Chương 7: Tôi muốn đi ngược gió, phải thật kiên định
Mùa xuân mới lại sang, thành phố này vẫn đang hồi phục rất nhanh, những chồi non dường như bao phủ mặt đất chỉ trong một đêm.
Đầy sức sống, cơ hội kinh doanh cũng tràn trề.
Tòa nhà bách hóa ở quận Bắc đình trệ đã lâu, sau khi đổi nhà thầu và chủ đầu tư cùng với nỗ lực của nhiều bên, cuối cùng cũng có kết quả tốt, ngày đêm đẩy nhanh tiến độ, tòa nhà chính đã được xây mới, tòa nhà phụ cũng đang được sửa chữa, dự kiến đầu hè sẽ xong, chính thức khai trương. Những người trong bộ phận kêu gọi đầu tư nóng lòng nhận các chuyến thăm hỏi và điều tra từ các nhà kinh doanh.
Giang Hồ một mình dạo quanh cửa hàng bách hóa và gặp anh Lâm ở bộ phận kêu gọi đầu tư.
Cô khá hài lòng với quy hoạch ở đây, đặc biệt là khu vực ăn uống dưới tầng hầm được quy hoạch rất tốt, tiệm món chính, tiệm thức ăn nhanh, tiệm bánh mì, tiệm đồ ngọt, tiệm thức uống rất quy cách và tươm tất. Nơi mà Giang Hồ vừa ý là một cửa tiệm mặt tiền ở lối vào tàu điện ngầm của tòa nhà chính, rộng khoảng ba trăm mét vuông, phù hợp với kế hoạch mở cửa hàng của cô.
Anh Lâm ở phòng thương vụ tỏ ra khá lúng túng, nói “Ở đó có một tiệm thức ăn nhanh nhìn trúng rồi?”
Giang Hồ hỏi “Là tiệm nào?”
Anh Lâm trả lời “Tiệm mì ramen Nhật Bản.”
Giang Hồ cười nói “Tôi biết, họ là thương hiệu dẫn đầu về thức ăn nhanh trong nước, ông chủ của các anh nhất định rất xem trọng, yêu cầu của họ chắc cao nhỉ? Nhất định hạ giá rất nhiều.”
Anh Lâm ngày càng khó xử.
Giang Hồ suy nghĩ một lúc, nói “Thật ra tiền thuê của các anh quá cao với chúng tôi, đây là thương hiệu mới sau khi được chúng tôi tái cơ cấu, khó nói trước chuyện kinh doanh cụ thể sẽ thế nào, nhưng chúng tôi rất có thành ý trong việc làm mới thương hiệu này. Chúng tôi sẽ suy nghĩ về tiền thuê của các anh. Sau khi tàu điện ngầm ở đây mở cửa, tôi tin lượng khách sẽ rất nhiều. Nếu tôi cho anh câu trả lời trong tuần này, anh có thể châm chước cho tôi không?”
Anh Lâm vỗ tay “Cô Giang thẳng thắn như vậy, tôi cũng không tiện nói thêm gì nữa. Cửa tiệm đó rất có tiếng tăm, ông chủ rất muốn họ dọn vào, nhưng họ ép giá quá nên vẫn chưa kí hợp đồng, nếu cô Giang muốn ký hợp đồng chỗ này, tốc độ có thể nhanh hơn một chút, tôi nghĩ có thể nói góp vài lời bên phía ông chủ.”
Giang Hồ nói “Vậy chúng ta thỏa thuận rồi nhé.”
Đến lúc tạm biệt, anh Lâm nhắc nhở “Cô Giang, nếu cô muốn dạo tiếp, có thể tham quan tòa nhà chính của chúng tôi. Tầng một là khu hàng hiệu, còn tầng hai là khu thể thao, tất cả đang được quy hoạch sơ bộ. Chỉ cần cẩn thận đi về phía Tây, tòa nhà phụ bên kia vẫn đang được sửa chữa, địa điểm xây dựng có hơi nguy hiểm.”
Giang Hồ cau mày “Nói như vậy, các anh có kịp khai trương đầu hè không?”
Anh Lâm làm động tác lấy tay cắt ngang cổ “Nếu không kịp, ông chủ sẽ nổi điên lên. Nhưng mà cô yên tâm, tòa nhà phụ là tòa nhà văn phòng nên không cần mở vội.”
“Không ngờ chủ mới tiếp quản tòa nhà chính vừa xây dựng còn nhanh hơn chủ cũ xây tòa nhà phụ này.”
Anh Lâm chỉ biết cười cười. Giang Hồ bắt tay tạm biệt với anh Lâm.
Cô vẫn đến xem tòa nhà phụ, theo kế hoạch của cửa hàng bách hóa, tòa nhà phụ và tòa nhà chính tạo thành hai tòa nhà đôi, chỉ có hai tầng dưới thông với tòa nhà chính, bây giờ các bảng quảng cáo treo đầy bên ngoài, nhìn không liên quan gì đến tòa nhà chính.
Giang Hồ đi quanh cửa hàng bách hóa vài vòng, sau đó, cô thấy một người quen.
Mạc Hướng Vãn vừa lúc xoay người chào tạm biệt với người trong bộ phận kêu gọi đầu tư của cửa hàng bách hóa, khi thấy Giang Hồ liền vội đi tới, câu đầu tiên là “Chị đến đây bàn chuyện cửa hàng độc quyền của Đằng Dược.”
Giang Hồ mỉm cười “Lần trước gặp Nhậm Băng tại Grand Shopping Center ở Cáp Nhĩ Tân, anh ấy cũng chào hỏi bằng câu này.”
Mạc Hướng Vãn nắm lấy tay cô, như muốn nói chuyện với cô thêm nữa. Cô lập tức bày tỏ ý này “Tìm chỗ nói chuyện đi? Hơn một năm không gặp, bây giờ trùng hợp thế này, có thể thấy ông trời cũng đang giúp chúng ta gặp nhau.”
Sao có thể từ chối?
Giang Hồ và Mạc Hướng Vãn tìm một quán cà phê bên ngoài cửa hàng bách hóa ngồi xuống và gọi đồ uống, Mạc Hướng Vãn gấp gáp hỏi “Em từ Cáp Nhĩ Tân về khi nào?”
Giang Hồ trả lời “Tháng Ba năm ngoái em rời Cáp Nhĩ Tân, đi du lịch nơi khác.”
“Nhậm Băng nói em biết rồi?”
Giang Hồ khẽ gật đầu.
Mạc Hướng Vãn không truy hỏi những chuyện cá nhân của cô, giống như Nhậm Băng.
Họ thậm chí còn dùng những lời tương tự để báo tin với cô, Mạc Hướng Vãn tiếp tục nói “Bọn chị cùng với người tổ chức Universiade ở Cáp Nhĩ Tân tổ chức một hoạt động vẽ tay để thêm phần thú vị, chương trình này rất phổ biến trong giới sinh viên. Sau đó, bọn chị bàn chuyện cửa hàng độc quyền với Grand Shopping Center.”
Giang Hồ chỉ cười nói “Chuyện này em biết.”
“Sau khi cô Fantine trở về Pháp, cô ấy phối đủ loại quần áo với giày dạo phố, còn tặng cho vài bạn bè trong giới, phóng viên dùng ảnh đó đưa tin thời trang đường phố, đúng như kế hoạch ban đầu của em, trong nước chưa biết mà nước ngoài đã nổi tiếng rồi.”
Giang Hồ vẫn cười “Em cũng biết.”
“Đằng Dược và Little Red Horse không bị bán.”
Giang Hồ đăm chiêu cười cười, vẫn nói “Em biết.”
Mạc Hướng Vãn thay vì dừng chủ đề về chuyện này, cô ấy hỏi “Giám đốc Nhạc có liên lạc với em không?”
Giang Hồ gật đầu “Dì ấy nói dì ấy cũng du lịch ở phương Bắc, nhưng em chưa từng gặp dì ấy.”
“Bọn chị đều muốn em trở về.”
Giang Hồ đưa ra một tấm danh thiếp.
Mạc Hướng Vãn đọc thầm trong lòng – “Công ty TNHH tư vấn quản lý dịch vụ ăn uống Trương Đỉnh”, không khỏi nghi hoặc nhìn Giang Hồ.
Giang Hồ nói “Em từ Cáp Nhĩ Tân bay thẳng đến Nhật Bản, cũng thật tình cờ, em gặp ông chủ quán dimsum Trung Quốc ở đó. Bọn em nói chuyện rất hợp nên quyết định cùng nhau làm chuyện gì đó.”
Thế nên Mạc Hướng Vãn hỏi “Bàn được dự án tốt thế nào? Có kế hoạch nào tốt chưa?”
Giang Hồ nói ngắn gọn về trải nghiệm của mình ở Nhật Bản.
Cô đến tiệm bánh bao lão Trương mà cô từng đến ở Roppongi, Tokyo, ngồi ở đó từ trưa đến chiều, uống bình trà hoa quả được cửa hàng phục vụ cho tới khi cảm thấy nhạt nhẽo, cô cũng nhàm chán đến nỗi dường như suy nghĩ cũng phai nhạt theo. Cô nghe hai người phục vụ nói chuyện bằng tiếng Trung nên sáp lại trò chuyện với họ.
Giang Hồ hỏi “Tại sao ông chủ không mở quán ở Trung Quốc? Nội thất ở đây khá khác biệt so với các tiệm bánh bao ở Trung Quốc, hoàn toàn có thể kinh doanh kiểu nhà hàng trà Thượng Hải, mô hình này rất hay mà. Trong nước cũng có một ví dụ điển hình, nhà hàng tên Din Tai Fung chuyên về các món điểm tâm và món ăn nhẹ của Thượng Hải, tiếc là khách du lịch với khách đến từ Hồng Kông, Macao và Đài Loan hoàn toàn đi theo con đường cao cấp. Nhưng mà họ thành công rồi, cho thấy có rất nhiều thứ cần được khám phá trong mô hình này.”
Vài người trung niên cũng đang nghe cuộc nói chuyện của cô với người phục vụ, vừa hay cũng là người Trung Quốc, họ không khỏi hỏi “Mô hình nhà hàng trà Thượng Hải như thế nào?”
Giang Hồ nhất thời nảy ra sáng ý, không ngờ có người hứng thú nên nói cụ thể hơn “Người Quảng Đông kinh doanh nhà hàng trà, dùng món ăn nhẹ kiểu Hồng Kông và điểm tâm đánh bại giá bình dân. Ẩm thực và dimsum Thượng Hải cũng có thể, chỉ là không có môi trường tốt phù hợp với nó, vì vậy chỉ có thể đi con đường cấp thấp, nâng cao một chút cũng không hẳn không thể. Không phải quán này vừa hợp sao?”
Đối phương cười ha hả, một người trong đó nhìn hơi quen, Giang Hồ nhận ra, nhớ từng gặp người đàn ông trung niên đầu trọc ở ngoài tiệm bánh bao. Sau đó, Giang Hồ mới biết họ là cổ đông của tiệm bánh báo lão Trương, mấy tháng qua, họ mới đầu tư vào công ty cung cấp thực phẩm quốc doanh cũ thuộc tiệm bánh bao lão Trương ban đầu đang phân loại từng thương hiệu của mình. Thật tình cờ khi họ gặp Giang Hồ, hai bên ăn ý và quyết định làm mới thương hiệu cũ này.
Lời rất ngắn gọn, Mạc Hướng Vãn nghe đại khái, rồi cẩn thận nhìn Giang Hồ.
Cô nghĩ Giang Hồ trước mặt và Từ Tư người bạn thân của chồng mình là những người rất giỏi chăm sóc bản thân, dù họ ở trong hoàn cảnh nào đều có thể tự lực cánh sinh, sẽ không bao giờ đối xử tệ với người khác hoặc với chính họ.
Sau khi Giang Hồ kể xong kinh nghiệm ngắn ngủi một năm qua, bản thân cũng cảm khái. Một năm trước, khi cô gặp phải thất bại, lựa chọn duy nhất của cô là trốn thoát bằng cách ngu ngốc nhất, nhưng cách đó chỉ thử một lần, cô không bao giờ muốn làm điều đó nữa.
Giang Hồ không biết bản thân yếu đuối đi, hay đã kiên cường hơn nữa.
Nhưng nhìn hôm nay, ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, chỉ cần hít sâu một hơi thì có thể tiếp tục tồn tại. Bố đã tiếp tục như thế, nhiều người khác cũng tiếp tục như vậy.
Mạc Hướng Vãn liếc nhìn thời gian, trong đầu nảy ra một ý tưởng, cô mời Giang Hồ “Về Đằng Dược xem thử không? Mọi thứ vẫn như cũ.”
Giang Hồ thay đổi chủ đề, trò chuyện với Mạc Hướng Vãn về chồng con của cô. Mãi đến khi hai người trò chuyện đủ rồi tạm biệt, Mạc Hướng Vãn không nhắc lại đề nghị này lần nào nữa.
Giang Hồ khéo léo nhưng cũng thẳng thừng từ chối lời mời của Mạc Hướng Vãn, chỉ vì cô quyết tâm bỏ lại quá khứ sau lưng. Không muốn, không quan tâm, có lẽ lương tâm mới có thể ổn định hơn một chút.
Nhưng khi lái xe ra khỏi quận Bắc, cô vẫn không kiềm được lái xe về hướng đường hầm vượt sông.
Cô rất quen thuộc với con đường này, sau khi rời Thượng Hải, thỉnh thoảng cô lại mơ thấy mình thở hồng hộc chạy trên con đường này lao thẳng đến cổng nhà xưởng Đằng Dược, xắn tay áo vùi đầu làm việc trong xưởng, sau đó vừa ngẩng đầu thì thấy nhà xưởng Đằng Dược đã thành đống đổ nát.
Lần đầu tiên cô có giấc mơ này là vào mùa đông khắc nghiệt của tháng Hai năm ngoái. Khi cô từ huyện Mạc Hà trở về Cáp Nhĩ Tân, cả người đóng băng như một que kem, không chỉ tay chân tê cứng mà đầu óc cũng tê liệt. Đêm đó, cô mơ thấy giấc mơ này, sợ đến toát mồ hôi hột, đổ mồ hôi xong vẫn lạnh toát cả người.
Ngày hôm sau, cô đến Grand Shopping Center mua thêm một chiếc áo khoác lông. Mùa đông ở phương bắc lạnh hơn và dài hơn cô tưởng, cô không chịu được lạnh.
Cô bị Nhậm Băng chặn lại sau khi dạo vài cửa hàng trong trung tâm mua sắm. Cô chợt giật mình, gặp lại người bạn cũ nơi xứ lạ, thổi bay đám mây mộng mơ trong tâm trí, biết rằng cuối cùng mình cũng phải sống với hiện thực.
Nhậm Băng nói với cô những gì Mạc Hướng Vãn nói hôm nay. Họ ngồi trong khu ẩm thực với không khí ấm áp trên tầng sáu của trung tâm mua sắm. Giang Hồ cảm thấy mặt và người mình nóng bừng, mì hộp dai, canh rất nóng, Giang Hồ vừa nghe Nhậm Băng nói, vừa giải quyết xong hộp mì, sau đó toát mồ hôi cả người.
Cô đứng dậy chào tạm biệt Nhậm Băng, chỉ nói câu cuối cùng với cô “Giang Hồ, bố cô cũng sẽ lo lắng cho cô.”
Cô nhỏ giọng nói “Bố đã yên nghỉ rồi, không còn phải suy nghĩ nhiều vì công việc nữa.”
Nhậm Băng nhất thời không nói được gì, cũng không giữ cô nữa.
Rời khỏi trung tâm mua sắm, một cơn gió lạnh thổi qua. Giang Hồ nhớ mình đã quên mua áo khoác. Cô đi trên đường một lúc, gương mặt lạnh đến phát đau, chạm vào thì không biết nước mắt đã rơi từ khi nào.
Cô nghe hết những lời Nhậm Băng nói, về Từ Tư, về Đằng Dược. Cô nghĩ, nghe những chuyện này ở một thành phố lạnh lẽo như vậy sẽ chỉ khiến cô buồn hơn. Làm sao để đối mặt với quá khứ? Từ khi cô chạm vào một góc quá khứ như làn khói thoảng qua, cô đã cam chịu không thể đối mặt với nó lần nữa. Đặc biệt là từ huyện Mạc Hà trở về.
Nhạc Sam luôn quan tâ m đến tình hình của cô, từ khi liên lạc được với cô, bà sẽ thỉnh thoảng gọi điện. Cô chưa từng nói cho Nhạc Sam biết mình sẽ đi đâu, hôm nay, cô nhận được một cuộc gọi từ Nhạc Sam khi đang đi trên đường ở Cáp Nhĩ Tân, cô đã trò chuyện rất lâu với bà.
Cuối cùng Nhạc Sam hỏi cô đang ở đâu, cô suy nghĩ một lúc, đi qua một lối nhỏ hẹp, gió lạnh bên ngoài thổi thẳng vào cổ áo, cơ thể cô run lên, trái tim cũng run lên, cô bổ sung thêm. Nói “Cháu vừa từ Mạc Hà về Cáp Nhĩ Tân.”
Nhạc Sam hỏi “Cháu đến đó làm gì?”
Giang Hồ không trả lời. Nhạc Sam cũng không hỏi nữa.
Đây là lần cuối cùng cô liên lạc với Nhạc Sam kể từ khi cô rời Thượng Hải.
Cô mua vé máy bay ở Cáp Nhĩ Tân đến Bắc Kinh.
Những kỷ niệm ở thủ đô đều là bố. Năm bảy tuổi, mẹ cô qua đời, bố cũng giành được giải thưởng của ngành trong cùng năm. Lễ trao giải được tổ chức tại Đại lễ đường Nhân dân, cô là khán giả nhỏ tuổi nhất tại hiện trường. Bố bước lên bục nhận cúp từ tay một nhân vật lớn, đứng trên sân khấu xúc động nói “Lúc này, tôi nhớ vợ của mình nhất. Vì ủng hộ sự nghiệp của tôi, bà ấy đã hi sinh rất nhiều.”
Khi Giang Hồ nghe bố nhắc đến mẹ, cô ngồi dưới khán đài khóc nức nở. Những người lớn xung quanh vỗ về an ủi cô, sau khi bố bước xuống sân khấu đã ôm cô vào lòng, kể cả trong suốt cuộc phỏng vấn, bố vẫn ôm chặt cô trong vòng tay.
Giang Hồ nhỏ bé tựa vào vòng tay rắn chắc của bố, ánh đèn nháy sáng không ngừng. Tuy nhiên đứng cao sẽ ngã càng đàu, cái bóng đằng sau ánh đèn sân khấu rất nặng nề.
Giang Hồ ở lại sân bay ở Bắc Kinh, không đi đâu cả, biết bản thân không đủ can đảm quay lại Đại lễ đường Nhân dân để nhớ về bố.
Cô tìm được một khách sạn phổ thông, tình cờ thấy tờ rơi quảng cáo của một công ty du lịch ở tầng dưới, trang bìa đầu tiên là núi Phú Sĩ ở Nhật Bản. Cô nhặt tờ rơi và gọi cho công ty du lịch. Các thủ tục đăng ký một chuyến du lịch tự túc diễn ra suôn sẻ, cô nhanh chóng đến được Tokyo.
Khi đến Tokyo, ban ngày cô lang thang không mục đích trên đường phố, không biết mình sẽ đi đâu. Cô tự trách đầu óc mình điên khùng, chạy đến nơi xa lạ này, nhìn cảnh vật nào cũng thành một loại tưởng nhớ, một loại khao khát, một loại hoang tưởng.
Đây là lần đầu tiên cô thừa nhận cô nhớ Từ Tư.
Giang Hồ nhiều lần so sánh tình cảm dành cho Từ Tư và tình cảm dành cho Cao Ngật. Cô và Từ Tư rõ ràng chỉ mới bên nhau một thời gian ngắn, thậm chí đôi bên cũng không thành tâm thành ý, còn nảy sinh nhiều ngăn cách và tính toán.
Cô hít sâu, đúng vậy, tính toán.
Từ Tư là người đàn ông quen sống hưởng thụ và tính toán kỹ càng, cũng có vì cô mà thay đổi trong khoảng thời gian hẹn hò không lâu.
Cô cũng đang thay đổi. Lúc đó cô không hề biết bản thân cảm thấy đau đớn như vậy chỉ sau vài ngày mâu thuẫn nổ ra, như thể trong tim cô bị đào một cái lỗ, đột nhiên trở nên trống rỗng.
Điều này khác với cảm giác tội lỗi của cô đối với Cao Ngật. Cảm giác này càng khó chịu hơn, hầu như mỗi sáng rồi mỗi tối, ngay khi trái tim cô vừa bình tĩnh thì lại có ai đó bắt đầu gõ vào lỗ hổng trong tim, có hàng ngàn âm thanh nói gì đó bên tai cô. Giang Hồ không nhớ chính xác là những lời gì, nhưng cuối cùng cô phải thừa nhận Từ Tư đã vô tình gặm nhấm tâm trạng của cô, ảnh hưởng mà anh gây ra nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
Chỉ khi khiến bản thân bận rộn mới có thể thoát khỏi cảm giác này. Giang Hồ cố thử giao tiếp với những người khác, ngồi ở quảng trường Roppongi trò chuyện với những đứa trẻ mắt xanh nước ngoài bằng tiếng Anh, bước vào tiệm bánh bao lão Trương, ngồi ở vị trí từng ngồi với Từ Tư ăn một phầnTiểu Long Bao, càng ăn càng cô đơn. Khi nghe thấy ai đó trò chuyện bằng tiếng Trung, cô không chút do dự mà tham gia cùng họ.
Vì chỉ như vậy mới có thể phớt lờ lỗ hổng trong tim. Người càng mơ hồ thì càng có thêm dũng khí đối mặt với tương lai và tiếp tục sống.
Đúng vậy, chỉ có như vậy bản thân mới có thể chống đỡ tiếp tục bước đi, không thể gục ngã, chỉ có thể tiến về phía trước.
Đằng Dược ở ngay trước mắt, sau một năm vừa quen lại vừa lạ, sau khi dừng xe ở đối diện cổng mới khẳng định được nhà xưởng không có nhiều thay đổi. Thay đổi duy nhất là một cột cờ được dựng lên ở lối vào và một lá cờ lớn có in logo Đằng Dược đang tung bay.
Cổng nhà xưởng rộng mở, nhân viên bảo vệ đang chỉ dẫn bốn năm chiếc xe tải lái ra theo thứ tự. Đây đều là xe chở hàng đi tiêu thụ. Giang Hồ hạ kính xe xuống, nhìn về phía xa, thấy các công nhân bận rộn khuân vác hàng hóa trong khu vực nhà xưởng.
Đúng là thế giới sẽ không dừng hoạt động nếu thiếu một người nào đó. Đằng Dược không có cô, dường như ngày càng phát đạt. Đầu mũi hơi chua xót, cô nâng cửa kính lên, đạp ga và quay đầu xe.
Lúc này chưa phải giờ cao điểm nên trên đường không nhiều xe. Sau khi lái xe qua hai ngã tư, Giang Hồ thấy trong kính chiếu hậu có một chiếc Buick kiểu cũ từ từ chạy theo cô qua hai ngã tư.
Lòng bàn tay cô dần đổ mồ hôi, cô bẻ lái sang một ngã tư nào đó mà cô không biết nó dẫn đi đâu. Chiếc xe phía sau cũng chạy theo cô đến ngã tư này.
Hai chiếc xe chạy từ quốc lộ rộng lớn đến công trường đầy bụi, băng qua bờ ruộng, tránh khỏi đường lớn, lên cầu rồi xuống cầu, băng qua một công trường. Công trường này không bằng phẳng lắm, đường đi gập ghềnh suýt chút làm trái tim Giang Hồ lọt ra ngoài.
Vượt qua được công trường là tới cầu Giang Đại, Giang Hồ không chút nghĩ ngợi lái xe chạy lên, tăng tốc phi nhanh qua sông Hoàng Phố, nhưng vừa xuống cầu thì kẹt xe và bị chiếc Buick đuổi kịp.
Khó lắm mới đợi được những chiếc xe phía trước lần lượt chạy đi, Giang Hồ lái xe qua một ngã tư, quay đầu và lần nữa chạy lên cầu, khi xuống cầu rẽ thêm lần nữa là đến đại lộ Tân Giang gần sông. Giang Hồ dừng xe, cô đóng sầm cửa bước ra ngoài, đi thẳng đến chiếc Buick cũ dừng phía sau, đá mạnh vào cửa.
Người bên trong mở cửa.
Từ Tư đã cắt tóc ngắn gọn gàng, anh mặc bộ vest đen bình thường với áo sơ mi trắng. Anh vừa giơ tay đã nắm lấy tay Giang Hồ, ánh mắt dán chặt vào cô. Đôi mắt anh như đáy hồ sâu thẳm, không biết ẩn chứa loại tình cảm gì trong đó.
Giang Hồ liều mạng vùng vẫy, nhưng anh rất khỏe. Cuối cùng cô hét lên “Từ Tư, anh làm gì vậy?”
Chân mày đang cau lại của Từ Tư giãn ra, nói “Chạy lòng vòng hết ba tiếng đồng hồ, có thể từ Thượng Hải đến Tô Châu rồi đấy.”
Giang Hồ từ bỏ việc vùng vẫy “Em thích đi dạo vòng quanh Thượng Hải.”
Từ Tư cong môi “Được thôi, vậy bây giờ đi ăn cơm đi, anh đói rồi.”
Giang Hồ lại bắt đầu giãy giụa “Em không đói.”
“Anh mời em.”
“Không cần khách sáo.”
Từ Tư kéo cô lại gần. Giang Hồ nhìn thấy sâu trong mắt anh như có làn sóng, cô gần như dự cảm được anh sẽ làm gì, trước khi anh cúi xuống, liền nói “Được.”
Từ Tư buông cô ra, nhếch khóe môi cười. Như đang cười nhạo bản thân thiếu bình tĩnh.
Một năm rồi, anh cho rằng thời gian là chiếc bình lọc tốt nhất, có thể lọc sạch mọi cảm xúc, sau đó dần trở lại guồng quay vốn có của cuộc sống.
Lúc đầu, anh quả thực vì sự ra đi của cô mà bốc đồng, lo lắng nên nhờ Mạc Bắc tìm thám tử tư điều tra tung tích của cô. Anh biết cô đến thẳng Cáp Nhĩ Tân vào ngày cô mất tích, sau đó chạy liên tục đến huyện Mạc Hà, rồi quay về Cáp Nhĩ Tân và bay thẳng đến Bắc Kinh, sống ở Bắc Kinh hai ngày thì đăng ký với một nhóm du lịch đến Nhật Bản.
Từ Tư không nhờ thám tử tư điều tra thêm nữa.
Khi cô đến Nhật Bản, anh mở cửa hàng Đằng Dược và Little Red Horse ở Cáp Nhĩ Tân, đồng thời thương lượng một đại lý ở nước Pháp cho Đằng Dược. Mẹ anh không còn nghĩ quyết định của anh là sai lầm, anh đã thực hiện thành công chiến lược phát triển kinh doanh đa ngành. Việc thay cũ đổi mới trong tập đoàn Từ Phong chính thức bắt đầu.
Nhưng vẫn không có tin tức gì của Giang Hồ.
Từ Tư chuyển hoa quỳnh đỏ và cây thu hải đường đã tặng cho cô đến văn phòng của mình. Hoa hải đường được cô mang về đặt ở văn phòng trước khi đi, cô còn nhờ nhân viên bảo vệ đặc biệt chú ý tưới nước, bảo vệ hoa.
Sau khi Giang Hồ đi Tokyo, nhưng sau tận hai đến ba tháng thậm chí cả nửa năm không có tin tức gì, Từ Tư bắt đầu cười nhạo mình như kẻ ngu ngốc tự mình đa tình, phạm những sai lầm cấp thấp hết lần này tới lần khác. Hành động của cô hoàn toàn là muốn cắt đứt mọi quan hệ, thậm chí một phong thư từ chức cô cũng không gửi. Sao anh lại không thể nhìn thấu? Sao anh phải nỗ lực đuổi theo?
Đúng là mất giá quá mà.
Lúc Từ Tư lái xe thỉnh thoảng mở nhạc, nghe những bài hát xưa của Lý Tông Thịnh.
“Từng cho rằng đời người là thế này
Trái tim bình lặng từ chối sóng gió
Tơ tình ngàn lần cắt không đứt
Trăm ngàn ngã rẽ vây quanh tôi
Có người hỏi, em tốt ở điểm nào?
Sau ngần ấy năm vẫn chẳng thể quên
Gió xuân đẹp chẳng thể sánh nụ cười của em
Người chưa gặp không thể hiểu được.”
Từ Tư vừa nghe vừa nghĩ, nếu cô muốn cắt đứt mọi thứ, cô còn đi Nhật làm gì?
Anh muốn đổi đ ĩa nhạc khác, nhưng lại nhìn thấy đ ĩa nhạc One Woman’s Live Journey của Olivia Newton John mà anh đã lấy của cô. Từ Tư đọc lại “One Woman’s Live Journey.” anh cười, cô đang du lịch một mình, không liên quan gì đến anh cả.
Sau những thất vọng và chán nản chi phối cảm xúc, Từ Tư tin thời gian sẽ khiến mọi thứ nguôi ngoai, khi anh nhớ lại mọi thứ, đó có thể chỉ là một ký ức mơ hồ.
Qua một mùa đông, khi Từ Tư tham dự một cuộc họp thường niên của doanh nhân vào đầu xuân, nghe thấy CEO của một công ty đầu tư mạo hiểm đã đầu tư vào một tập đoàn thực phẩm thuộc sở hữu nhà nước trò chuyện với những người khác nhắc đến tên Giang Hồ.
Đối phương nói “Tôi không ngờ con gái của Giang Kỳ Thắng cũng có gia cảnh học thức. Cô ấy hiện là phó tổng phát triển của chúng tôi.”
Người may mắn đã thuê Giang Hồ làm phó tổng phát triển hết lần này đến lần khác khen ngợi cô, Từ Tư không còn nghe được điều gì khác trong cuộc họp thường niên này. Có vẻ như Giang Hồ quyết tâm tìm một điểm khởi đầu mới và bắt đầu lại. Nhưng nếu cô đã quay lại, còn lăn lộn trong thành phố này, rồi cũng sẽ có ngày gặp nhau. Nhưng nếu anh gặp cô, anh sẽ nói gì với cô? Cô sẽ nói gì với anh?
Từ Tư không có kết luận, vì vậy anh vô thức tránh né vấn đề này.
Nhưng hôm nay, anh đến Đằng Dược kiểm tra, lúc lái xe ra khỏi cổng thì nhìn thấy chiếc Porsche Cayman màu đỏ quen thuộc đang quay đầu. Động tác của anh nhanh hơn suy nghĩ, ngay lập tức chạy theo hướng chiếc Porsche đang đi. Theo cô qua công trường và vượt cầu, quay lại và vượt cầu lần nữa.
Bây giờ cô đứng trước mặt anh, xóa đi những suy nghĩ gần như mơ hồ của anh. Anh khóa xe, kéo tay cô đi đến trước xe của cô, mở cửa rồi đẩy cô vào ghế phụ. Sau đó anh đi vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái rồi khóa cửa xe trước khi cô kịp phản ứng lại.
“Anh không có xe à?”
“Đi một chuyến đến Tô Châu, hết xăng rồi.”
Giang Hồ tức giận quay mặt đi.
Trước khi lên xe, Từ Tư đã gọi điện bảo tài xế của công ty tới đây nhận xe, sau đó khởi động xe, một đường băng qua sông, hòa vào dòng xe cộ tấp nập.
Trong một thời gian dài, hai người không ai nói gì.
Một lúc lâu sau, Từ Tư không nhịn được “Đến Bác Đa tân ký ăn tối?”
Giang Hồ không có ý kiến.
Dọc đường, đi một lúc thì tắc đường, tắc đường một lúc mới được đi, khi họ đến nơi thì trời đã tối. Việc kinh doanh của quán ăn nhỏ vẫn rất tốt, xếp hàng khoảng mười phút mới đến lượt họ, hóa ra là bàn hai người mà họ từng ngồi trước đó. Từ Tư vẫn gọi những món đặc trưng, các món lên rất nhanh, gà kho gừng vẫn mềm và thơm như cũ.
Họ cúi đầu ăn, một lúc sau Từ Tư mới hỏi “Sao không nói chuyện? Gặp lại bạn trai cũ cũng không đến mức xa lạ vậy chứ?”
Giọng anh lạnh lùng, không có cảm giác giễu cợt hay trêu đùa của ngày trước. Trong lòng Giang Hồ có hơi đau lòng, nhưng giọng điệu lại thẳng thắn “Không biết nên nói gì.”
Từ Tư nói “Vậy nói về công việc đi!”
Giang Hồ đưa một tấm danh thiếp, cô bắt đầu trạng thái làm ăn rồi. Đây là trạng thái mà Từ Tư quen thuộc nhất của cô, cô đã dùng trạng thái này để đối phó với anh suốt nửa năm. Anh không muốn ngắt lời cô, thầm nghĩ thà để cô nói còn hơn là hai người không có gì để nói.
Anh hỏi “Sao em lại làm công việc này?”
Giang Hồ nói lại những chuyện trước đây đã từng nói với Mạc Hướng Vãn, có lẽ cô thấy những gì mình nói quá ngắn gọn, không đủ giết thời gian, nên đã thêm thắt rất chi tiết. Từ Tư tiếp tục lắng nghe, thỉnh thoảng xen vào đặt hai câu hỏi, cô sẽ kiên nhẫn giải thích cho anh. Cứ như vậy hai tiếng trôi qua, cơm tối cũng ăn trong hai tiếng.
Trong mắt Giang Hồ, Từ Tư vẫn là Từ Tư năm đó, ngoại trừ mái tóc ngắn cũn cỡn ra, hình như không có nhiều thay đổi. Không đúng, Giang Hồ lén nhìn kỹ Từ Tư, giữa hai lông mày của anh hiện lên sự mệt mỏi. Dù từ lời của Nhậm Băng hay Mạc Hướng Vãn, những gì Giang Hồ biết là Từ Tư đã vất vả thế nào trong năm qua.
Từ Tư sẽ không biết, vừa nãy cô mở cửa xe nhìn thấy khuôn mặt anh, cả trái tim cô như bị một dòng điện rất yếu đập vào, chỉ có cô mới cảm nhận được sự chấn động và khó chịu.
Đây là lần thứ hai Giang Hồ thẳng thắn thừa nhận tầm ảnh hưởng to lớn mà người đàn ông này mang lại cho mình. Giọng cô cũng trầm xuống, đến cuối cùng, cô từ từ cúi đầu, không nhìn mặt anh nữa.
Từ Tư gọi người phục vụ đến thanh toán, dẫn Giang Hồ ra khỏi quán ăn. Anh nói “Anh không có xe, đưa anh về Phố Đông đi.”
Giang Hồ lại nói “Em chở anh đến ga tàu điện ngầm nha? Đến chùa Tĩnh An rồi đổi sang tuyến 2 đến Phố Đông.”
Anh nói “Không được.”
Anh đi dắt xe cho cô rồi bảo cô lên xe.
Giang Hồ ngồi trong xe, lặp lại đề nghị của mình lần nữa. Nét mặt Từ Tư sa sầm im lặng, lái xe của cô thẳng đến biệt thự của anh ở Phố Đông.
Đường đi rất thông thoáng, chỉ mất nửa tiếng đã đến nơi, xe đậu bên ngoài biệt thự, họ ngồi trong xe trầm mặc một lúc.
Từ Tư ngồi im đặt tay trên vô lăng. Anh quay đầu sang thấy Giang Hồ đang nhìn mình.
Trong một năm qua, Giang Hồ cũng thay đổi, tóc cô dài hơn, ngoại hình gần giống với khi anh lần đầu gặp cô, chỉ khác là cô gầy hơn, lông mày cũng cương nghị hơn.
Từ Tư đưa tay vuốt tóc cô nhưng Giang Hồ không chống cự. Anh nhẹ nhàng dùng tay nâng mặt cô lên, ánh mắt cô nhìn sang, hai người chăm chú nhìn nhau.
Cuộc tập kích bất ngờ của quá khứ không xa khiến trái tim của họ run rẩy. Cuối cùng, Từ Tư cúi xuống hôn Giang Hồ. Khoảnh khắc triền miên kéo dài làm thủy triều ẩn trong cơ thể nhấn chìm lý trí của họ. Chỉ nguyện dùng thêm sự quấn quýt thân mật để trút bầu tâm sự.
Giang Hồ nửa đêm mới tỉnh lại, nhìn người đàn ông bên gối hồi lâu mới tỉnh táo lại.
Khi lang thang ở Nhật Bản, cô nhận thức rõ những gì cô trải qua với người đàn ông này khác với bất kỳ người bạn trai cũ nào. Cô được kéo ra khỏi vũng lầy của Cao Ngật, hồn phách của cô vẫn chưa trở lại vị trí, thì cô lại rơi vào vũng lầy của Từ Tư, lần nữa như người mất hồn.
Nhưng nếu cứ dây dưa, cuối cùng sẽ đau khổ. Dù là cô hay là Từ Tư.
Giang Hồ lặng lẽ trở mình xuống giường, nhẹ nhàng mặc quần áo, quay đầu lại nhìn Từ Tư, lau đi ẩm ướt ở khóe mắt, sau đó yên lặng ra ngoài. Bên ngoài gió lạnh, cô vội chạy vào trong xe, lấy di động tìm liên lạc của ‘cặn bã’, dùng tốc độ nhanh nhất gửi một tin nhắn ngắn – “Từ Tư, tạm biệt.”
Cô khởi động xe. Cô nghĩ, cô muốn rời khỏi đây, thật nhanh.
Sau ngày hôm đó, Từ Tư không đến tìm Giang Hồ, thậm chí không trả lời tin nhắn. Có lẽ đây mới là kết thúc thật sự, họ đã mất liên lạc một thời gian, cuối cùng cũng tìm được cách thức chia tay thích hợp nhất.
Những ngày kế tiếp, Giang Hồ đắm mình trong công việc mới, kế hoạch khai trương cửa hàng mới đã chiếm hết thời gian rảnh rỗi của cô.
Có việc để làm, để bản thân bận rộn cũng là chuyện tốt. Nỗ lực làm việc sẽ có điều tốt đến, quầy hàng ở hai cửa hàng bách hóa nổi tiếng hết hạn hợp đồng, đối phương đã liên lạc với cô. Hợp đồng kêu gọi đầu tư cho tòa nhà chính của cửa hàng bách hóa ở quận Bắc cũng được ký xong, chuyện trang HSu đó làm Giang Hồ bận rộn trở lại.
Buổi tối khi cô sắp xong việc, cô thỉnh thoảng sẽ đến khu thể thao trên tầng hai, xem tiến độ của cửa hàng Đằng Dược, đôi khi cô gặp Mạc Hướng Vãn đến kiểm tra hiện trường, cả hai sẽ đến một quán ăn nhanh gần đó, ăn một bữa đơn giản với nhau.
Mạc Hướng Vãn không nhắc tới chuyện của Từ Tư nữa, Mạc Bắc thỉnh thoảng xuất hiện một hai lần, nhìn thấy Giang Hồ sẽ thân thiện chào hỏi, sau đó ôm eo vợ về nhà.
Cô không khỏi ghen tị khi thấy điều hạnh phúc bình thường như vậy. Giang Hồ không để họ nhìn thấy ánh mắt ghen tị của cô.
Thành phố này thật sự rất nhỏ, Giang Hồ luôn có thể nhìn thấy các quầy hàng Đằng Dược hoặc cửa hàng độc quyền khi đến khu thương mại. Các bạn trẻ vây quanh quầy để chọn cho mình những kiểu giày đế cao su yêu thích.
Một năm qua, dù cô ở đâu, cô vẫn luôn chú ý đến Đằng Dược, cô biết rõ Đằng Dược đã mở năm cửa hàng ở Thượng Hải, năm cửa hàng ở Giang Tô và Chiết Giang, một cửa hàng ở Bắc Kinh, Thiên Tân và Cáp Nhĩ Tân. Tốc độ mở rộng rất nhanh, giống như phong cách kinh doanh của Từ Tư, nhanh chóng và chính xác.
Ngược lại, MFB cuối cùng đã mua lại thương hiệu thể thao Free-Roaming Horse với khoản đầu tư khổng lồ, trong năm qua có những động thái thường xuyên và đã thành lập hàng chục cửa hàng ở miền Đông và miền Nam Trung Quốc.
Kế hoạch ban đầu của Từ Tư với Đằng Dược, xét từ góc độ thương mại không hề sai. Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Hồ run lên. Trong năm qua, cô đã nghĩ rất rõ, anh lừa dối cô có thể là do anh quan tâ m đến cô. Cuối cùng, anh chọn nhượng bộ. Nhưng mà cô đi đến ngày hôm nay, đã khiến bản thân không thể đáp lại tình cảm này nữa.
Mỗi đêm trở về nhà, Giang Hồ đều ngâm mặt trong nước lạnh để hoàn toàn bình tĩnh lại, sau đó mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt ướt sũng nước, trong mắt đầy hoang mang.
Cô không thể thấy mình trong gương.
Giang Hồ tự hỏi “Mày tin có thần không?”
Lại lắc đầu “Trên đời này không có thần.”
Cô lau khô mặt, thả mình lên giường, ngủ đến sáng, lại lao vào công việc một cách máy móc. Cuộc sống cứ tiếp diễn như thế.
Khi việc trang hoàng cửa hàng bách hóa ở quận Bắc hoàn thành được một nửa, tiệm đầu tiên của bánh bao lão Trương ở khu vực trung tâm thành phố của quận Đông đã hoàn thành, ngày đầu tiên khai trương với tràng pháo tay nồng nhiệt và thu hút sự chú ý của một số phương tiện truyền thông.
Một trong số đó có người từng hợp tác với Giang Hồ trong cuộc thi vẽ tay Đằng Dược, tổng biên tập của họ thấy Giang Hồ thân thuộc nên tiết lộ kế hoạch mới của mình, hóa ra tuần báo thời trang muốn thực hiện chuyên mục đặc biệt về các thương hiệu cũ của Thượng Hải xưa, chuẩn bị một lễ trao giải độc đáo, sự kiện được đặt tên là ‘Thời trang mới của Thượng Hải xưa’, một số thương hiệu lâu đời được chọn hợp tác. Đối phương nói “Quần áo, mũ nón, nhu yếu phẩm hàng ngày đã có những thương hiệu lâu đời rồi, nhưng vẫn thiếu thực phẩm. Cô nên biết ở Thượng Hải có rất nhiều thương hiệu thực phẩm, nhưng để chọn vài thương hiệu có sự phát triển mới trong thế kỷ mới thì rất khó.”
Đây là một cơ hội tốt mà đối tác cũ đưa đến tận cửa, Giang Hồ đồng ý ngay lập tức.
Phía truyền thông từng tổ chức những sự kiện tương tự, họ có nhiều kinh nghiệm, quy trình được sắp xếp ổn thỏa. Giang Hồ tổ chức buổi ra mắt quảng cáo đầu tiên kết hợp với các hoạt động, hiệu quả rất tốt. Các nhà đầu tư của tiệm bánh bao lão Trương rất hài lòng.
Giang Hồ thấy ‘Giày đế cao su Đằng Dược’ trong danh sách thương hiệu do giới truyền thông cung cấp, điều này cũng nằm trong dự đoán. Trong năm qua, thương hiệu Đằng Dược đã lấy lại được sức sống mới, gần như trở thành hình mẫu cho sự trỗi dậy của các thương hiệu trong nước, luôn không thể thiếu trong các lựa chọn.
Từ Tư tốn không ít tâm tư cho Đằng Dược, cô cảm thấy vui mừng.
Tổng biên tập hỏi Giang Hồ có muốn tham gia tiệc thời trang ngoài trời vào cuối sự kiện không, mỗi thương hiệu sẽ bố trí người mẫu gian hàng trình diễn trên sân khấu, ngoài ra còn có người nổi tiếng tham gia. Hơn nữa, nó được tài trợ bởi các nhà tài trợ Đài Loan, sự kiện được tổ chức cạnh hồ Nhật Nguyệt.
Giang Hồ suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra lý do từ chối, chỉ có thể tham gia theo lịch trình.
Thêm một lần đến thăm nơi cũ, nơi này cũng không có gì thay đổi, trường bắn, khu nướng thịt, đảo Lalu vẫn như cũ, ban ngày đèn đường vòng quanh hồ Nhật Nguyệt giống như hạt ngọc trai. Buổi tiệc được tổ chức trên bãi cỏ gần trường bắn nơi Giang Hồ, Từ Tư và những người bạn của Từ Tư từng thi đấu.
Giang Hồ bất ngờ gặp Từ Tư ở buổi tiệc.
Thật ra không cần anh tham gia, tuy sự kiện rất hoành tráng nhưng thường do giám đốc marketing hoặc phó tổng giám đốc thương hiệu tiếp xúc với giới truyền thông, người cuối cùng tham dự cũng là cấp bậc này. Từ Tư tham dự với tư cách là ông chủ đầu tư của Đằng Dược, thân phận anh quá cao. Vì vậy khi tham dự, anh thu hút rất nhiều sự chú ý.
Giang Hồ đang trò chuyện với bạn bè bên giới truyền thông.
Rất nhiều người trong giới truyền thông biết hơn một năm trước, cô rời Đằng Dược, nhưng rất ít người biết mối quan hệ giữa cô và Từ Tư. Người ngoài nhìn vào là sự xáo trộn nội bộ cấp cao trong công ty, Từ Tư loại bỏ những người bất đồng chính kiến. Điều này không phải là không có căn cứ, Từ Tư chính thức tiếp quản tập đoàn Từ Phong kể từ khi mẹ và thím của anh đi du lịch, vị trí hiện tại của anh là thay mặt chủ tịch. Khi tân đế đăng cơ, giữa thiên tử và triều thần sẽ nảy sinh một số chuyện, nội bộ cấp cao của tập đoàn Từ Phong cũng thay đổi hai ba người. Người ngoài coi sự ra đi của Giang Hồ là như thế.
Như vậy, một số người quen cũ của Giang Hồ biết hai người sẽ cùng lúc xuất hiện, khó tránh khỏi tâm lý mong chờ màn kịch hay.
Từ lúc Từ Tư bước vào hội trường, anh không hề nhìn Giang Hồ, bình thản trò chuyện cùng người quen.
Mà Giang Hồ trong lúc trò chuyện đôi khi bị phân tâm. Anh đến đây làm gì? Chẳng phải Nhậm Băng hay Mạc Hướng Vãn đến tham dự sẽ hợp lý hơn sao?
Lúc mất tập trung, cô hay lơ đãng, người trò chuyện cùng cô sẽ cảm thấy nhàm chán, qua một lát cô chỉ còn một mình, dứt khoát cầm một lon bia ngồi ở một góc xem biểu diễn trên sân khấu.
Tối nay cũng có màn trình diễn của Đằng Dược, những người mẫu trẻ trung xinh đẹp mặc trang phục thể thao bước lên sân khấu, trên chân là đôi giày Đằng Dược được vẽ bằng tay trông thật bắt mắt.
Có người thì thầm bên tai Giang Hồ “Kiểu này là kiểu cổ điển bán chạy nhất đó.”
Trời đã lặn về tây, màn đêm xanh sẫm điểm xuyết những vì sao, xa xa có dãy núi trập trùng quen thuộc. Giang Hồ cũng biết nơi này không dốc như núi Amagi, ở đây từng có màn cầu hôn nồng nhiệt, khiến cô cảm nhận được viên mãn, cho nên gió thổi qua đây từng làm cô thấy vui vẻ ấm áp.
Giang Hồ nhìn núi non trong đêm, im lặng hồi lâu. Người bên cạnh cũng im lặng.
Mãi đến khi có người mở sâm panh ăn mừng, mọi người vỗ tay hoan hô, tiếng reo hò như sấm dậy làm Giang Hồ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, chậm rãi quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Quần áo trên người anh là do cô mua, cách xa hơn một năm nhìn anh vẫn rất phong độ. Trong đêm tối, anh mặc bộ đồ trắng, đúng là không phí câu công tử xuất chúng tao nhã quý phái.
Cảm xúc trên mặt Từ Tư rất dịu dàng, nhìn không ra nóng nảy hay sắc mặt không tốt. Thấy cô cuối cùng cũng nhìn sang, anh nói “Anh đang chờ em nói.”
“Em không có gì để nói.”
Anh cười giễu “Thật à? Không phải em luôn nợ anh một lời giải thích sao?”
Giang Hồ cảm thấy vô cùng đau lòng, cô nghĩ, giải thích? Sao cô giải thích được nhiều nguyên nhân như vậy? Cô nói “Anh cứ coi em là một người phụ nữ tùy hứng, thích tự ý làm nhiều chuyện gây phiền não cho người khác, sau này em sẽ không gây rắc rối cho nhau nữa.”
Cô vừa dứt lời liền bỏ đi, như thể ở lại thêm một giây nữa, cô sẽ gục ngã trước mặt người đàn ông này. Nhưng tay cô bị anh nắm chặt.
Từ Tư kín đáo nắm tay cô, không ai nhìn thấy hành động của anh, cô không thể giãy giụa ở nơi công cộng. Anh nhỏ giọng hỏi nhưng cũng âm vang “Có thật không gây rắc rối cho nhau nữa không?”
Trong lòng Giang Hồ vô cớ run rẩy, sau đó cảm giác mệt mỏi dâng lên “Em cũng hy vọng như vậy. Từ lúc bắt đầu, mối quan hệ của chúng ta là giao dịch thành hoặc bại, không đơn thuần cũng không đáng giá để chúng ta dấn thân quá sâu. Nếu xem đây là một trò chơi, em nghĩ, người tham gia như anh và em có thể thấy thoải mái hơn. Người như anh muốn quên đi một đoạn quá khứ, không khó lắm.”
Từ Tư nắm chặt tay cô, sau đó đột ngột buông ra “Em nói đúng, người không buông được là anh, từ đầu đến giờ, bị em cho leo cây bao nhiêu lần rồi? Anh không dễ dàng buông bỏ như thế. Nhưng Giang Hồ, người nên buông bỏ là em. Chỉ cần em muốn, có thể quay lại điểm xuất phát đơn thuần.”
Giang Hồ lắc đầu, rồi lại lắc đầu “Từ Tư, vẫn là bỏ đi, anh đừng làm khó em, cũng đừng tự làm khó mình. Anh xem cuộc sống của anh trước đây rất tốt, như thế không tốt sao.”
Từ Tư chỉ nhìn cô, khiến Giang Hồ có chút sởn gai ốc, cô xấu hổ quay đầu đi, anh hỏi cô “Đêm đó em bỏ đi, tại sao lại khóc?”
Giang Hồ xoay người tìm một lối ra kín đáo rồi bỏ chạy.
Gió làm tóc cô rối tung, xộc vào mũi khiến cô khó thở, nước mắt rơi cũng khó khăn. Cô chỉ biết điên cuồng chạy loạn, không mục đích không phương hướng, không biết mình có thể chạy đến đâu, dường như tránh xa đám đông mới có thể tránh xa xô bồ, tránh xa mọi rắc rối và phiền não.
Từ Tư vẫn đuổi kịp cô tới bên đầm nước dưới chân núi. Anh ôm cô từ phía sau, kéo cô vào lòng. Giang Hồ vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng anh cứ giữ chặt không buông. Cả hai lảo đảo ngã xuống bãi cỏ, Từ Tư lật người đè lên Giang Hồ đang định đứng dậy, hai tay ôm chặt đầu cô, hôn cô thật mạnh.
Giang Hồ chưa từng bị Từ Tư hôn bá đạo như vậy, đôi môi anh nóng bỏng đến mức có thể nuốt chửng cô, áp bức cô gần như nghẹt thở. Cô không thể trốn tránh, chỉ có thể chịu đựng. Đôi tay dần trở nên yếu ớt trong sự vướng víu, ngã xuống nền cỏ.
Từ Tư từ từ nâng người lên, nhìn vào mắt cô. Giang Hồ lại khóc, nước mắt lăn dài trên má, anh đưa tay lau nước mắt cho cô.
Anh đau lòng hỏi “Sao lại khóc nữa rồi?”
Giọng cô nghẹn ngào nức nở, nói rõ từng chữ “Từ Tư, buông tha em, cũng là buông tha bản thân anh.”
Từ Tư vùi đầu vào giữa cổ cô “Giang Hồ, em không muốn nói gì với anh sao?”
Cơ thể Giang Hồ dần cứng đờ, hai tay chậm rãi đặt giữa hai người, nhẹ nhàng đẩy anh. Anh thẳng người ngồi dậy, cô cũng ngồi dậy theo anh.
Dưới màn đêm, họ ngồi trên bãi cỏ, không thể nhìn rõ tình cảm trong mắt đối phương là gì.
Từ Tư lên tiếng trước “Chúng ta mập mờ như vậy đến khi nào?”
Giang Hồ cuống quít chặn lời anh “Em biết anh rất thông minh, anh sẽ đoán được bí mật lớn nhất, nghi hoặc lớn nhất trong lòng em, có lẽ … có lẽ còn sự thật khác mà em vẫn chưa biết. Nhưng không nên nói ra, đừng phá vỡ nó, chúng ta có lẽ không đủ khả năng gánh vác.”
“Em lúc nào mới có thể nghĩ bản thân mình có đủ khả năng gánh vác?”
“Nếu như mãi không có khả năng, em thà tiếp tục trốn tránh, tránh xa tất cả. Từ Tư, em là em, anh là anh, tình cảnh của em … không được phép giống như anh, xin anh … xin anh tác thành.”
Từ Tư đột nhiên đứng dậy, im lặng bỏ đi.
Giang Hồ không nhớ nổi cô đã dùng cách từ chối này để đẩy Từ Tư ra khỏi trái tim mình bao nhiêu lần, đó là một loại tổn thương trở thành vết sẹo đối với lòng tự trọng của anh. Nó cũng sẽ là vết sẹo trong lòng cô. Sau bao đêm trằn trọc, tình cảm chân thành đã giày vò cô đến mức bất lực. Trái đắng thê lương bất lực này chỉ có thể tự mình nuốt lấy. Cô không thể thổ lộ cùng ai, cũng không đủ tư cách để thổ lộ.
Giang Hồ đứng dậy dưới trời trong trăng sáng, dù thế nào cô cũng phải một mình đi hết đoạn đường còn lại.
Sau khi về thành phố, cuộc sống vẫn diễn ra như bình thường.
Giang Hồ nhận được cuộc gọi của Cao Ngật, là trước đám tang của Hải Lan. Cô rất ngạc nhiên, lúc Cao Ngật gọi điện tới, giọng của anh rất bình tĩnh, là giọng điệu mà cô quen thuộc từ nhỏ “Đám tang của Hải Lan vào chủ nhật.”
Giang Hồ đau lòng, hồi lâu không nói được gì, cuối cùng mới an ủi được một câu “Cao Ngật, đừng quá đau buồn.”
Cao Ngật nói “Anh không sao, em yên tâm.”
Giang Hồ thầm gọi một tiếng ‘anh Cao Ngật’ trong lòng.
Mỗi người có cuộc sống riêng, ai cũng có điểm dừng của riêng mình, Hải Lan đã trải qua cuộc đời vất vả, ngắn ngủi và khó khăn biết bao.
Giang Hồ mua tiền giấy, quỳ ngồi trước ảnh gia đình, gấp nguyên bảo suốt cả đêm.
Cô nhớ trước đám tang của mẹ Cao, bố từng cho người đến tiệm đồ tang lễ mua nhang nến tiền giấy về nhà, đốt tiền giấy được một lúc, ngọn lửa đỏ rực trong lò than bắt đầu bùng lên, Giang Hồ sợ hãi trốn trong phòng.
Cô ngẩng đầu nhìn bố lúc trẻ đầy sức sống, nói với ông “Bố ơi, rất nhiều người ra đi, cũng rất nhiều người thất bại, nếu mọi thứ không tồn tại, thì tốt biết bao?”
Người bố trẻ nhìn cô mỉm cười.
Giang Hồ xếp tiền giấy suốt ba đêm, ngày chủ nhật, cô mang tất cả đến tang lễ của Hải Lan.
Tang lễ của Hải Lan được tổ chức tại nhà tang lễ quận Bắc, nghi thức rất đơn giản, có rất nhiều bạn học cũ tham gia. Trên mặt ai cũng có nét buồn. Dù Hải Lan dạy họ một thời gian ngắn nhưng cô ấy đã để lại cho nhiều người một kỷ niệm đẹp.
Giang Hồ bước vào phòng tang lễ, kính cẩn cúi lạy ba lần trước di ảnh của Hải Lan, Cao Ngật dùng thân phận người nhà trả lễ. Cô đưa tiền giấy đã gấp trong tay cho Cao Ngật, anh nhẹ nhàng nói tiếng ‘cảm ơn’.
Đã hơn một năm không gặp Cao Ngật, cũng không liên lạc với anh, anh gầy đi rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn điềm tĩnh như mọi khi.
Giang Hồ quay đầu nhìn di ảnh của Hải Lan, người phụ nữ này có đôi mắt sáng ngời, trái tim nhân hậu, bị tội lỗi và bệnh tật hành hạ nhưng cô ấy vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh? Cô ấy và Cao Ngật rất giống nhau.
Giang Hồ đau lòng, nước mắt rơi xuống. Cao Ngật vỗ vỗ vai cô, Giang Hồ chấn động, cô không ngờ Cao Ngật lại có thể quan tâm vỗ về cô như vậy.
Ngược lại, Cao Ngật an ủi cô “Đừng buồn, cô ấy ra đi rất thanh thản.”
Tay anh vẫn đặt trên vai cô, cô nhớ lúc mẹ qua đời, anh bước đến bên cạnh, nắm lấy tay cô âm thầm an ủi. Giang Hồ lặng lẽ đứng sau anh.
Kế đó, Tề Tư Điềm đeo một cặp kính râm bước vào, cũng kính cẩn cúi lạy, nói vài câu với Cao Ngật rồi đứng cạnh Giang Hồ.
Cô ấy nói “Có phải cuộc đời này rất không công bằng?”
Giang Hồ đáp “Về vấn đề này, chúng ta đã từng thảo luận rồi. Cuộc đời này có lẽ chỉ có công bằng tương đối, không có công bằng tuyệt đối.”
Tề Tư Điềm nói “Giang Hồ, tôi đúng là nói không lại cậu.”
“Bây giờ, không thích hợp để nói những chuyện này.”
“Năm sau tôi kết hôn.”
Giang Hồ sững sờ, nhưng trong sảnh tang lễ, nói không được câu ‘chúc mừng’.
“Trước khi cô Hải nguy kịch, tôi từng đến thăm cô ấy vài lần. Cô ấy luôn khuyên tôi nên trân trọng hạnh phúc. Bản thân cô ấy vất vả như vậy, thế mà vẫn vị tha dành cho người khác những lời khuyên tốt đẹp.” Tề Tư Điềm nghẹn ngào, lau nước mắt.
Giang Hồ thì thầm lặp lại “Trân trọng hạnh phúc.”
“Nếu năm đó cô Hải có được nhiều cơ hội hơn, dù tuổi thọ chỉ có bao nhiêu năm này, cũng đã được hưởng nhiều hạnh phúc hơn.”
Giang Hồ thắt lòng. Cô nhớ đến năm đó, bi kịch lại tái diễn đến khi cô không thể kiềm chế. Cô khó khăn nhắm mắt.
Rất lâu sau, có người vỗ vỗ vai cô, cô mở mắt thấy khuôn mặt dịu dàng của Hồng Điệp.
Hồng Điệp nói “Đứa trẻ ngoan, cháu gầy đi nhiều đấy.”
Giang Hồ theo bản năng lui về sau một bước “Dì … dì Hồng, sao dì lại tới đây?”
Hồng Điệp mặc quần áo trắng, hai bên tóc mai điểm bạc, dường như phờ phạc đi nhiều, không còn xinh đẹp như trước. Bà không để ý hành động xa cách của Giang Hồ, hiền hòa nói “Dì đến dự đám tang cô Hải.”
Giang Hồ nghi ngờ liếc nhìn Cao Ngật, Cao Ngật chuyên tâm nhìn di ảnh của Hải Lan như thể mọi thứ trên đời không liên quan gì đến anh.
Chẳng mấy chốc, tất cả quan khách đến viếng đều có mặt, theo tiến trình sau khi đọc điếu văn sẽ đưa người quá cố đi hỏa táng. Cao Ngật vẫn đứng đờ người, sau đó đi theo quan tài của Hải Lan đến phòng hỏa táng. Dáng vẻ và bước đi của anh vẫn điềm tĩnh như mọi khi.
Khi Cao Ngật trở lại phòng tang lễ, chỉ còn lại Giang Hồ và Hồng Điệp. Giang Hồ ngồi xổm đốt tiền giấy trong lò than do nhà tang lễ cung cấp.
Cô không nói chuyện với Hồng Điệp, cũng không nói được gì, Hồng Điệp chắc cũng không có tâm trạng nói chuyện với Giang Hồ, tùy ý kéo ghế ngồi xuống, ngẩn người nhìn ngọn lửa bùng cháy. Khi họ thấy Cao Ngật trở lại, Hồng Điệp đứng dậy, nhìn Giang Hồ, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Giang Hồ nhìn tình cảnh lạ lùng trước mắt, trong lòng cô lại nảy ra một tính toán khác.
Cô không rời đi ngay khi buổi lễ kết thúc, vì cô có lời muốn nói với Cao Ngật, nhưng Hồng Điệp cũng không đi. Hai người họ cứ lề mề ở đây, lúc Cao Ngật trở về, lại không biết phải nói gì.
Ngược lại, Cao Ngật nói với họ “Cảm ơn vì đã đến tiễn cô ấy, đã trễ rồi, về sớm đi.”
Hồng Điệp rời đi trước, Giang Hồ do dự nhìn bóng lưng Hồng Điệp, sau đó nhìn Cao Ngật, cô lấy hết can đảm “Cao Ngật, em rất buồn …”
Ánh mắt Cao Ngật dịu dàng, sự dịu dàng mà Giang Hồ chưa từng thấy qua, anh cũng chưa từng nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng như vậy. Anh nói “Giang Hồ, anh đã làm một số chuyện khiến em buồn, trực tiếp đẩy em vào tình cảnh vô cùng khó khăn, anh rất xin lỗi.”
Giang Hồ lắc đầu “Tuy lúc trước em cũng từng tưởng tượng đến việc anh xin lỗi em, hoặc là nhận tội gì đó, nhưng đó là suy nghĩ ích kỷ, em nghĩ …” cô ngập ngừng cẩn thận hỏi “Anh và em đều hiểu có nghĩa là gì?”
Cao Ngật nói “Anh biết.”
Giang Hồ cười khổ, trong lòng mỗi người đều có manh mối biết được sự thật, mà sự thật này làm cô không cách nào tự tin đối mặt với một số người, một số chuyện, đau khổ trong đó chỉ tự mình biết.
Cao Ngật nói “Giang Hồ, hai năm qua em vất vả rồi, nhưng em đã làm rất tốt. Em phải tiếp tục tiến lên.”
Giang Hồ nhìn Cao Ngật, chàng trai mà cô quan tâm từ thời niên thiếu, từng cùng nhau trải qua một thanh xuân không mấy vui vẻ, giữa chừng đã xảy ra những tổn hại không thể bù đắp. Cô không biết đó là tình đầu của cô dành cho anh, hay là tiếc nuối của tuổi trẻ.
Một câu an ủi của anh như gió xuân thổi qua trái tim gần như đóng băng vì mùa đông khắc nghiệt của cô, dần ấm áp trở lại, chua xót lại xông lên đầu mũi, cô nức nở nói “Anh Cao Ngật, xin lỗi …”
Cao Ngật nói “Giang Hồ, em không cần xin lỗi anh.”
“Em biết, hai cửa hàng bách hóa đến tìm em, là do anh giới thiệu phải không?”
Cao Ngật mỉm cười “Chuyện gì cũng không giấu được em.”
“Em luôn được người khác quan tâm, luôn sống một cuộc sống rất thoải mái. Em coi mọi thứ là điều hiển nhiên, em chưa từng biết nói cảm ơn, cũng không biết mang ơn, càng không biết những khó khăn mà người khác trải qua trong cuộc sống. Từ nhỏ đến lớn, em luôn là một đứa trẻ rất đáng ghét, phải không?”
“Vì em có một người bố yêu thương em.”
“Phải.” Giang Hồ cười khổ “Ông ấy rất thương em, rất thương.”
Cao Ngật nói “Về nhà sớm đi.”
“Còn anh?”
Cao Ngật gỡ di ảnh của Hải Lan xuống, nói “Từ ngày mai, anh sẽ có một kỳ nghỉ dài.”
“Cũng tốt, anh vất vả nhiều rồi.”
Đêm đó, Giang Hồ đốt tất cả tiền giấy cho Hải Lan trước khi về nhà. Một năm trở lại đây, đêm nào cô cũng không thể ngủ yên giấc, cô đi từ phòng riêng sang phòng bố, ôm gối cuộn tròn trên giường bố, ngẩn người một lúc, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Là Nhạc Sam gọi đến, đầu bên kia bà nói “Giang Hồ, chuyện cháu nhờ dì điều tra có chút manh mối.”
Giang Hồ tỉnh táo lại, ngồi bật dậy, đột nhiên dùng sức làm tim đập thình thịch. Cô khẩn trương gọi “Dì Nhạc …”
Nhạc Sam ở đầu dây bên kia trả lời “Trong vụ Lợi Đô năm đó, đại diện doanh nghiệp nhà nước thu mua bất động sản của công ty tài chính Úc là ở Hồng Kông.”
Giang Hồ thao bản năng gần như nín thở.
“Năm đó Cao Ngật bày kế cho bố cháu nhảy vào, còn có hai trợ giúp quan trọng. Khi đó, cửa hàng bách hóa Lợi Đô dự định bán cửa hàng bách hóa và các tòa nhà văn phòng đi kèm ở Hồng Kông cho công ty tài chính với giá 1,8 tỷ, trong đó 75% giao dịch là dưới hình thức hoán đổi cổ phần. Công ty tài chính bán cổ phiếu của mình cho Lợi Đô, phần còn lại trả bằng tiền mặt. Nếu giá cổ phiếu công ty tài chính ổn định, Lợi Đô có thể không kiếm được lợi nhuận dù đã chấp nhận một số rủi ro. Vì công ty tài chính chủ yếu đầu tư vào bất động sản và chăn nuôi ở Úc nên giá cổ phiếu rất ổn định.”
“Khi bố cháu nhận được thông tin giao dịch nội bộ, ông ấy không vội ra tay. Nhưng lúc này, Chính quyền thành phố Tứ Thủy lần nữa bàn chuyện vốn chủ sở hữu của Hồng Kỳ, Phương Mặc Kiếm đã hứa, sẽ giúp bố cháu đàm phán chính xác kim ngạch, nhưng kim ngạch vẫn khá lớn. Lúc đó, một doanh nghiệp nhà nước muốn mua bất động sản của công ty tài chính ở Úc làm nhà xưởng, giá thầu khá cao, chuyện này càng khiến giá cổ phiếu của công ty tài chính tăng cao.”
“Ban đầu, thị trường ồn ào vì tin tốt này, cổ phiếu của Lợi Đô rơi vào tình trạng đầu cơ. Bố cháu không ngồi yên được nữa, dì khuyên bố cháu thận trọng, nhưng ông ấy không nghe. Ngay khi ông ấy tham gia vào, toàn bộ tình hình trở nên tồi tệ hơn. Chúng ta đều biết, lúc đó Cao Ngật đại diện cho Lợi Đô và đại diện công ty tài chính cùng nhau nói rõ với các cơ quản lý Hồng Kông về kế hoạch hoán đổi cổ phần của hai công ty. Chỉ khi công ty tài chính đảm bảo, kim ngạch sẽ không giảm trong vòng ba năm, Lợi Đô mới ký thỏa thuận mua bán này, nếu cổ phiếu của công ty tài chính rớt giá, Lợi Đô có quyền thu hồi số tiền tổn thất, như thế hội đồng quản trị của Lợi Đô khó mà đồng ý ký hợp đồng. Lúc này xảy ra khủng hoảng tài chính, bất động sản Úc nhanh chóng mất giá. Mọi chuyện xảy ra cùng lúc, các nhà đầu cơ lớn lợi dụng cơ hội n
Đầy sức sống, cơ hội kinh doanh cũng tràn trề.
Tòa nhà bách hóa ở quận Bắc đình trệ đã lâu, sau khi đổi nhà thầu và chủ đầu tư cùng với nỗ lực của nhiều bên, cuối cùng cũng có kết quả tốt, ngày đêm đẩy nhanh tiến độ, tòa nhà chính đã được xây mới, tòa nhà phụ cũng đang được sửa chữa, dự kiến đầu hè sẽ xong, chính thức khai trương. Những người trong bộ phận kêu gọi đầu tư nóng lòng nhận các chuyến thăm hỏi và điều tra từ các nhà kinh doanh.
Giang Hồ một mình dạo quanh cửa hàng bách hóa và gặp anh Lâm ở bộ phận kêu gọi đầu tư.
Cô khá hài lòng với quy hoạch ở đây, đặc biệt là khu vực ăn uống dưới tầng hầm được quy hoạch rất tốt, tiệm món chính, tiệm thức ăn nhanh, tiệm bánh mì, tiệm đồ ngọt, tiệm thức uống rất quy cách và tươm tất. Nơi mà Giang Hồ vừa ý là một cửa tiệm mặt tiền ở lối vào tàu điện ngầm của tòa nhà chính, rộng khoảng ba trăm mét vuông, phù hợp với kế hoạch mở cửa hàng của cô.
Anh Lâm ở phòng thương vụ tỏ ra khá lúng túng, nói “Ở đó có một tiệm thức ăn nhanh nhìn trúng rồi?”
Giang Hồ hỏi “Là tiệm nào?”
Anh Lâm trả lời “Tiệm mì ramen Nhật Bản.”
Giang Hồ cười nói “Tôi biết, họ là thương hiệu dẫn đầu về thức ăn nhanh trong nước, ông chủ của các anh nhất định rất xem trọng, yêu cầu của họ chắc cao nhỉ? Nhất định hạ giá rất nhiều.”
Anh Lâm ngày càng khó xử.
Giang Hồ suy nghĩ một lúc, nói “Thật ra tiền thuê của các anh quá cao với chúng tôi, đây là thương hiệu mới sau khi được chúng tôi tái cơ cấu, khó nói trước chuyện kinh doanh cụ thể sẽ thế nào, nhưng chúng tôi rất có thành ý trong việc làm mới thương hiệu này. Chúng tôi sẽ suy nghĩ về tiền thuê của các anh. Sau khi tàu điện ngầm ở đây mở cửa, tôi tin lượng khách sẽ rất nhiều. Nếu tôi cho anh câu trả lời trong tuần này, anh có thể châm chước cho tôi không?”
Anh Lâm vỗ tay “Cô Giang thẳng thắn như vậy, tôi cũng không tiện nói thêm gì nữa. Cửa tiệm đó rất có tiếng tăm, ông chủ rất muốn họ dọn vào, nhưng họ ép giá quá nên vẫn chưa kí hợp đồng, nếu cô Giang muốn ký hợp đồng chỗ này, tốc độ có thể nhanh hơn một chút, tôi nghĩ có thể nói góp vài lời bên phía ông chủ.”
Giang Hồ nói “Vậy chúng ta thỏa thuận rồi nhé.”
Đến lúc tạm biệt, anh Lâm nhắc nhở “Cô Giang, nếu cô muốn dạo tiếp, có thể tham quan tòa nhà chính của chúng tôi. Tầng một là khu hàng hiệu, còn tầng hai là khu thể thao, tất cả đang được quy hoạch sơ bộ. Chỉ cần cẩn thận đi về phía Tây, tòa nhà phụ bên kia vẫn đang được sửa chữa, địa điểm xây dựng có hơi nguy hiểm.”
Giang Hồ cau mày “Nói như vậy, các anh có kịp khai trương đầu hè không?”
Anh Lâm làm động tác lấy tay cắt ngang cổ “Nếu không kịp, ông chủ sẽ nổi điên lên. Nhưng mà cô yên tâm, tòa nhà phụ là tòa nhà văn phòng nên không cần mở vội.”
“Không ngờ chủ mới tiếp quản tòa nhà chính vừa xây dựng còn nhanh hơn chủ cũ xây tòa nhà phụ này.”
Anh Lâm chỉ biết cười cười. Giang Hồ bắt tay tạm biệt với anh Lâm.
Cô vẫn đến xem tòa nhà phụ, theo kế hoạch của cửa hàng bách hóa, tòa nhà phụ và tòa nhà chính tạo thành hai tòa nhà đôi, chỉ có hai tầng dưới thông với tòa nhà chính, bây giờ các bảng quảng cáo treo đầy bên ngoài, nhìn không liên quan gì đến tòa nhà chính.
Giang Hồ đi quanh cửa hàng bách hóa vài vòng, sau đó, cô thấy một người quen.
Mạc Hướng Vãn vừa lúc xoay người chào tạm biệt với người trong bộ phận kêu gọi đầu tư của cửa hàng bách hóa, khi thấy Giang Hồ liền vội đi tới, câu đầu tiên là “Chị đến đây bàn chuyện cửa hàng độc quyền của Đằng Dược.”
Giang Hồ mỉm cười “Lần trước gặp Nhậm Băng tại Grand Shopping Center ở Cáp Nhĩ Tân, anh ấy cũng chào hỏi bằng câu này.”
Mạc Hướng Vãn nắm lấy tay cô, như muốn nói chuyện với cô thêm nữa. Cô lập tức bày tỏ ý này “Tìm chỗ nói chuyện đi? Hơn một năm không gặp, bây giờ trùng hợp thế này, có thể thấy ông trời cũng đang giúp chúng ta gặp nhau.”
Sao có thể từ chối?
Giang Hồ và Mạc Hướng Vãn tìm một quán cà phê bên ngoài cửa hàng bách hóa ngồi xuống và gọi đồ uống, Mạc Hướng Vãn gấp gáp hỏi “Em từ Cáp Nhĩ Tân về khi nào?”
Giang Hồ trả lời “Tháng Ba năm ngoái em rời Cáp Nhĩ Tân, đi du lịch nơi khác.”
“Nhậm Băng nói em biết rồi?”
Giang Hồ khẽ gật đầu.
Mạc Hướng Vãn không truy hỏi những chuyện cá nhân của cô, giống như Nhậm Băng.
Họ thậm chí còn dùng những lời tương tự để báo tin với cô, Mạc Hướng Vãn tiếp tục nói “Bọn chị cùng với người tổ chức Universiade ở Cáp Nhĩ Tân tổ chức một hoạt động vẽ tay để thêm phần thú vị, chương trình này rất phổ biến trong giới sinh viên. Sau đó, bọn chị bàn chuyện cửa hàng độc quyền với Grand Shopping Center.”
Giang Hồ chỉ cười nói “Chuyện này em biết.”
“Sau khi cô Fantine trở về Pháp, cô ấy phối đủ loại quần áo với giày dạo phố, còn tặng cho vài bạn bè trong giới, phóng viên dùng ảnh đó đưa tin thời trang đường phố, đúng như kế hoạch ban đầu của em, trong nước chưa biết mà nước ngoài đã nổi tiếng rồi.”
Giang Hồ vẫn cười “Em cũng biết.”
“Đằng Dược và Little Red Horse không bị bán.”
Giang Hồ đăm chiêu cười cười, vẫn nói “Em biết.”
Mạc Hướng Vãn thay vì dừng chủ đề về chuyện này, cô ấy hỏi “Giám đốc Nhạc có liên lạc với em không?”
Giang Hồ gật đầu “Dì ấy nói dì ấy cũng du lịch ở phương Bắc, nhưng em chưa từng gặp dì ấy.”
“Bọn chị đều muốn em trở về.”
Giang Hồ đưa ra một tấm danh thiếp.
Mạc Hướng Vãn đọc thầm trong lòng – “Công ty TNHH tư vấn quản lý dịch vụ ăn uống Trương Đỉnh”, không khỏi nghi hoặc nhìn Giang Hồ.
Giang Hồ nói “Em từ Cáp Nhĩ Tân bay thẳng đến Nhật Bản, cũng thật tình cờ, em gặp ông chủ quán dimsum Trung Quốc ở đó. Bọn em nói chuyện rất hợp nên quyết định cùng nhau làm chuyện gì đó.”
Thế nên Mạc Hướng Vãn hỏi “Bàn được dự án tốt thế nào? Có kế hoạch nào tốt chưa?”
Giang Hồ nói ngắn gọn về trải nghiệm của mình ở Nhật Bản.
Cô đến tiệm bánh bao lão Trương mà cô từng đến ở Roppongi, Tokyo, ngồi ở đó từ trưa đến chiều, uống bình trà hoa quả được cửa hàng phục vụ cho tới khi cảm thấy nhạt nhẽo, cô cũng nhàm chán đến nỗi dường như suy nghĩ cũng phai nhạt theo. Cô nghe hai người phục vụ nói chuyện bằng tiếng Trung nên sáp lại trò chuyện với họ.
Giang Hồ hỏi “Tại sao ông chủ không mở quán ở Trung Quốc? Nội thất ở đây khá khác biệt so với các tiệm bánh bao ở Trung Quốc, hoàn toàn có thể kinh doanh kiểu nhà hàng trà Thượng Hải, mô hình này rất hay mà. Trong nước cũng có một ví dụ điển hình, nhà hàng tên Din Tai Fung chuyên về các món điểm tâm và món ăn nhẹ của Thượng Hải, tiếc là khách du lịch với khách đến từ Hồng Kông, Macao và Đài Loan hoàn toàn đi theo con đường cao cấp. Nhưng mà họ thành công rồi, cho thấy có rất nhiều thứ cần được khám phá trong mô hình này.”
Vài người trung niên cũng đang nghe cuộc nói chuyện của cô với người phục vụ, vừa hay cũng là người Trung Quốc, họ không khỏi hỏi “Mô hình nhà hàng trà Thượng Hải như thế nào?”
Giang Hồ nhất thời nảy ra sáng ý, không ngờ có người hứng thú nên nói cụ thể hơn “Người Quảng Đông kinh doanh nhà hàng trà, dùng món ăn nhẹ kiểu Hồng Kông và điểm tâm đánh bại giá bình dân. Ẩm thực và dimsum Thượng Hải cũng có thể, chỉ là không có môi trường tốt phù hợp với nó, vì vậy chỉ có thể đi con đường cấp thấp, nâng cao một chút cũng không hẳn không thể. Không phải quán này vừa hợp sao?”
Đối phương cười ha hả, một người trong đó nhìn hơi quen, Giang Hồ nhận ra, nhớ từng gặp người đàn ông trung niên đầu trọc ở ngoài tiệm bánh bao. Sau đó, Giang Hồ mới biết họ là cổ đông của tiệm bánh báo lão Trương, mấy tháng qua, họ mới đầu tư vào công ty cung cấp thực phẩm quốc doanh cũ thuộc tiệm bánh bao lão Trương ban đầu đang phân loại từng thương hiệu của mình. Thật tình cờ khi họ gặp Giang Hồ, hai bên ăn ý và quyết định làm mới thương hiệu cũ này.
Lời rất ngắn gọn, Mạc Hướng Vãn nghe đại khái, rồi cẩn thận nhìn Giang Hồ.
Cô nghĩ Giang Hồ trước mặt và Từ Tư người bạn thân của chồng mình là những người rất giỏi chăm sóc bản thân, dù họ ở trong hoàn cảnh nào đều có thể tự lực cánh sinh, sẽ không bao giờ đối xử tệ với người khác hoặc với chính họ.
Sau khi Giang Hồ kể xong kinh nghiệm ngắn ngủi một năm qua, bản thân cũng cảm khái. Một năm trước, khi cô gặp phải thất bại, lựa chọn duy nhất của cô là trốn thoát bằng cách ngu ngốc nhất, nhưng cách đó chỉ thử một lần, cô không bao giờ muốn làm điều đó nữa.
Giang Hồ không biết bản thân yếu đuối đi, hay đã kiên cường hơn nữa.
Nhưng nhìn hôm nay, ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, chỉ cần hít sâu một hơi thì có thể tiếp tục tồn tại. Bố đã tiếp tục như thế, nhiều người khác cũng tiếp tục như vậy.
Mạc Hướng Vãn liếc nhìn thời gian, trong đầu nảy ra một ý tưởng, cô mời Giang Hồ “Về Đằng Dược xem thử không? Mọi thứ vẫn như cũ.”
Giang Hồ thay đổi chủ đề, trò chuyện với Mạc Hướng Vãn về chồng con của cô. Mãi đến khi hai người trò chuyện đủ rồi tạm biệt, Mạc Hướng Vãn không nhắc lại đề nghị này lần nào nữa.
Giang Hồ khéo léo nhưng cũng thẳng thừng từ chối lời mời của Mạc Hướng Vãn, chỉ vì cô quyết tâm bỏ lại quá khứ sau lưng. Không muốn, không quan tâm, có lẽ lương tâm mới có thể ổn định hơn một chút.
Nhưng khi lái xe ra khỏi quận Bắc, cô vẫn không kiềm được lái xe về hướng đường hầm vượt sông.
Cô rất quen thuộc với con đường này, sau khi rời Thượng Hải, thỉnh thoảng cô lại mơ thấy mình thở hồng hộc chạy trên con đường này lao thẳng đến cổng nhà xưởng Đằng Dược, xắn tay áo vùi đầu làm việc trong xưởng, sau đó vừa ngẩng đầu thì thấy nhà xưởng Đằng Dược đã thành đống đổ nát.
Lần đầu tiên cô có giấc mơ này là vào mùa đông khắc nghiệt của tháng Hai năm ngoái. Khi cô từ huyện Mạc Hà trở về Cáp Nhĩ Tân, cả người đóng băng như một que kem, không chỉ tay chân tê cứng mà đầu óc cũng tê liệt. Đêm đó, cô mơ thấy giấc mơ này, sợ đến toát mồ hôi hột, đổ mồ hôi xong vẫn lạnh toát cả người.
Ngày hôm sau, cô đến Grand Shopping Center mua thêm một chiếc áo khoác lông. Mùa đông ở phương bắc lạnh hơn và dài hơn cô tưởng, cô không chịu được lạnh.
Cô bị Nhậm Băng chặn lại sau khi dạo vài cửa hàng trong trung tâm mua sắm. Cô chợt giật mình, gặp lại người bạn cũ nơi xứ lạ, thổi bay đám mây mộng mơ trong tâm trí, biết rằng cuối cùng mình cũng phải sống với hiện thực.
Nhậm Băng nói với cô những gì Mạc Hướng Vãn nói hôm nay. Họ ngồi trong khu ẩm thực với không khí ấm áp trên tầng sáu của trung tâm mua sắm. Giang Hồ cảm thấy mặt và người mình nóng bừng, mì hộp dai, canh rất nóng, Giang Hồ vừa nghe Nhậm Băng nói, vừa giải quyết xong hộp mì, sau đó toát mồ hôi cả người.
Cô đứng dậy chào tạm biệt Nhậm Băng, chỉ nói câu cuối cùng với cô “Giang Hồ, bố cô cũng sẽ lo lắng cho cô.”
Cô nhỏ giọng nói “Bố đã yên nghỉ rồi, không còn phải suy nghĩ nhiều vì công việc nữa.”
Nhậm Băng nhất thời không nói được gì, cũng không giữ cô nữa.
Rời khỏi trung tâm mua sắm, một cơn gió lạnh thổi qua. Giang Hồ nhớ mình đã quên mua áo khoác. Cô đi trên đường một lúc, gương mặt lạnh đến phát đau, chạm vào thì không biết nước mắt đã rơi từ khi nào.
Cô nghe hết những lời Nhậm Băng nói, về Từ Tư, về Đằng Dược. Cô nghĩ, nghe những chuyện này ở một thành phố lạnh lẽo như vậy sẽ chỉ khiến cô buồn hơn. Làm sao để đối mặt với quá khứ? Từ khi cô chạm vào một góc quá khứ như làn khói thoảng qua, cô đã cam chịu không thể đối mặt với nó lần nữa. Đặc biệt là từ huyện Mạc Hà trở về.
Nhạc Sam luôn quan tâ m đến tình hình của cô, từ khi liên lạc được với cô, bà sẽ thỉnh thoảng gọi điện. Cô chưa từng nói cho Nhạc Sam biết mình sẽ đi đâu, hôm nay, cô nhận được một cuộc gọi từ Nhạc Sam khi đang đi trên đường ở Cáp Nhĩ Tân, cô đã trò chuyện rất lâu với bà.
Cuối cùng Nhạc Sam hỏi cô đang ở đâu, cô suy nghĩ một lúc, đi qua một lối nhỏ hẹp, gió lạnh bên ngoài thổi thẳng vào cổ áo, cơ thể cô run lên, trái tim cũng run lên, cô bổ sung thêm. Nói “Cháu vừa từ Mạc Hà về Cáp Nhĩ Tân.”
Nhạc Sam hỏi “Cháu đến đó làm gì?”
Giang Hồ không trả lời. Nhạc Sam cũng không hỏi nữa.
Đây là lần cuối cùng cô liên lạc với Nhạc Sam kể từ khi cô rời Thượng Hải.
Cô mua vé máy bay ở Cáp Nhĩ Tân đến Bắc Kinh.
Những kỷ niệm ở thủ đô đều là bố. Năm bảy tuổi, mẹ cô qua đời, bố cũng giành được giải thưởng của ngành trong cùng năm. Lễ trao giải được tổ chức tại Đại lễ đường Nhân dân, cô là khán giả nhỏ tuổi nhất tại hiện trường. Bố bước lên bục nhận cúp từ tay một nhân vật lớn, đứng trên sân khấu xúc động nói “Lúc này, tôi nhớ vợ của mình nhất. Vì ủng hộ sự nghiệp của tôi, bà ấy đã hi sinh rất nhiều.”
Khi Giang Hồ nghe bố nhắc đến mẹ, cô ngồi dưới khán đài khóc nức nở. Những người lớn xung quanh vỗ về an ủi cô, sau khi bố bước xuống sân khấu đã ôm cô vào lòng, kể cả trong suốt cuộc phỏng vấn, bố vẫn ôm chặt cô trong vòng tay.
Giang Hồ nhỏ bé tựa vào vòng tay rắn chắc của bố, ánh đèn nháy sáng không ngừng. Tuy nhiên đứng cao sẽ ngã càng đàu, cái bóng đằng sau ánh đèn sân khấu rất nặng nề.
Giang Hồ ở lại sân bay ở Bắc Kinh, không đi đâu cả, biết bản thân không đủ can đảm quay lại Đại lễ đường Nhân dân để nhớ về bố.
Cô tìm được một khách sạn phổ thông, tình cờ thấy tờ rơi quảng cáo của một công ty du lịch ở tầng dưới, trang bìa đầu tiên là núi Phú Sĩ ở Nhật Bản. Cô nhặt tờ rơi và gọi cho công ty du lịch. Các thủ tục đăng ký một chuyến du lịch tự túc diễn ra suôn sẻ, cô nhanh chóng đến được Tokyo.
Khi đến Tokyo, ban ngày cô lang thang không mục đích trên đường phố, không biết mình sẽ đi đâu. Cô tự trách đầu óc mình điên khùng, chạy đến nơi xa lạ này, nhìn cảnh vật nào cũng thành một loại tưởng nhớ, một loại khao khát, một loại hoang tưởng.
Đây là lần đầu tiên cô thừa nhận cô nhớ Từ Tư.
Giang Hồ nhiều lần so sánh tình cảm dành cho Từ Tư và tình cảm dành cho Cao Ngật. Cô và Từ Tư rõ ràng chỉ mới bên nhau một thời gian ngắn, thậm chí đôi bên cũng không thành tâm thành ý, còn nảy sinh nhiều ngăn cách và tính toán.
Cô hít sâu, đúng vậy, tính toán.
Từ Tư là người đàn ông quen sống hưởng thụ và tính toán kỹ càng, cũng có vì cô mà thay đổi trong khoảng thời gian hẹn hò không lâu.
Cô cũng đang thay đổi. Lúc đó cô không hề biết bản thân cảm thấy đau đớn như vậy chỉ sau vài ngày mâu thuẫn nổ ra, như thể trong tim cô bị đào một cái lỗ, đột nhiên trở nên trống rỗng.
Điều này khác với cảm giác tội lỗi của cô đối với Cao Ngật. Cảm giác này càng khó chịu hơn, hầu như mỗi sáng rồi mỗi tối, ngay khi trái tim cô vừa bình tĩnh thì lại có ai đó bắt đầu gõ vào lỗ hổng trong tim, có hàng ngàn âm thanh nói gì đó bên tai cô. Giang Hồ không nhớ chính xác là những lời gì, nhưng cuối cùng cô phải thừa nhận Từ Tư đã vô tình gặm nhấm tâm trạng của cô, ảnh hưởng mà anh gây ra nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
Chỉ khi khiến bản thân bận rộn mới có thể thoát khỏi cảm giác này. Giang Hồ cố thử giao tiếp với những người khác, ngồi ở quảng trường Roppongi trò chuyện với những đứa trẻ mắt xanh nước ngoài bằng tiếng Anh, bước vào tiệm bánh bao lão Trương, ngồi ở vị trí từng ngồi với Từ Tư ăn một phầnTiểu Long Bao, càng ăn càng cô đơn. Khi nghe thấy ai đó trò chuyện bằng tiếng Trung, cô không chút do dự mà tham gia cùng họ.
Vì chỉ như vậy mới có thể phớt lờ lỗ hổng trong tim. Người càng mơ hồ thì càng có thêm dũng khí đối mặt với tương lai và tiếp tục sống.
Đúng vậy, chỉ có như vậy bản thân mới có thể chống đỡ tiếp tục bước đi, không thể gục ngã, chỉ có thể tiến về phía trước.
Đằng Dược ở ngay trước mắt, sau một năm vừa quen lại vừa lạ, sau khi dừng xe ở đối diện cổng mới khẳng định được nhà xưởng không có nhiều thay đổi. Thay đổi duy nhất là một cột cờ được dựng lên ở lối vào và một lá cờ lớn có in logo Đằng Dược đang tung bay.
Cổng nhà xưởng rộng mở, nhân viên bảo vệ đang chỉ dẫn bốn năm chiếc xe tải lái ra theo thứ tự. Đây đều là xe chở hàng đi tiêu thụ. Giang Hồ hạ kính xe xuống, nhìn về phía xa, thấy các công nhân bận rộn khuân vác hàng hóa trong khu vực nhà xưởng.
Đúng là thế giới sẽ không dừng hoạt động nếu thiếu một người nào đó. Đằng Dược không có cô, dường như ngày càng phát đạt. Đầu mũi hơi chua xót, cô nâng cửa kính lên, đạp ga và quay đầu xe.
Lúc này chưa phải giờ cao điểm nên trên đường không nhiều xe. Sau khi lái xe qua hai ngã tư, Giang Hồ thấy trong kính chiếu hậu có một chiếc Buick kiểu cũ từ từ chạy theo cô qua hai ngã tư.
Lòng bàn tay cô dần đổ mồ hôi, cô bẻ lái sang một ngã tư nào đó mà cô không biết nó dẫn đi đâu. Chiếc xe phía sau cũng chạy theo cô đến ngã tư này.
Hai chiếc xe chạy từ quốc lộ rộng lớn đến công trường đầy bụi, băng qua bờ ruộng, tránh khỏi đường lớn, lên cầu rồi xuống cầu, băng qua một công trường. Công trường này không bằng phẳng lắm, đường đi gập ghềnh suýt chút làm trái tim Giang Hồ lọt ra ngoài.
Vượt qua được công trường là tới cầu Giang Đại, Giang Hồ không chút nghĩ ngợi lái xe chạy lên, tăng tốc phi nhanh qua sông Hoàng Phố, nhưng vừa xuống cầu thì kẹt xe và bị chiếc Buick đuổi kịp.
Khó lắm mới đợi được những chiếc xe phía trước lần lượt chạy đi, Giang Hồ lái xe qua một ngã tư, quay đầu và lần nữa chạy lên cầu, khi xuống cầu rẽ thêm lần nữa là đến đại lộ Tân Giang gần sông. Giang Hồ dừng xe, cô đóng sầm cửa bước ra ngoài, đi thẳng đến chiếc Buick cũ dừng phía sau, đá mạnh vào cửa.
Người bên trong mở cửa.
Từ Tư đã cắt tóc ngắn gọn gàng, anh mặc bộ vest đen bình thường với áo sơ mi trắng. Anh vừa giơ tay đã nắm lấy tay Giang Hồ, ánh mắt dán chặt vào cô. Đôi mắt anh như đáy hồ sâu thẳm, không biết ẩn chứa loại tình cảm gì trong đó.
Giang Hồ liều mạng vùng vẫy, nhưng anh rất khỏe. Cuối cùng cô hét lên “Từ Tư, anh làm gì vậy?”
Chân mày đang cau lại của Từ Tư giãn ra, nói “Chạy lòng vòng hết ba tiếng đồng hồ, có thể từ Thượng Hải đến Tô Châu rồi đấy.”
Giang Hồ từ bỏ việc vùng vẫy “Em thích đi dạo vòng quanh Thượng Hải.”
Từ Tư cong môi “Được thôi, vậy bây giờ đi ăn cơm đi, anh đói rồi.”
Giang Hồ lại bắt đầu giãy giụa “Em không đói.”
“Anh mời em.”
“Không cần khách sáo.”
Từ Tư kéo cô lại gần. Giang Hồ nhìn thấy sâu trong mắt anh như có làn sóng, cô gần như dự cảm được anh sẽ làm gì, trước khi anh cúi xuống, liền nói “Được.”
Từ Tư buông cô ra, nhếch khóe môi cười. Như đang cười nhạo bản thân thiếu bình tĩnh.
Một năm rồi, anh cho rằng thời gian là chiếc bình lọc tốt nhất, có thể lọc sạch mọi cảm xúc, sau đó dần trở lại guồng quay vốn có của cuộc sống.
Lúc đầu, anh quả thực vì sự ra đi của cô mà bốc đồng, lo lắng nên nhờ Mạc Bắc tìm thám tử tư điều tra tung tích của cô. Anh biết cô đến thẳng Cáp Nhĩ Tân vào ngày cô mất tích, sau đó chạy liên tục đến huyện Mạc Hà, rồi quay về Cáp Nhĩ Tân và bay thẳng đến Bắc Kinh, sống ở Bắc Kinh hai ngày thì đăng ký với một nhóm du lịch đến Nhật Bản.
Từ Tư không nhờ thám tử tư điều tra thêm nữa.
Khi cô đến Nhật Bản, anh mở cửa hàng Đằng Dược và Little Red Horse ở Cáp Nhĩ Tân, đồng thời thương lượng một đại lý ở nước Pháp cho Đằng Dược. Mẹ anh không còn nghĩ quyết định của anh là sai lầm, anh đã thực hiện thành công chiến lược phát triển kinh doanh đa ngành. Việc thay cũ đổi mới trong tập đoàn Từ Phong chính thức bắt đầu.
Nhưng vẫn không có tin tức gì của Giang Hồ.
Từ Tư chuyển hoa quỳnh đỏ và cây thu hải đường đã tặng cho cô đến văn phòng của mình. Hoa hải đường được cô mang về đặt ở văn phòng trước khi đi, cô còn nhờ nhân viên bảo vệ đặc biệt chú ý tưới nước, bảo vệ hoa.
Sau khi Giang Hồ đi Tokyo, nhưng sau tận hai đến ba tháng thậm chí cả nửa năm không có tin tức gì, Từ Tư bắt đầu cười nhạo mình như kẻ ngu ngốc tự mình đa tình, phạm những sai lầm cấp thấp hết lần này tới lần khác. Hành động của cô hoàn toàn là muốn cắt đứt mọi quan hệ, thậm chí một phong thư từ chức cô cũng không gửi. Sao anh lại không thể nhìn thấu? Sao anh phải nỗ lực đuổi theo?
Đúng là mất giá quá mà.
Lúc Từ Tư lái xe thỉnh thoảng mở nhạc, nghe những bài hát xưa của Lý Tông Thịnh.
“Từng cho rằng đời người là thế này
Trái tim bình lặng từ chối sóng gió
Tơ tình ngàn lần cắt không đứt
Trăm ngàn ngã rẽ vây quanh tôi
Có người hỏi, em tốt ở điểm nào?
Sau ngần ấy năm vẫn chẳng thể quên
Gió xuân đẹp chẳng thể sánh nụ cười của em
Người chưa gặp không thể hiểu được.”
Từ Tư vừa nghe vừa nghĩ, nếu cô muốn cắt đứt mọi thứ, cô còn đi Nhật làm gì?
Anh muốn đổi đ ĩa nhạc khác, nhưng lại nhìn thấy đ ĩa nhạc One Woman’s Live Journey của Olivia Newton John mà anh đã lấy của cô. Từ Tư đọc lại “One Woman’s Live Journey.” anh cười, cô đang du lịch một mình, không liên quan gì đến anh cả.
Sau những thất vọng và chán nản chi phối cảm xúc, Từ Tư tin thời gian sẽ khiến mọi thứ nguôi ngoai, khi anh nhớ lại mọi thứ, đó có thể chỉ là một ký ức mơ hồ.
Qua một mùa đông, khi Từ Tư tham dự một cuộc họp thường niên của doanh nhân vào đầu xuân, nghe thấy CEO của một công ty đầu tư mạo hiểm đã đầu tư vào một tập đoàn thực phẩm thuộc sở hữu nhà nước trò chuyện với những người khác nhắc đến tên Giang Hồ.
Đối phương nói “Tôi không ngờ con gái của Giang Kỳ Thắng cũng có gia cảnh học thức. Cô ấy hiện là phó tổng phát triển của chúng tôi.”
Người may mắn đã thuê Giang Hồ làm phó tổng phát triển hết lần này đến lần khác khen ngợi cô, Từ Tư không còn nghe được điều gì khác trong cuộc họp thường niên này. Có vẻ như Giang Hồ quyết tâm tìm một điểm khởi đầu mới và bắt đầu lại. Nhưng nếu cô đã quay lại, còn lăn lộn trong thành phố này, rồi cũng sẽ có ngày gặp nhau. Nhưng nếu anh gặp cô, anh sẽ nói gì với cô? Cô sẽ nói gì với anh?
Từ Tư không có kết luận, vì vậy anh vô thức tránh né vấn đề này.
Nhưng hôm nay, anh đến Đằng Dược kiểm tra, lúc lái xe ra khỏi cổng thì nhìn thấy chiếc Porsche Cayman màu đỏ quen thuộc đang quay đầu. Động tác của anh nhanh hơn suy nghĩ, ngay lập tức chạy theo hướng chiếc Porsche đang đi. Theo cô qua công trường và vượt cầu, quay lại và vượt cầu lần nữa.
Bây giờ cô đứng trước mặt anh, xóa đi những suy nghĩ gần như mơ hồ của anh. Anh khóa xe, kéo tay cô đi đến trước xe của cô, mở cửa rồi đẩy cô vào ghế phụ. Sau đó anh đi vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái rồi khóa cửa xe trước khi cô kịp phản ứng lại.
“Anh không có xe à?”
“Đi một chuyến đến Tô Châu, hết xăng rồi.”
Giang Hồ tức giận quay mặt đi.
Trước khi lên xe, Từ Tư đã gọi điện bảo tài xế của công ty tới đây nhận xe, sau đó khởi động xe, một đường băng qua sông, hòa vào dòng xe cộ tấp nập.
Trong một thời gian dài, hai người không ai nói gì.
Một lúc lâu sau, Từ Tư không nhịn được “Đến Bác Đa tân ký ăn tối?”
Giang Hồ không có ý kiến.
Dọc đường, đi một lúc thì tắc đường, tắc đường một lúc mới được đi, khi họ đến nơi thì trời đã tối. Việc kinh doanh của quán ăn nhỏ vẫn rất tốt, xếp hàng khoảng mười phút mới đến lượt họ, hóa ra là bàn hai người mà họ từng ngồi trước đó. Từ Tư vẫn gọi những món đặc trưng, các món lên rất nhanh, gà kho gừng vẫn mềm và thơm như cũ.
Họ cúi đầu ăn, một lúc sau Từ Tư mới hỏi “Sao không nói chuyện? Gặp lại bạn trai cũ cũng không đến mức xa lạ vậy chứ?”
Giọng anh lạnh lùng, không có cảm giác giễu cợt hay trêu đùa của ngày trước. Trong lòng Giang Hồ có hơi đau lòng, nhưng giọng điệu lại thẳng thắn “Không biết nên nói gì.”
Từ Tư nói “Vậy nói về công việc đi!”
Giang Hồ đưa một tấm danh thiếp, cô bắt đầu trạng thái làm ăn rồi. Đây là trạng thái mà Từ Tư quen thuộc nhất của cô, cô đã dùng trạng thái này để đối phó với anh suốt nửa năm. Anh không muốn ngắt lời cô, thầm nghĩ thà để cô nói còn hơn là hai người không có gì để nói.
Anh hỏi “Sao em lại làm công việc này?”
Giang Hồ nói lại những chuyện trước đây đã từng nói với Mạc Hướng Vãn, có lẽ cô thấy những gì mình nói quá ngắn gọn, không đủ giết thời gian, nên đã thêm thắt rất chi tiết. Từ Tư tiếp tục lắng nghe, thỉnh thoảng xen vào đặt hai câu hỏi, cô sẽ kiên nhẫn giải thích cho anh. Cứ như vậy hai tiếng trôi qua, cơm tối cũng ăn trong hai tiếng.
Trong mắt Giang Hồ, Từ Tư vẫn là Từ Tư năm đó, ngoại trừ mái tóc ngắn cũn cỡn ra, hình như không có nhiều thay đổi. Không đúng, Giang Hồ lén nhìn kỹ Từ Tư, giữa hai lông mày của anh hiện lên sự mệt mỏi. Dù từ lời của Nhậm Băng hay Mạc Hướng Vãn, những gì Giang Hồ biết là Từ Tư đã vất vả thế nào trong năm qua.
Từ Tư sẽ không biết, vừa nãy cô mở cửa xe nhìn thấy khuôn mặt anh, cả trái tim cô như bị một dòng điện rất yếu đập vào, chỉ có cô mới cảm nhận được sự chấn động và khó chịu.
Đây là lần thứ hai Giang Hồ thẳng thắn thừa nhận tầm ảnh hưởng to lớn mà người đàn ông này mang lại cho mình. Giọng cô cũng trầm xuống, đến cuối cùng, cô từ từ cúi đầu, không nhìn mặt anh nữa.
Từ Tư gọi người phục vụ đến thanh toán, dẫn Giang Hồ ra khỏi quán ăn. Anh nói “Anh không có xe, đưa anh về Phố Đông đi.”
Giang Hồ lại nói “Em chở anh đến ga tàu điện ngầm nha? Đến chùa Tĩnh An rồi đổi sang tuyến 2 đến Phố Đông.”
Anh nói “Không được.”
Anh đi dắt xe cho cô rồi bảo cô lên xe.
Giang Hồ ngồi trong xe, lặp lại đề nghị của mình lần nữa. Nét mặt Từ Tư sa sầm im lặng, lái xe của cô thẳng đến biệt thự của anh ở Phố Đông.
Đường đi rất thông thoáng, chỉ mất nửa tiếng đã đến nơi, xe đậu bên ngoài biệt thự, họ ngồi trong xe trầm mặc một lúc.
Từ Tư ngồi im đặt tay trên vô lăng. Anh quay đầu sang thấy Giang Hồ đang nhìn mình.
Trong một năm qua, Giang Hồ cũng thay đổi, tóc cô dài hơn, ngoại hình gần giống với khi anh lần đầu gặp cô, chỉ khác là cô gầy hơn, lông mày cũng cương nghị hơn.
Từ Tư đưa tay vuốt tóc cô nhưng Giang Hồ không chống cự. Anh nhẹ nhàng dùng tay nâng mặt cô lên, ánh mắt cô nhìn sang, hai người chăm chú nhìn nhau.
Cuộc tập kích bất ngờ của quá khứ không xa khiến trái tim của họ run rẩy. Cuối cùng, Từ Tư cúi xuống hôn Giang Hồ. Khoảnh khắc triền miên kéo dài làm thủy triều ẩn trong cơ thể nhấn chìm lý trí của họ. Chỉ nguyện dùng thêm sự quấn quýt thân mật để trút bầu tâm sự.
Giang Hồ nửa đêm mới tỉnh lại, nhìn người đàn ông bên gối hồi lâu mới tỉnh táo lại.
Khi lang thang ở Nhật Bản, cô nhận thức rõ những gì cô trải qua với người đàn ông này khác với bất kỳ người bạn trai cũ nào. Cô được kéo ra khỏi vũng lầy của Cao Ngật, hồn phách của cô vẫn chưa trở lại vị trí, thì cô lại rơi vào vũng lầy của Từ Tư, lần nữa như người mất hồn.
Nhưng nếu cứ dây dưa, cuối cùng sẽ đau khổ. Dù là cô hay là Từ Tư.
Giang Hồ lặng lẽ trở mình xuống giường, nhẹ nhàng mặc quần áo, quay đầu lại nhìn Từ Tư, lau đi ẩm ướt ở khóe mắt, sau đó yên lặng ra ngoài. Bên ngoài gió lạnh, cô vội chạy vào trong xe, lấy di động tìm liên lạc của ‘cặn bã’, dùng tốc độ nhanh nhất gửi một tin nhắn ngắn – “Từ Tư, tạm biệt.”
Cô khởi động xe. Cô nghĩ, cô muốn rời khỏi đây, thật nhanh.
Sau ngày hôm đó, Từ Tư không đến tìm Giang Hồ, thậm chí không trả lời tin nhắn. Có lẽ đây mới là kết thúc thật sự, họ đã mất liên lạc một thời gian, cuối cùng cũng tìm được cách thức chia tay thích hợp nhất.
Những ngày kế tiếp, Giang Hồ đắm mình trong công việc mới, kế hoạch khai trương cửa hàng mới đã chiếm hết thời gian rảnh rỗi của cô.
Có việc để làm, để bản thân bận rộn cũng là chuyện tốt. Nỗ lực làm việc sẽ có điều tốt đến, quầy hàng ở hai cửa hàng bách hóa nổi tiếng hết hạn hợp đồng, đối phương đã liên lạc với cô. Hợp đồng kêu gọi đầu tư cho tòa nhà chính của cửa hàng bách hóa ở quận Bắc cũng được ký xong, chuyện trang HSu đó làm Giang Hồ bận rộn trở lại.
Buổi tối khi cô sắp xong việc, cô thỉnh thoảng sẽ đến khu thể thao trên tầng hai, xem tiến độ của cửa hàng Đằng Dược, đôi khi cô gặp Mạc Hướng Vãn đến kiểm tra hiện trường, cả hai sẽ đến một quán ăn nhanh gần đó, ăn một bữa đơn giản với nhau.
Mạc Hướng Vãn không nhắc tới chuyện của Từ Tư nữa, Mạc Bắc thỉnh thoảng xuất hiện một hai lần, nhìn thấy Giang Hồ sẽ thân thiện chào hỏi, sau đó ôm eo vợ về nhà.
Cô không khỏi ghen tị khi thấy điều hạnh phúc bình thường như vậy. Giang Hồ không để họ nhìn thấy ánh mắt ghen tị của cô.
Thành phố này thật sự rất nhỏ, Giang Hồ luôn có thể nhìn thấy các quầy hàng Đằng Dược hoặc cửa hàng độc quyền khi đến khu thương mại. Các bạn trẻ vây quanh quầy để chọn cho mình những kiểu giày đế cao su yêu thích.
Một năm qua, dù cô ở đâu, cô vẫn luôn chú ý đến Đằng Dược, cô biết rõ Đằng Dược đã mở năm cửa hàng ở Thượng Hải, năm cửa hàng ở Giang Tô và Chiết Giang, một cửa hàng ở Bắc Kinh, Thiên Tân và Cáp Nhĩ Tân. Tốc độ mở rộng rất nhanh, giống như phong cách kinh doanh của Từ Tư, nhanh chóng và chính xác.
Ngược lại, MFB cuối cùng đã mua lại thương hiệu thể thao Free-Roaming Horse với khoản đầu tư khổng lồ, trong năm qua có những động thái thường xuyên và đã thành lập hàng chục cửa hàng ở miền Đông và miền Nam Trung Quốc.
Kế hoạch ban đầu của Từ Tư với Đằng Dược, xét từ góc độ thương mại không hề sai. Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Hồ run lên. Trong năm qua, cô đã nghĩ rất rõ, anh lừa dối cô có thể là do anh quan tâ m đến cô. Cuối cùng, anh chọn nhượng bộ. Nhưng mà cô đi đến ngày hôm nay, đã khiến bản thân không thể đáp lại tình cảm này nữa.
Mỗi đêm trở về nhà, Giang Hồ đều ngâm mặt trong nước lạnh để hoàn toàn bình tĩnh lại, sau đó mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt ướt sũng nước, trong mắt đầy hoang mang.
Cô không thể thấy mình trong gương.
Giang Hồ tự hỏi “Mày tin có thần không?”
Lại lắc đầu “Trên đời này không có thần.”
Cô lau khô mặt, thả mình lên giường, ngủ đến sáng, lại lao vào công việc một cách máy móc. Cuộc sống cứ tiếp diễn như thế.
Khi việc trang hoàng cửa hàng bách hóa ở quận Bắc hoàn thành được một nửa, tiệm đầu tiên của bánh bao lão Trương ở khu vực trung tâm thành phố của quận Đông đã hoàn thành, ngày đầu tiên khai trương với tràng pháo tay nồng nhiệt và thu hút sự chú ý của một số phương tiện truyền thông.
Một trong số đó có người từng hợp tác với Giang Hồ trong cuộc thi vẽ tay Đằng Dược, tổng biên tập của họ thấy Giang Hồ thân thuộc nên tiết lộ kế hoạch mới của mình, hóa ra tuần báo thời trang muốn thực hiện chuyên mục đặc biệt về các thương hiệu cũ của Thượng Hải xưa, chuẩn bị một lễ trao giải độc đáo, sự kiện được đặt tên là ‘Thời trang mới của Thượng Hải xưa’, một số thương hiệu lâu đời được chọn hợp tác. Đối phương nói “Quần áo, mũ nón, nhu yếu phẩm hàng ngày đã có những thương hiệu lâu đời rồi, nhưng vẫn thiếu thực phẩm. Cô nên biết ở Thượng Hải có rất nhiều thương hiệu thực phẩm, nhưng để chọn vài thương hiệu có sự phát triển mới trong thế kỷ mới thì rất khó.”
Đây là một cơ hội tốt mà đối tác cũ đưa đến tận cửa, Giang Hồ đồng ý ngay lập tức.
Phía truyền thông từng tổ chức những sự kiện tương tự, họ có nhiều kinh nghiệm, quy trình được sắp xếp ổn thỏa. Giang Hồ tổ chức buổi ra mắt quảng cáo đầu tiên kết hợp với các hoạt động, hiệu quả rất tốt. Các nhà đầu tư của tiệm bánh bao lão Trương rất hài lòng.
Giang Hồ thấy ‘Giày đế cao su Đằng Dược’ trong danh sách thương hiệu do giới truyền thông cung cấp, điều này cũng nằm trong dự đoán. Trong năm qua, thương hiệu Đằng Dược đã lấy lại được sức sống mới, gần như trở thành hình mẫu cho sự trỗi dậy của các thương hiệu trong nước, luôn không thể thiếu trong các lựa chọn.
Từ Tư tốn không ít tâm tư cho Đằng Dược, cô cảm thấy vui mừng.
Tổng biên tập hỏi Giang Hồ có muốn tham gia tiệc thời trang ngoài trời vào cuối sự kiện không, mỗi thương hiệu sẽ bố trí người mẫu gian hàng trình diễn trên sân khấu, ngoài ra còn có người nổi tiếng tham gia. Hơn nữa, nó được tài trợ bởi các nhà tài trợ Đài Loan, sự kiện được tổ chức cạnh hồ Nhật Nguyệt.
Giang Hồ suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra lý do từ chối, chỉ có thể tham gia theo lịch trình.
Thêm một lần đến thăm nơi cũ, nơi này cũng không có gì thay đổi, trường bắn, khu nướng thịt, đảo Lalu vẫn như cũ, ban ngày đèn đường vòng quanh hồ Nhật Nguyệt giống như hạt ngọc trai. Buổi tiệc được tổ chức trên bãi cỏ gần trường bắn nơi Giang Hồ, Từ Tư và những người bạn của Từ Tư từng thi đấu.
Giang Hồ bất ngờ gặp Từ Tư ở buổi tiệc.
Thật ra không cần anh tham gia, tuy sự kiện rất hoành tráng nhưng thường do giám đốc marketing hoặc phó tổng giám đốc thương hiệu tiếp xúc với giới truyền thông, người cuối cùng tham dự cũng là cấp bậc này. Từ Tư tham dự với tư cách là ông chủ đầu tư của Đằng Dược, thân phận anh quá cao. Vì vậy khi tham dự, anh thu hút rất nhiều sự chú ý.
Giang Hồ đang trò chuyện với bạn bè bên giới truyền thông.
Rất nhiều người trong giới truyền thông biết hơn một năm trước, cô rời Đằng Dược, nhưng rất ít người biết mối quan hệ giữa cô và Từ Tư. Người ngoài nhìn vào là sự xáo trộn nội bộ cấp cao trong công ty, Từ Tư loại bỏ những người bất đồng chính kiến. Điều này không phải là không có căn cứ, Từ Tư chính thức tiếp quản tập đoàn Từ Phong kể từ khi mẹ và thím của anh đi du lịch, vị trí hiện tại của anh là thay mặt chủ tịch. Khi tân đế đăng cơ, giữa thiên tử và triều thần sẽ nảy sinh một số chuyện, nội bộ cấp cao của tập đoàn Từ Phong cũng thay đổi hai ba người. Người ngoài coi sự ra đi của Giang Hồ là như thế.
Như vậy, một số người quen cũ của Giang Hồ biết hai người sẽ cùng lúc xuất hiện, khó tránh khỏi tâm lý mong chờ màn kịch hay.
Từ lúc Từ Tư bước vào hội trường, anh không hề nhìn Giang Hồ, bình thản trò chuyện cùng người quen.
Mà Giang Hồ trong lúc trò chuyện đôi khi bị phân tâm. Anh đến đây làm gì? Chẳng phải Nhậm Băng hay Mạc Hướng Vãn đến tham dự sẽ hợp lý hơn sao?
Lúc mất tập trung, cô hay lơ đãng, người trò chuyện cùng cô sẽ cảm thấy nhàm chán, qua một lát cô chỉ còn một mình, dứt khoát cầm một lon bia ngồi ở một góc xem biểu diễn trên sân khấu.
Tối nay cũng có màn trình diễn của Đằng Dược, những người mẫu trẻ trung xinh đẹp mặc trang phục thể thao bước lên sân khấu, trên chân là đôi giày Đằng Dược được vẽ bằng tay trông thật bắt mắt.
Có người thì thầm bên tai Giang Hồ “Kiểu này là kiểu cổ điển bán chạy nhất đó.”
Trời đã lặn về tây, màn đêm xanh sẫm điểm xuyết những vì sao, xa xa có dãy núi trập trùng quen thuộc. Giang Hồ cũng biết nơi này không dốc như núi Amagi, ở đây từng có màn cầu hôn nồng nhiệt, khiến cô cảm nhận được viên mãn, cho nên gió thổi qua đây từng làm cô thấy vui vẻ ấm áp.
Giang Hồ nhìn núi non trong đêm, im lặng hồi lâu. Người bên cạnh cũng im lặng.
Mãi đến khi có người mở sâm panh ăn mừng, mọi người vỗ tay hoan hô, tiếng reo hò như sấm dậy làm Giang Hồ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, chậm rãi quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Quần áo trên người anh là do cô mua, cách xa hơn một năm nhìn anh vẫn rất phong độ. Trong đêm tối, anh mặc bộ đồ trắng, đúng là không phí câu công tử xuất chúng tao nhã quý phái.
Cảm xúc trên mặt Từ Tư rất dịu dàng, nhìn không ra nóng nảy hay sắc mặt không tốt. Thấy cô cuối cùng cũng nhìn sang, anh nói “Anh đang chờ em nói.”
“Em không có gì để nói.”
Anh cười giễu “Thật à? Không phải em luôn nợ anh một lời giải thích sao?”
Giang Hồ cảm thấy vô cùng đau lòng, cô nghĩ, giải thích? Sao cô giải thích được nhiều nguyên nhân như vậy? Cô nói “Anh cứ coi em là một người phụ nữ tùy hứng, thích tự ý làm nhiều chuyện gây phiền não cho người khác, sau này em sẽ không gây rắc rối cho nhau nữa.”
Cô vừa dứt lời liền bỏ đi, như thể ở lại thêm một giây nữa, cô sẽ gục ngã trước mặt người đàn ông này. Nhưng tay cô bị anh nắm chặt.
Từ Tư kín đáo nắm tay cô, không ai nhìn thấy hành động của anh, cô không thể giãy giụa ở nơi công cộng. Anh nhỏ giọng hỏi nhưng cũng âm vang “Có thật không gây rắc rối cho nhau nữa không?”
Trong lòng Giang Hồ vô cớ run rẩy, sau đó cảm giác mệt mỏi dâng lên “Em cũng hy vọng như vậy. Từ lúc bắt đầu, mối quan hệ của chúng ta là giao dịch thành hoặc bại, không đơn thuần cũng không đáng giá để chúng ta dấn thân quá sâu. Nếu xem đây là một trò chơi, em nghĩ, người tham gia như anh và em có thể thấy thoải mái hơn. Người như anh muốn quên đi một đoạn quá khứ, không khó lắm.”
Từ Tư nắm chặt tay cô, sau đó đột ngột buông ra “Em nói đúng, người không buông được là anh, từ đầu đến giờ, bị em cho leo cây bao nhiêu lần rồi? Anh không dễ dàng buông bỏ như thế. Nhưng Giang Hồ, người nên buông bỏ là em. Chỉ cần em muốn, có thể quay lại điểm xuất phát đơn thuần.”
Giang Hồ lắc đầu, rồi lại lắc đầu “Từ Tư, vẫn là bỏ đi, anh đừng làm khó em, cũng đừng tự làm khó mình. Anh xem cuộc sống của anh trước đây rất tốt, như thế không tốt sao.”
Từ Tư chỉ nhìn cô, khiến Giang Hồ có chút sởn gai ốc, cô xấu hổ quay đầu đi, anh hỏi cô “Đêm đó em bỏ đi, tại sao lại khóc?”
Giang Hồ xoay người tìm một lối ra kín đáo rồi bỏ chạy.
Gió làm tóc cô rối tung, xộc vào mũi khiến cô khó thở, nước mắt rơi cũng khó khăn. Cô chỉ biết điên cuồng chạy loạn, không mục đích không phương hướng, không biết mình có thể chạy đến đâu, dường như tránh xa đám đông mới có thể tránh xa xô bồ, tránh xa mọi rắc rối và phiền não.
Từ Tư vẫn đuổi kịp cô tới bên đầm nước dưới chân núi. Anh ôm cô từ phía sau, kéo cô vào lòng. Giang Hồ vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng anh cứ giữ chặt không buông. Cả hai lảo đảo ngã xuống bãi cỏ, Từ Tư lật người đè lên Giang Hồ đang định đứng dậy, hai tay ôm chặt đầu cô, hôn cô thật mạnh.
Giang Hồ chưa từng bị Từ Tư hôn bá đạo như vậy, đôi môi anh nóng bỏng đến mức có thể nuốt chửng cô, áp bức cô gần như nghẹt thở. Cô không thể trốn tránh, chỉ có thể chịu đựng. Đôi tay dần trở nên yếu ớt trong sự vướng víu, ngã xuống nền cỏ.
Từ Tư từ từ nâng người lên, nhìn vào mắt cô. Giang Hồ lại khóc, nước mắt lăn dài trên má, anh đưa tay lau nước mắt cho cô.
Anh đau lòng hỏi “Sao lại khóc nữa rồi?”
Giọng cô nghẹn ngào nức nở, nói rõ từng chữ “Từ Tư, buông tha em, cũng là buông tha bản thân anh.”
Từ Tư vùi đầu vào giữa cổ cô “Giang Hồ, em không muốn nói gì với anh sao?”
Cơ thể Giang Hồ dần cứng đờ, hai tay chậm rãi đặt giữa hai người, nhẹ nhàng đẩy anh. Anh thẳng người ngồi dậy, cô cũng ngồi dậy theo anh.
Dưới màn đêm, họ ngồi trên bãi cỏ, không thể nhìn rõ tình cảm trong mắt đối phương là gì.
Từ Tư lên tiếng trước “Chúng ta mập mờ như vậy đến khi nào?”
Giang Hồ cuống quít chặn lời anh “Em biết anh rất thông minh, anh sẽ đoán được bí mật lớn nhất, nghi hoặc lớn nhất trong lòng em, có lẽ … có lẽ còn sự thật khác mà em vẫn chưa biết. Nhưng không nên nói ra, đừng phá vỡ nó, chúng ta có lẽ không đủ khả năng gánh vác.”
“Em lúc nào mới có thể nghĩ bản thân mình có đủ khả năng gánh vác?”
“Nếu như mãi không có khả năng, em thà tiếp tục trốn tránh, tránh xa tất cả. Từ Tư, em là em, anh là anh, tình cảnh của em … không được phép giống như anh, xin anh … xin anh tác thành.”
Từ Tư đột nhiên đứng dậy, im lặng bỏ đi.
Giang Hồ không nhớ nổi cô đã dùng cách từ chối này để đẩy Từ Tư ra khỏi trái tim mình bao nhiêu lần, đó là một loại tổn thương trở thành vết sẹo đối với lòng tự trọng của anh. Nó cũng sẽ là vết sẹo trong lòng cô. Sau bao đêm trằn trọc, tình cảm chân thành đã giày vò cô đến mức bất lực. Trái đắng thê lương bất lực này chỉ có thể tự mình nuốt lấy. Cô không thể thổ lộ cùng ai, cũng không đủ tư cách để thổ lộ.
Giang Hồ đứng dậy dưới trời trong trăng sáng, dù thế nào cô cũng phải một mình đi hết đoạn đường còn lại.
Sau khi về thành phố, cuộc sống vẫn diễn ra như bình thường.
Giang Hồ nhận được cuộc gọi của Cao Ngật, là trước đám tang của Hải Lan. Cô rất ngạc nhiên, lúc Cao Ngật gọi điện tới, giọng của anh rất bình tĩnh, là giọng điệu mà cô quen thuộc từ nhỏ “Đám tang của Hải Lan vào chủ nhật.”
Giang Hồ đau lòng, hồi lâu không nói được gì, cuối cùng mới an ủi được một câu “Cao Ngật, đừng quá đau buồn.”
Cao Ngật nói “Anh không sao, em yên tâm.”
Giang Hồ thầm gọi một tiếng ‘anh Cao Ngật’ trong lòng.
Mỗi người có cuộc sống riêng, ai cũng có điểm dừng của riêng mình, Hải Lan đã trải qua cuộc đời vất vả, ngắn ngủi và khó khăn biết bao.
Giang Hồ mua tiền giấy, quỳ ngồi trước ảnh gia đình, gấp nguyên bảo suốt cả đêm.
Cô nhớ trước đám tang của mẹ Cao, bố từng cho người đến tiệm đồ tang lễ mua nhang nến tiền giấy về nhà, đốt tiền giấy được một lúc, ngọn lửa đỏ rực trong lò than bắt đầu bùng lên, Giang Hồ sợ hãi trốn trong phòng.
Cô ngẩng đầu nhìn bố lúc trẻ đầy sức sống, nói với ông “Bố ơi, rất nhiều người ra đi, cũng rất nhiều người thất bại, nếu mọi thứ không tồn tại, thì tốt biết bao?”
Người bố trẻ nhìn cô mỉm cười.
Giang Hồ xếp tiền giấy suốt ba đêm, ngày chủ nhật, cô mang tất cả đến tang lễ của Hải Lan.
Tang lễ của Hải Lan được tổ chức tại nhà tang lễ quận Bắc, nghi thức rất đơn giản, có rất nhiều bạn học cũ tham gia. Trên mặt ai cũng có nét buồn. Dù Hải Lan dạy họ một thời gian ngắn nhưng cô ấy đã để lại cho nhiều người một kỷ niệm đẹp.
Giang Hồ bước vào phòng tang lễ, kính cẩn cúi lạy ba lần trước di ảnh của Hải Lan, Cao Ngật dùng thân phận người nhà trả lễ. Cô đưa tiền giấy đã gấp trong tay cho Cao Ngật, anh nhẹ nhàng nói tiếng ‘cảm ơn’.
Đã hơn một năm không gặp Cao Ngật, cũng không liên lạc với anh, anh gầy đi rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn điềm tĩnh như mọi khi.
Giang Hồ quay đầu nhìn di ảnh của Hải Lan, người phụ nữ này có đôi mắt sáng ngời, trái tim nhân hậu, bị tội lỗi và bệnh tật hành hạ nhưng cô ấy vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh? Cô ấy và Cao Ngật rất giống nhau.
Giang Hồ đau lòng, nước mắt rơi xuống. Cao Ngật vỗ vỗ vai cô, Giang Hồ chấn động, cô không ngờ Cao Ngật lại có thể quan tâm vỗ về cô như vậy.
Ngược lại, Cao Ngật an ủi cô “Đừng buồn, cô ấy ra đi rất thanh thản.”
Tay anh vẫn đặt trên vai cô, cô nhớ lúc mẹ qua đời, anh bước đến bên cạnh, nắm lấy tay cô âm thầm an ủi. Giang Hồ lặng lẽ đứng sau anh.
Kế đó, Tề Tư Điềm đeo một cặp kính râm bước vào, cũng kính cẩn cúi lạy, nói vài câu với Cao Ngật rồi đứng cạnh Giang Hồ.
Cô ấy nói “Có phải cuộc đời này rất không công bằng?”
Giang Hồ đáp “Về vấn đề này, chúng ta đã từng thảo luận rồi. Cuộc đời này có lẽ chỉ có công bằng tương đối, không có công bằng tuyệt đối.”
Tề Tư Điềm nói “Giang Hồ, tôi đúng là nói không lại cậu.”
“Bây giờ, không thích hợp để nói những chuyện này.”
“Năm sau tôi kết hôn.”
Giang Hồ sững sờ, nhưng trong sảnh tang lễ, nói không được câu ‘chúc mừng’.
“Trước khi cô Hải nguy kịch, tôi từng đến thăm cô ấy vài lần. Cô ấy luôn khuyên tôi nên trân trọng hạnh phúc. Bản thân cô ấy vất vả như vậy, thế mà vẫn vị tha dành cho người khác những lời khuyên tốt đẹp.” Tề Tư Điềm nghẹn ngào, lau nước mắt.
Giang Hồ thì thầm lặp lại “Trân trọng hạnh phúc.”
“Nếu năm đó cô Hải có được nhiều cơ hội hơn, dù tuổi thọ chỉ có bao nhiêu năm này, cũng đã được hưởng nhiều hạnh phúc hơn.”
Giang Hồ thắt lòng. Cô nhớ đến năm đó, bi kịch lại tái diễn đến khi cô không thể kiềm chế. Cô khó khăn nhắm mắt.
Rất lâu sau, có người vỗ vỗ vai cô, cô mở mắt thấy khuôn mặt dịu dàng của Hồng Điệp.
Hồng Điệp nói “Đứa trẻ ngoan, cháu gầy đi nhiều đấy.”
Giang Hồ theo bản năng lui về sau một bước “Dì … dì Hồng, sao dì lại tới đây?”
Hồng Điệp mặc quần áo trắng, hai bên tóc mai điểm bạc, dường như phờ phạc đi nhiều, không còn xinh đẹp như trước. Bà không để ý hành động xa cách của Giang Hồ, hiền hòa nói “Dì đến dự đám tang cô Hải.”
Giang Hồ nghi ngờ liếc nhìn Cao Ngật, Cao Ngật chuyên tâm nhìn di ảnh của Hải Lan như thể mọi thứ trên đời không liên quan gì đến anh.
Chẳng mấy chốc, tất cả quan khách đến viếng đều có mặt, theo tiến trình sau khi đọc điếu văn sẽ đưa người quá cố đi hỏa táng. Cao Ngật vẫn đứng đờ người, sau đó đi theo quan tài của Hải Lan đến phòng hỏa táng. Dáng vẻ và bước đi của anh vẫn điềm tĩnh như mọi khi.
Khi Cao Ngật trở lại phòng tang lễ, chỉ còn lại Giang Hồ và Hồng Điệp. Giang Hồ ngồi xổm đốt tiền giấy trong lò than do nhà tang lễ cung cấp.
Cô không nói chuyện với Hồng Điệp, cũng không nói được gì, Hồng Điệp chắc cũng không có tâm trạng nói chuyện với Giang Hồ, tùy ý kéo ghế ngồi xuống, ngẩn người nhìn ngọn lửa bùng cháy. Khi họ thấy Cao Ngật trở lại, Hồng Điệp đứng dậy, nhìn Giang Hồ, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Giang Hồ nhìn tình cảnh lạ lùng trước mắt, trong lòng cô lại nảy ra một tính toán khác.
Cô không rời đi ngay khi buổi lễ kết thúc, vì cô có lời muốn nói với Cao Ngật, nhưng Hồng Điệp cũng không đi. Hai người họ cứ lề mề ở đây, lúc Cao Ngật trở về, lại không biết phải nói gì.
Ngược lại, Cao Ngật nói với họ “Cảm ơn vì đã đến tiễn cô ấy, đã trễ rồi, về sớm đi.”
Hồng Điệp rời đi trước, Giang Hồ do dự nhìn bóng lưng Hồng Điệp, sau đó nhìn Cao Ngật, cô lấy hết can đảm “Cao Ngật, em rất buồn …”
Ánh mắt Cao Ngật dịu dàng, sự dịu dàng mà Giang Hồ chưa từng thấy qua, anh cũng chưa từng nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng như vậy. Anh nói “Giang Hồ, anh đã làm một số chuyện khiến em buồn, trực tiếp đẩy em vào tình cảnh vô cùng khó khăn, anh rất xin lỗi.”
Giang Hồ lắc đầu “Tuy lúc trước em cũng từng tưởng tượng đến việc anh xin lỗi em, hoặc là nhận tội gì đó, nhưng đó là suy nghĩ ích kỷ, em nghĩ …” cô ngập ngừng cẩn thận hỏi “Anh và em đều hiểu có nghĩa là gì?”
Cao Ngật nói “Anh biết.”
Giang Hồ cười khổ, trong lòng mỗi người đều có manh mối biết được sự thật, mà sự thật này làm cô không cách nào tự tin đối mặt với một số người, một số chuyện, đau khổ trong đó chỉ tự mình biết.
Cao Ngật nói “Giang Hồ, hai năm qua em vất vả rồi, nhưng em đã làm rất tốt. Em phải tiếp tục tiến lên.”
Giang Hồ nhìn Cao Ngật, chàng trai mà cô quan tâm từ thời niên thiếu, từng cùng nhau trải qua một thanh xuân không mấy vui vẻ, giữa chừng đã xảy ra những tổn hại không thể bù đắp. Cô không biết đó là tình đầu của cô dành cho anh, hay là tiếc nuối của tuổi trẻ.
Một câu an ủi của anh như gió xuân thổi qua trái tim gần như đóng băng vì mùa đông khắc nghiệt của cô, dần ấm áp trở lại, chua xót lại xông lên đầu mũi, cô nức nở nói “Anh Cao Ngật, xin lỗi …”
Cao Ngật nói “Giang Hồ, em không cần xin lỗi anh.”
“Em biết, hai cửa hàng bách hóa đến tìm em, là do anh giới thiệu phải không?”
Cao Ngật mỉm cười “Chuyện gì cũng không giấu được em.”
“Em luôn được người khác quan tâm, luôn sống một cuộc sống rất thoải mái. Em coi mọi thứ là điều hiển nhiên, em chưa từng biết nói cảm ơn, cũng không biết mang ơn, càng không biết những khó khăn mà người khác trải qua trong cuộc sống. Từ nhỏ đến lớn, em luôn là một đứa trẻ rất đáng ghét, phải không?”
“Vì em có một người bố yêu thương em.”
“Phải.” Giang Hồ cười khổ “Ông ấy rất thương em, rất thương.”
Cao Ngật nói “Về nhà sớm đi.”
“Còn anh?”
Cao Ngật gỡ di ảnh của Hải Lan xuống, nói “Từ ngày mai, anh sẽ có một kỳ nghỉ dài.”
“Cũng tốt, anh vất vả nhiều rồi.”
Đêm đó, Giang Hồ đốt tất cả tiền giấy cho Hải Lan trước khi về nhà. Một năm trở lại đây, đêm nào cô cũng không thể ngủ yên giấc, cô đi từ phòng riêng sang phòng bố, ôm gối cuộn tròn trên giường bố, ngẩn người một lúc, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Là Nhạc Sam gọi đến, đầu bên kia bà nói “Giang Hồ, chuyện cháu nhờ dì điều tra có chút manh mối.”
Giang Hồ tỉnh táo lại, ngồi bật dậy, đột nhiên dùng sức làm tim đập thình thịch. Cô khẩn trương gọi “Dì Nhạc …”
Nhạc Sam ở đầu dây bên kia trả lời “Trong vụ Lợi Đô năm đó, đại diện doanh nghiệp nhà nước thu mua bất động sản của công ty tài chính Úc là ở Hồng Kông.”
Giang Hồ thao bản năng gần như nín thở.
“Năm đó Cao Ngật bày kế cho bố cháu nhảy vào, còn có hai trợ giúp quan trọng. Khi đó, cửa hàng bách hóa Lợi Đô dự định bán cửa hàng bách hóa và các tòa nhà văn phòng đi kèm ở Hồng Kông cho công ty tài chính với giá 1,8 tỷ, trong đó 75% giao dịch là dưới hình thức hoán đổi cổ phần. Công ty tài chính bán cổ phiếu của mình cho Lợi Đô, phần còn lại trả bằng tiền mặt. Nếu giá cổ phiếu công ty tài chính ổn định, Lợi Đô có thể không kiếm được lợi nhuận dù đã chấp nhận một số rủi ro. Vì công ty tài chính chủ yếu đầu tư vào bất động sản và chăn nuôi ở Úc nên giá cổ phiếu rất ổn định.”
“Khi bố cháu nhận được thông tin giao dịch nội bộ, ông ấy không vội ra tay. Nhưng lúc này, Chính quyền thành phố Tứ Thủy lần nữa bàn chuyện vốn chủ sở hữu của Hồng Kỳ, Phương Mặc Kiếm đã hứa, sẽ giúp bố cháu đàm phán chính xác kim ngạch, nhưng kim ngạch vẫn khá lớn. Lúc đó, một doanh nghiệp nhà nước muốn mua bất động sản của công ty tài chính ở Úc làm nhà xưởng, giá thầu khá cao, chuyện này càng khiến giá cổ phiếu của công ty tài chính tăng cao.”
“Ban đầu, thị trường ồn ào vì tin tốt này, cổ phiếu của Lợi Đô rơi vào tình trạng đầu cơ. Bố cháu không ngồi yên được nữa, dì khuyên bố cháu thận trọng, nhưng ông ấy không nghe. Ngay khi ông ấy tham gia vào, toàn bộ tình hình trở nên tồi tệ hơn. Chúng ta đều biết, lúc đó Cao Ngật đại diện cho Lợi Đô và đại diện công ty tài chính cùng nhau nói rõ với các cơ quản lý Hồng Kông về kế hoạch hoán đổi cổ phần của hai công ty. Chỉ khi công ty tài chính đảm bảo, kim ngạch sẽ không giảm trong vòng ba năm, Lợi Đô mới ký thỏa thuận mua bán này, nếu cổ phiếu của công ty tài chính rớt giá, Lợi Đô có quyền thu hồi số tiền tổn thất, như thế hội đồng quản trị của Lợi Đô khó mà đồng ý ký hợp đồng. Lúc này xảy ra khủng hoảng tài chính, bất động sản Úc nhanh chóng mất giá. Mọi chuyện xảy ra cùng lúc, các nhà đầu cơ lớn lợi dụng cơ hội n