiên kêu một bàn nhỏ đồ ăn, chay mặn phối hợp, bên trong có những món Chu Kính Niên thích ăn, cũng có món Chu Kính Niên căn cứ vào sở thích của Phương Tranh, đương nhiên cũng không quên những món bà ngoại thích ăn.

Bà ngoại kêu nhiều món ăn nhưng ăn một chén cháo xong thì buông đũa xuống cười tủm tỉm mà nhìn hai đứa cháu ăn cơm, xem bọn họ ăn đến thỏa mãn bà cũng vô cùng  cao hứng.



Một bàn đồ ăn đã hết cái bụng của  hai người cũng no căng, thời gian cũng đi qua nửa giờ. Hai người cùng bà ngoại hàn huyên một lát thì cũng tới giờ làm việc. Chu Kính Niên kêu xe taxi đưa bà ngoại lên xe.

Bà ngoại vui tươi hớn hở mà phất tay chào tạm biệt hai người, còn bảo Phương Tranh có thời gian đến nhà bà chơi.











hu Kính Niên nhìn gương mặt cậu đỏ ửng mắt thường có thể nhìn thấy được ngay cả vành tai cũng đều hồng, thật muốn nựng cậu một cái.

rên mặt nhiệt độ nóng đến nỗi làm cậu túng quẫn muốn chết, Phương Tranh giả vờ gãi gãi để che mặt của mình không cho Chu Kính Niên nhìn thấy ha ha cười gượng hai tiếng.

Trở lại công viên giải trí hai người chạy nhanh mặc vào trang phục giả làm búp bê tiếp tục công việc của buổi chiều.


Bận bận một buổi trưa, đến bốn giờ chiều thì hai người kết thúc một ngày làm thêm. Lúc Chu Kính Niên đi vào công viên giải trí có chú ý bên cạnh có một chỗ chụp ảnh sticker, anh kéo Phương Tranh đang chuẩn bị cởi đồ hóa trang: “Chúng ta cũng đi chụp ảnh  đi?”












u Kính Niên nói: “Đừng nắm cái đuôi của cậu ta.” Nói xong còn làm như thật mà vỗ vỗ cái đuôi bị đùa nghịch kia làm như nó thật sự có tri giác.





Phương Tranh xua tay cự tuyệt, đây là đồ đại diện của một thương hiệu bọn họ mặc vào là đi chào hỏi mọi người nên không thể đồng ý.