Chương 63: Đinh – 17

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ra khỏi túy điện, Ngọc Chi Cơ chạy xồng xộc qua hành lang dài dằng dạc rồi lại nhanh chóng lao đến tường thành phía ngoài, hơi thở của cậu ta hổn hển bất ổn, mặt cũng đỏ cả lên.

Cậu ta xin thề dù là ai cũng không dám tin cậu vừa tận mắt chứng kiến cái gì, thậm chí đến bây giờ ngay cả chính bản thân cậu cũng chẳng cách nào tin nổi.

Nhưng sự thật rành rành ngay trước mắt, chính mắt cậu ta đã nhìn thấy tên Mi Lang không rõ lai lịch kia sai một đám chuột mang Túy Quân đi, cuộc đối thoại lúc ấy giữa Mi Lang và Tần Giao cũng khiến Ngọc Chi Cơ đang trốn gần đó phát lạnh cả sống lưng, suốt một hồi lâu không dám hé răng phát ra âm thanh gì.

“Túy Quân đúng là hay quên, đừng bảo ngươi đang giả bộ hồ đồ với ta đấy nhé? Chẳng lẽ cũng quên giống như bọn anh em họ Trương đáng bầm thây vạn đoạn kia, rằng tất cả những gì các ngươi có được hôm nay…… là do ban đầu ai ban cho các ngươi hả?”


REPORT THIS AD

“……Nói cho ta biết, y bị mang đi bao lâu rồi?”

Vừa nghe Tấn Hành hỏi vậy, Đăng Tâm lão nhân tức khắc trợn trừng hai mắt, giận dữ la lên “Tính sư”, làm hắn phải bất đắc dĩ giơ tay ra hiệu cho ông lão này bình tĩnh chớ nóng. Sau khi nghe Ngọc Chi Cơ nghẹn ngào thuật lại tình huống ở túy điện xong, Tấn Hành bèn gật đầu, rút tờ giấy Đinh thị trong tay áo ra gấp lại cẩn thận, ngước đôi mắt nhạt màu lên nhìn về phía Thạch Tiểu Quang và Đăng Tâm lão nhân.

“Tôi đưa tờ Đinh thị này cho hai người, lát nữa bất luận gặp phải tình huống gì, ông ấy nhất định sẽ dẫn hai người giải cứu Tiểu thị và rời khỏi nơi này an toàn.”

“Vậy…… Vậy còn anh thì sao, tính sư?”

“Tôi đi với cậu ta xem tình hình thế nào, không việc gì đâu.”

Thái độ của hắn đã quá rõ ràng, dẫu Đăng Tâm lão nhân tức giận bất bình nhưng bị Thạch Tiểu Quang giữ chặt nên lão cũng không thể phát hỏa. Tấn Hành kiên nhẫn dạy Thạch Tiểu Quang cách sử dụng tính thư, sau khi đã hoàn toàn yên lòng về hai người bọn họ rồi, hắn mới cùng Ngọc Chi Cơ rời khỏi hẻm Chặt Đầu, hướng về phía túy sào.

……

Trong tẩm cung thiên điện đốt đèn lồng da người, Tiểu thị bị đặt nằm thẳng trên chiếc giường buông rèm, sắc mặt nhăn nhó khó coi, miệng bị bịt bằng sáp tử thi bốc mùi buồn nôn, giữa chân mày cũng bôi một vệt xanh xanh để áp chế hơi người. (Sáp tử thi: xác chết ở điều kiện hoàn cảnh đặc biệt, mô mỡ dưới da biến thành chất sáp trắng, gọi là sáp tử thi.) 

Bắt đầu từ lúc nãy, bên ngoài cứ thi thoảng lại truyền đến động tĩnh hỗn loạn, nhưng vì cả người bủn rủn không thể cựa quậy được nên cô ta vẫn chẳng cách nào biết bên trong túy điện to lớn này rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Bên tai cô chỉ nghe thấp thoáng tiếp khóc ré như heo đang gào thét, mà dần dần, tiếng khóc ấy cũng trở nên yếu đi.

< r>
REPORT THIS AD

Mặt cô cắt không còn hạt máu, cố gắng chống đỡ thân thể mềm oặt để bò dậy khỏi giường, bám lấy tấm màn giường loạng choạng bước ra ngoài. Tiểu Ngũ Uẩn núp vào bên cạnh chiếc đèn mới nghe rõ trong chủ điện bên kia đang phát sinh cái gì.

“Cầu xin các ngươi…… Tha cho ta đi…… Cầu xin các ngươi tha cho ta đi mà…… Ta không muốn chết…… Ta thật sự không muốn chết…… Cứu với cứu với……”

Trong tầm mắt cô, Trương Bỉnh Trung ngày thường quen thói làm mưa làm gió, ức hiếp mọi người giờ đang bị mấy con chuột trói chặt vào cây cột đỏ trong túy điện, thân thể to con xấu xí của gã tràn đầy vết máu ứ do bị đánh đập mà ra, trên gương mặt phì nộn đầy mỡ cũng giàn giụa máu me và nước mắt.

Khốn nỗi trong cả cái cung điện thuộc về Túy Chủ gã lại chẳng có một ai tình nguyện đứng ra giúp gã, lũ chuột này đã bất mãn với chính sách tàn bạo của Trương Bỉnh Trung từ lâu, giờ phút này đang vây quanh ra sức đánh đập gã. Điều càng khiến Tiểu Ngũ Uẩn cảm thấy mỉa mai hơn là, lũ chuột kia thấy chiêu trò tra tấn không làm Trương Bỉnh Trung la hét được nữa thì cũng cảm thấy tẻ nhạt, con lớn nhất trong bọn chuột khổng lồ nọ bỗng cười hì hì nói:

“Chơi lâu như vậy rồi, hay là đổi trò khác đi, các ngươi không chán thì ta cũng chán ngấy rồi. Chi bằng chúng ta đi kiếm giấy vàng với dầu ăn lại đây, đổi cách chơi khác cho Túy Chủ của chúng ta.”

Ý tứ ra sao hiển nhiên khỏi cần nói cũng biết, bầy chuột cùng nhau cười phá lên, tức tốc chạy đi lấy giấy vàng và dầu ăn.

Sắc mặt Tiểu Ngũ Uẩn khó coi vô cùng, cô trốn rúc trong góc, không hiểu ra làm sao. Chẳng mấy chốc sau, khi tận mắt chứng kiến một loạt thảm trạng của Trương Bỉnh Trung, cô đã tự hiểu rõ lời con chuột kia nói rốt cuộc nghĩa là gì.

“Đừng…… Đừng mà…… Cứu ta với…… Cứu ta…… Ai tới cứu ta đi…… Ai đó mau tới cứu ta đi mà…… AAAAA ——”

Gã bị đè chặt không thể động đậy tay chân, lũ chuột kia còn dùng giấy vàng thấm dầu ăn để phủ lên mặt gã, cổ hỏng Trương Bỉnh Trung đã bị hủy một nửa, vốn dĩ sắp hết la hét nổi rồi, nhưng giờ khắc này uy hiếp tử vong cận kề khiến gã lại lần nữa cất lên tiếng gào thảm thiết.

Tiếng la thống khổ như heo bị làm thịt đó khiến lũ chuột xung quanh cười càng ngông cuồng tàn ác hơn, Tiểu Ngũ Uẩn tái mặt nhìn Trương Bỉnh Trung bị trói gô lên cây cột, sắp sửa bị từng lớp từng lớp giấy vàng kia phủ lên tới khi ngộp thở mà chết. Cô vừa định lao ra ngoài ngăn cản bọn chuột ghê tởm đó thì phía tay chợt xuất hiện một bàn tay trắng nõn xinh đẹp bịt miệng cô, kéo cô vào trong giường.

“Ngươi…… Ngươi là ai?! Ngươi không thấy cái người kia sắp chết rồi sao!”

Tiểu thị giật mình hoảng hồn, nằm trên giường trừng mắt nhìn “Kính Cơ” mặc y phục màu chu sa điểm hoa văn mẫu đơn, trên đầu gắn liền với một chiếc gương đồng hình tròn. Cô ta vừa định hét lên “Ối cha mẹ ơi sao cái gương lại sống được” thì “Kính Cơ” đã lặng lẽ cúi người xuống, lau đi vết sáp tử thi bọc ngoài miệng cô rồi buông màn giường xuống.

Lúc trước “Kính Cơ” một mình chạy vội ra khỏi tẩm cung của Trương Bỉnh Trung, vì tình thế cấp bách quá nên cũng chưa kịp trút bỏ lớp ngụy trang mà mình dùng để câu dẫn con lợn kia.

“Kính Cơ” biến dung mạo hoa phấn lộng lẫy trong cái gương trên đầu mình thành một khuôn mặt thanh niên xinh xắn thanh thuần, tuy trên người vẫn mặc bộ đồ nữ kỳ quái nhưng ngoại hình thì đã khôi phục về bình thường, hắn cụp mắt cười lạnh bảo:

“Tiểu sinh tên là *Kim Cánh Chi, phụng lệnh chủ nhân nhà ta tới đây để bảo toàn tính mạng cho ngươi. Còn con lợn ngoài kia, họ Trương tên Bỉnh Trung, chỉ cần ra ngoài hỏi là biết gã rơi vào kết cục hôm nay là đáng kiếp đáng đời gã, tối nay để gã ta chết trong tay bọn chuột đó là còn hời cho gã đấy.”

“……”

Tận mắt chứng kiến một yêu cơ xinh đẹp tuyệt trần tự dưng biến thành một gã đực rựa, Tiểu thị dại ra như thấy quỷ. Giải thích với cô ta xong, Kính Cánh Chi liền điểm nhẹ ngón tay lên mặt mình, chiếc gương đồng trên đầu hắn liền biến ra khuôn mặt của Tiểu thị, tiếp đó hắn bèn đi xuống giường, bắt đầu trang điểm chưng diện một cách thành thạo như bất cứ cô nàng đỏm dáng nào.

“……Ngươi đang…… đang làm cái gì vậy?”

“Lát nữa bọn chuột kia sẽ tiến vào đây thay đồ trang điểm cho ngươi rồi dẫn ngươi đến hỉ đường, bọn chúng sẽ chém đầu ngươi trước đám đông để dụ cha ngươi là Đăng lão quỷ xuất hiện. Để cho an toàn, tiểu sinh sẽ thế chỗ cho ngươi, dù sao cái đầu gương đồng bị chặt bỏ thì cũng chả to tát gì, nhặt lên gắn lại là được.”

Dứt lời, Kim Cánh Chi Ngẩng liền nhẹ nhàng gài một đóa hoa ngọc tinh xảo lên thái dương mình. Nghe hắn nói vậy, tâm tình của Tiểu thị cũng có chút phức tạp, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, cảnh giác đáp “Thế ngươi rốt cuộc từ đâu tới, sao lại trốn ở đây giả gái suốt ngày”.

Kim Cánh Chi cũng chẳng thèm đoái hoài đến cô ta, vẫn chú ý quan sát động tĩnh bên ngoài, nhanh chóng hóa trang cho bản thân xong xuôi, sau đó mới thong dong nháy mắt tựa như một con mèo ăn vụng, còn cười duyên trả lời rằng:

“Tới đây giả gái đương nhiên là vì tiểu sinh cực kỳ thích giả gái rồi, ngày nào cũng được mặc bao nhiêu là quần áo đẹp đẽ, còn có cơ man trang sức ngọc ngà, phấn son xinh xắn nữa chứ…… Haiz, nghĩ thôi mà cũng thấy sướng rơn cả người, tiểu cô nương đã hỏi xong chưa?”

Tiểu thị: “……”