Chương 21
Từ ngày xem phim kinh dị Chu Kính Niên cảm giác Phương Tranh né tránh anh khi anh cố ý hoặc vô tình đụng vào người cậu.
Chu Kính Niên đem một cái túi đưa cho Phương Tranh: “Cái này cho cậu.”
hương Tranh nhìn anh đi vào phòng mới nhịn không được lộ ra biểu tình đau đầu rối rắm. Cậu không biết sau khi Chu Kính Niên đi vào dưới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên tiêu thụ đem túi cất vào cặp sách, sau đó vẫn làm ra vẻ bình thường, người khác nhìn không ra nhưng Phương Tranh khẳng định anh nhất định cảm thấy rất mất mát.
uổi tối sau khi Chu Kính Niên đưa Phương Tranh về nhà anh đem xe quay đầu, chờ lúc Phương Tranh muốn vào nhà anh kêu cậu một tiếng.
Phương Tranh quay đầu lại thì thấy Chu Kính Niên ném một túi đồ vật đến theo bản năng cậu đón được, cảm giác mềm như bông cậu lập tức biết đây là cái gì, đang muốn mở miệng thì Chu Kính Niên cũng đã đạp xe nhanh như bay chạy đi rồi.
P ương Tranh còn nhớ rõ lúc trước khi Giang Kỳ Kỳ thổ lộ với Chu Kính Niên trong lớp vẫn luôn đồn đãi cô ta thích mình, Phương Tranh cũng cảm giác được. Chỉ là không đến một tháng cô liền thổ lộ với Chu Kính Niên, bị cự tuyệt liền thay đổi thành một người khác đối với bọn họ không hề thẹn thùng không hề dịu dàng, rất là hung dữ.
ương Tranh làm công lâu như vậy, gặp gỡ người từng trải không phải một hai người, ngẫu nhiên bị cũng người khác trêu chọc vì cậu không có bạn gái, bọn họ nói thời học sinh cảm tình rất là hồn nhiên, rất là khó quên, nhưng lại rất ít khi đến được với nhau. Sở dĩ làm cho con người có cảm giác này cũng chỉ vì tiếc nuối lúc ấy không thể cùng người yêu ở bên nhau, đó cũng là một chấp niệm mà thôi.
Anh phát hiện tầm mắt Phương Tranh vẫn luôn nhìn khắp nơi nhưng cậu lại lảng tránh không dám nhìn vào ánh mắt chăm chú của anh. Lúc Phương Tranh ngồi trên xe Chu Kính Niên không cảm thấy sườn eo bị đụng vào liền biết Phương Tranh lại nắm lấy hai bên yên sau của xe. Mặt anh nhăn lại, thái độ này của Phương Tranh anh cũng không xa lạ, đời trước Phương Tranh đồng ý cùng anh ở bên nhau một quảng thời gian rất dài đều có thái độ này, không muốn tiếp nhận bất luận trợ giúp nào kiêng dè với anh không cho anh đụng vào.
****
ầu tháng mười hai Tằng Vinh phạm phải án tử đã bị phanh phui.
Sau khi Chu Kính Niên nhắc nhở Ôn Dương cũng không gặp lại Ôn Dương nữa. Trong lén lút sóng ngầm mãnh liệt như thế nào Chu Kính Niên không biết, nhưng cũng biết về phương diện này không thể thiếu Ôn Dương bên trong thúc đẩy.
hu Kính Niên và Phương Tranh cũng nghe các bạn học nói qua vài lần, chẳng qua bọn họ còn là học sinh cả ngày bị nhốt trong trường học, trừ bỏ thổn thức vài câu cũng không làm gì được.
Chu Kính Niên gật đầu, đem rượu để xuống, sau đó ngồi ở trên sô pha. Ôn Dương vì tiện để mình và Chu Kính Niên nói chuyện, cố ý chọn một ghế lô.
Ôn Dương tiếp tục hỏi: “Đã bao lâu?”
Vậy không phải khi mình rời đi bao lâu thì anh ta làm việc bấy lâu sao? Ôn Dương nghĩ chỉ là một cậu nam sinh, sao đáng giá để một đại thiếu gia làm như vậy? Nhưng y chỉ há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói. Đáng hay không đáng, y chỉ là người ngoài lấy gì để phán xét chỉ có đương sự mới biết được.
N ưng qua vài lần ngắn ngủi tiếp xúc với Chu Kính Niên y cảm thấy quả nhiên tai nghe không bằng mắt thấy. Người trước mặt này là một thiếu niên vững vàng bình tĩnh, tuy rằng biểu tình và cách nói chuyện trước nay đều lạnh như băng, nhưng tuyệt không có ăn nói qua loa không có ăn chơi trác táng, lại có thái độ cao cao tại thượng. Đồng tính luyến ái cái vòng luẩn quẩn này Ôn Dương biết đến nhưng phần lớn đều cho y cái nhìn không tốt cho nên khi mới tiếp xúc với Chu Kính Niên y đem những gì hỏi thăm được mà ấn lên trên người anh cho rằng anh cùng những người trong cái vòng lẩn quẩn kia là một dạng.
Ngày đó buổi tối bọn họ đánh nhau ở đồn công an đều có ký lục, việc này chỉ cần vị cảnh sát nhân dân tra là có thể biết, còn đối với việc Tằng Vinh có có nói chuyện cuồng ngôn như vậy hay không thì phải hỏi những người tham dự đánh nhau đêm đó. Nhưng vị cảnh sát nhân dân này vốn đang ngầm điều tra không dám rút dây động rừng, nhờ những dấu vết của Ôn Dương dẫn đường đem suy đoán hoài nghi của mình từng bước một chứng thực, chờ tìm được chứng cứ xác thực mới giống như đời trước đời đem chuyện này nói ra, chẳng qua chỉ sớm hơn đời trước mấy tháng thời gian.
Tằng gia xong rồi, con người Ôn Dương cũng làm cho anh hài lòng, đối phương ở trước mắt anh càng tăng thêm giá trị. Tuy rằng là con của thương nhân nhưng về sau anh muốn gây dựng sự nghiệp chỉ cần đứng vững ở Lệ thành khẳng định con đường thành công thông suốt hơn rất nhiều.
Lúc cùng vị cảnh sát nhân dân kia tìm manh mối thì cũng bị hoài nghi, bị theo dõi nên Ôn Dương cũng không dám liên hệ với Chu Kính Niên cho nên lâu như vậy mới đến nơi này tìm Chu Kính Niên. Trải qua chuyện này Ôn Dương đối với thủ đoạn của Chu Kính Niên cũng rất tin phục, người này bất động thanh sắc lại biết tin tức nóng hổi như vậy, tuy rằng anh ta chỉ nói ra mà thôi, người làm việc là mình nhưng đây gọi là “Lao tâm giả trị người, lao động giả trị với người” đi.
Ôn Dương không cảm thấy có cái gì không tốt, thực lực gia đình của cậu chỉ có bao nhiêu đó, sao có thể so sánh với Liễu Phong và Chu gia, không bằng thành thành thật thật theo phía sau làm việc.
Chu Kính Niên đem một cái túi đưa cho Phương Tranh: “Cái này cho cậu.”
hương Tranh nhìn anh đi vào phòng mới nhịn không được lộ ra biểu tình đau đầu rối rắm. Cậu không biết sau khi Chu Kính Niên đi vào dưới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên tiêu thụ đem túi cất vào cặp sách, sau đó vẫn làm ra vẻ bình thường, người khác nhìn không ra nhưng Phương Tranh khẳng định anh nhất định cảm thấy rất mất mát.
uổi tối sau khi Chu Kính Niên đưa Phương Tranh về nhà anh đem xe quay đầu, chờ lúc Phương Tranh muốn vào nhà anh kêu cậu một tiếng.
P ương Tranh còn nhớ rõ lúc trước khi Giang Kỳ Kỳ thổ lộ với Chu Kính Niên trong lớp vẫn luôn đồn đãi cô ta thích mình, Phương Tranh cũng cảm giác được. Chỉ là không đến một tháng cô liền thổ lộ với Chu Kính Niên, bị cự tuyệt liền thay đổi thành một người khác đối với bọn họ không hề thẹn thùng không hề dịu dàng, rất là hung dữ.
ương Tranh làm công lâu như vậy, gặp gỡ người từng trải không phải một hai người, ngẫu nhiên bị cũng người khác trêu chọc vì cậu không có bạn gái, bọn họ nói thời học sinh cảm tình rất là hồn nhiên, rất là khó quên, nhưng lại rất ít khi đến được với nhau. Sở dĩ làm cho con người có cảm giác này cũng chỉ vì tiếc nuối lúc ấy không thể cùng người yêu ở bên nhau, đó cũng là một chấp niệm mà thôi.
Anh phát hiện tầm mắt Phương Tranh vẫn luôn nhìn khắp nơi nhưng cậu lại lảng tránh không dám nhìn vào ánh mắt chăm chú của anh. Lúc Phương Tranh ngồi trên xe Chu Kính Niên không cảm thấy sườn eo bị đụng vào liền biết Phương Tranh lại nắm lấy hai bên yên sau của xe. Mặt anh nhăn lại, thái độ này của Phương Tranh anh cũng không xa lạ, đời trước Phương Tranh đồng ý cùng anh ở bên nhau một quảng thời gian rất dài đều có thái độ này, không muốn tiếp nhận bất luận trợ giúp nào kiêng dè với anh không cho anh đụng vào.
****
ầu tháng mười hai Tằng Vinh phạm phải án tử đã bị phanh phui.
Sau khi Chu Kính Niên nhắc nhở Ôn Dương cũng không gặp lại Ôn Dương nữa. Trong lén lút sóng ngầm mãnh liệt như thế nào Chu Kính Niên không biết, nhưng cũng biết về phương diện này không thể thiếu Ôn Dương bên trong thúc đẩy.
hu Kính Niên và Phương Tranh cũng nghe các bạn học nói qua vài lần, chẳng qua bọn họ còn là học sinh cả ngày bị nhốt trong trường học, trừ bỏ thổn thức vài câu cũng không làm gì được.
Ôn Dương tiếp tục hỏi: “Đã bao lâu?”
N ưng qua vài lần ngắn ngủi tiếp xúc với Chu Kính Niên y cảm thấy quả nhiên tai nghe không bằng mắt thấy. Người trước mặt này là một thiếu niên vững vàng bình tĩnh, tuy rằng biểu tình và cách nói chuyện trước nay đều lạnh như băng, nhưng tuyệt không có ăn nói qua loa không có ăn chơi trác táng, lại có thái độ cao cao tại thượng. Đồng tính luyến ái cái vòng luẩn quẩn này Ôn Dương biết đến nhưng phần lớn đều cho y cái nhìn không tốt cho nên khi mới tiếp xúc với Chu Kính Niên y đem những gì hỏi thăm được mà ấn lên trên người anh cho rằng anh cùng những người trong cái vòng lẩn quẩn kia là một dạng.
Tằng gia xong rồi, con người Ôn Dương cũng làm cho anh hài lòng, đối phương ở trước mắt anh càng tăng thêm giá trị. Tuy rằng là con của thương nhân nhưng về sau anh muốn gây dựng sự nghiệp chỉ cần đứng vững ở Lệ thành khẳng định con đường thành công thông suốt hơn rất nhiều.
Ôn Dương không cảm thấy có cái gì không tốt, thực lực gia đình của cậu chỉ có bao nhiêu đó, sao có thể so sánh với Liễu Phong và Chu gia, không bằng thành thành thật thật theo phía sau làm việc.