Chương 5
Đến tối, Lịch Thừa Nhiên lại gọi điện thoại làm cho cô đem bao cát cầm trả lại cho hắn…
! Cậu!” Tô Oản theo bản năng tức giận, nhưng chờ Lịch Thừa Nhiên đi xa, cô lại vuốt đầu mình, cầm lấy tóc mình, bật cười giống như con ngốc, Tô Oản cảm thấy mình… có lẽ là không cứu được.
uối cùng Tô Oản đã nhận ra quan hệ giữa cô và Lịch Thừa Nhiên ở cái mùa hè này, trở nên có chút… tiến triển?
Ở một buổi tối, trên đường về nhà, Tô Oản suy nghĩ rõ thật lâu, cuối cùng thì cố lấy dũng khí “Lịch, Lịch, Lịch…”
< >Lịch Thừa Nhiên quay đầu nhìn cô.
L p tức mặt Tô Oản liền sung huyết, đợi thật lâu, câu tiếp theo cô cũng không nói ra, Lịch Thừa nhiên lại quay đầu đi về phía trước, Tô Oản nóng nảy “Lịch Thừa Nhiên a…”
… Vì sao mấy ngày nay cậu đều ở đây chờ… chờ tớ về nhà a?”
ch Thừa Nhiên không lên tiếng trả lời, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này Tô Oản cũng bất chấp thẹn thùng, vội vàng nhấc chân đuổi kịp “Lịch Thừa Nhiên… Lịch Thừa Nhiên a!” Dưới tình thế cấp bách cô liền kéo lấy quần áo Lịch Thừa Nhiên. Sau đó giật mình ý thức được mình đã làm gì, cô lại liên tục không ngừng buông tay, sau khi buông lại không cam lòng, vẫn là vội vàng nắm lấy.
R ốt cuộc Lịch Thừa Nhiên quay đầu nhìn cô.
Tô Oản cúi đầu, còn đang do dự nắm hay buông thì một bàn tay khác đã đem tay cô cầm.
L h Thừa Nhiên lé mắt nhìn vô “Ngu chết” Nói xong hắn lại đứng đắn lên “Tô Oản. Cậu còn nhớ rõ có một lần cậu gọi điện nói với tớ cậu thích tớ không?”
Cô nhớ rõ a, cô còn nhớ rất rõ. Cái thổ lộ liền cái cự tuyệt chính thức đều không có. Làm sao có thể không nhớ.
< g>“Vẫn còn ở đi?”
! Cậu!” Tô Oản theo bản năng tức giận, nhưng chờ Lịch Thừa Nhiên đi xa, cô lại vuốt đầu mình, cầm lấy tóc mình, bật cười giống như con ngốc, Tô Oản cảm thấy mình… có lẽ là không cứu được.
uối cùng Tô Oản đã nhận ra quan hệ giữa cô và Lịch Thừa Nhiên ở cái mùa hè này, trở nên có chút… tiến triển?
< >Lịch Thừa Nhiên quay đầu nhìn cô.
L p tức mặt Tô Oản liền sung huyết, đợi thật lâu, câu tiếp theo cô cũng không nói ra, Lịch Thừa nhiên lại quay đầu đi về phía trước, Tô Oản nóng nảy “Lịch Thừa Nhiên a…”
… Vì sao mấy ngày nay cậu đều ở đây chờ… chờ tớ về nhà a?”
ch Thừa Nhiên không lên tiếng trả lời, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
R ốt cuộc Lịch Thừa Nhiên quay đầu nhìn cô.
Tô Oản cúi đầu, còn đang do dự nắm hay buông thì một bàn tay khác đã đem tay cô cầm.
L h Thừa Nhiên lé mắt nhìn vô “Ngu chết” Nói xong hắn lại đứng đắn lên “Tô Oản. Cậu còn nhớ rõ có một lần cậu gọi điện nói với tớ cậu thích tớ không?”
< g>“Vẫn còn ở đi?”