Chương 14: Ngày thứ 14 không muốn
Tư Niệm vừa& hỏi xong đã bsp;thấy nụ cư p;trên mặt T ệu Triều cứng& ờ lại. Cô nghiêng đầu chờ đợi: “Là tối nay phải không? Tôi rảnh mà.”
Hai ngày trước còn nói không biết có còn gặp được Lục Thư Nghiễn nữa không, vậy mà giờ người đàn ông lại tự tìm đến. Có khác gì chuyện ông trời nghe được lời cầu nguyện của cô rồi ban phước cho giấc mơ thành hiện thực đâu.
Cô&nbs ;thực sự muốn& ặp mặt Lục&nbs nbsp;Nghiễn để o;nói chuyện&rdq ; cho rõ  ;ràng, ít&n bsp;nhất cũng phải lấy lại thể diện và danh dự đã mất trong đêm hôm đó.
Triệu Triều hơi hé miệng, lúc này dường như rất khó liên tưởng cô gái trước mắt với hình ảnh người yêu ngại ngùng của ông chủ ngày xưa, người mà chỉ biết rụt rè gọi anh một tiếng “Trợ lý Triệu”.
Những& ;lời thoại đ&at chuẩn bị s bsp;trong bụng cũ nbsp;không thể&nb ;nói ra được. Tư Niệm vẫn mang vẻ mặt chờ đợi câu trả lời.
Triệu Tri bsp;“…”
Anh ta chợt&nbs cảm thấy nếu&n acirc;y giờ kh&oci ;ng đưa Tư N đến gặp L sp;Thư Nghiễn ngay lập tức, hoặc mời Lục Thư Nghiễn đến gặp Tư Niệm, thì có vẻ là một chuyện vô cùng phụ lòng.
< p>Triệu Triều ho p;khan hai tiếng&n p;che miệng: &ldqu Ừm, cái n&a ave;y…”
Tối nay Lục Thư Nghiễn có cuộc hẹn, thời gian anh ấy đề xuất gặp Tư Niệm để nói chuyện thật ra là thứ bảy tuần này. Hôm nay anh ấy chỉ đến thông báo trước.
Dù sao thì mọi phương thức liên lạc đều đã bị chặn.
Nói ng Triệu Triều&n liền thấy vẻ&n ất vọng hiện&n otilde; trên m ặt Tư Niệm.
dquo;Vậy chiều t bsp;bảy tôi đến đón& ;cô đúng&nb p;giờ nhé?&rdquo nbsp;Triệu Triều  acute;c này c hỉ có thể cố điều chỉnh biểu cảm, nở một nụ cười lịch thiệp.Tư Niệm ;khẽ bĩu mô nbsp;rồi lại nh& ve;n Triệu Triều sp;“Được th&oci .”
…
Tư Niệm vẫn nhớ lần hẹn hò đầu tiên với Lục Thư Nghiễn.
Lúc đó cô vừa mới kết bạn WeChat với Lục Thư Nghiễn, nghe tin đồn trong giới biết anh là công tử nhà họ Lục nổi tiếng đào hoa. Đang ghen tị với cô bạn gái cũ được chia tay với khoản tiền tám chữ số chỉ sau chưa đầy ba tháng hẹn hò, rồi mở điện thoại ra thì thực tế phũ phàng là học phí học kỳ sau vẫn chưa có, cộng thêm tin nhắn quấy rối của ông chủ hói.
Ông chủ hói lại đổi số điện thoại mới, không biết copy ở đâu trên mạng một đoạn thơ tình dài dòng văn vẻ để tỏ tình với cô, khẳng định chắc nịch rằng muốn ở bên cô không phải vì tham cái gì khác mà là vì tình yêu đích thực, cuối cùng hỏi cuối tuần này cô có rảnh không.
Nếu ông phải v&i ave; ông chủ bsp;hói đã nbsp;đủ tuổi l& e;m ba cô  ;và cái&nbs p;đỉnh đầu b&o ng loáng chẳng còn mấy sợi tóc thì có khi cô đã tin.
Đầu óc Tư Niệm choáng váng để điện thoại xuống đi lấy hàng.
Cô&nb sp;nhận rất nhi sp;đơn ký g bán hà ;ng, bưu phẩm&nbs ủa cô chất p;đống như n&uac i nhỏ ở bưu cục. Một tay Tư Niệm cầm điện thoại, một tay ôm đống hàng chất đầy che khuất cả mắt về ký túc xá. Về đến nơi nhìn điện thoại mới phát hiện có gì đó không ổn.
Do ôm&n p;quá nhiều  àng nên  ;tay cầm điện&n hoại của cô sp;có vẻ đ ilde; vô t&igr ave;nh chạm v&agra ;o màn hình trên đường đi.
Mà đo nbsp;thơ tình&nbs ;lộn xộn m&agrav bsp;ông chủ oacute;i gửi để ;bày tỏ t&i ave;nh yêu ch& acirc;n thành  ;đã bị cô vô tình chuyển tiếp cho một người khác.
Tư Ni m nhìn giao&n bsp;diện chat vố sp;trống trơn gi bsp;mình và Lục Thư Ngh , giờ đã có thêm một bài thơ tình sến sẩm.
Do cô gửi đi.
Ba phút trước.
Vừa hay lỡ mất thời gian thu hồi tin nhắn.
Tư Niệm nhìn chằm chằm vào bài thơ tình vô tình gửi cho Lục Thư Nghiễn, đồng tử co rúm, đầu óc rối bời không biết nên giải thích thế nào. Đang định nghĩ cách diễn đạt rằng mình nhấn nhầm đừng hiểu lầm không phải ý đó, tin nhắn bên kia đã trả lời trước.
Lục Th ;Nghiễn trả lờ nbsp;tôi suy n ghĩ】 Tư Niệm: “…”
& ldquo;…?”
& hellip;
Giờ Tư&n ;Niệm nghĩ lại, ;khi Lục Thư  hiễn trả lời&n dquo;Để tôi  y nghĩ” th&ig ave; đáng lẽ cô nên đứng lên cười nhạo anh một trận.
Cô v nbsp;chẳng có&nb ;ý gì với anh cả,  circ; cũng khô ng phải kiểu&nbs ocirc;ng hoa trắng bsp;ngây thơ không hiểu đời như anh tưởng. Chỉ là vô tình gửi nhầm tin nhắn thôi mà người này lại thật sự nghĩ là thật, không nói đồng ý cũng chẳng từ chối, kiêu ngạo vô cùng trả lời một câu “Để tôi suy nghĩ”.
Đến&nbs i cô lỡ  hân vào  ;một cuộc t&igra h năm năm ng& rave;y đêm m& grave; chẳng kiế sp;được đồng tiền vất vả nào.
Thứ bảy đến có vẻ chậm hơn bình thường rất nhiều.
Kết quả thử vai quảng cáo vẫn chưa có, nhưng Tư Niệm hiện giờ không quan tâm điều đó nhất. Tối hôm trước còn đặc biệt đăng một status, trong ảnh là hai bộ trang phục đã phối sắn.
Một bộ theo phong cách ngọt ngào với áo len màu hồng anh đào kết hợp váy dạ dài màu xám đậm, đi giày da nhỏ. Bộ còn lại theo phong cách thời trang giản dị với áo hoodie màu xám nhạt kết hợp áo khoác da rộng và chân váy xếp ly ngắn, đi giày vải.
Tư Niệm hỏi fan ngày mai nên mặc bộ nào đẹp hơn.
Tuy nhiê n điều bất  nbsp;là fan v ừa thấy status&n kiểu này d g như đã&nb ;ngầm đoán được điều gì đó, tất cả đều không tập trung vào việc bộ nào đẹp hơn:
【Theo như& ;tôi biết, n ng người đăng&n nh kiểu này bsp;thường là&n ;ngày mai c&o acute; hẹn hò với người yêu】
【Bạn&nb Toái To&aacu te;i Niệm, kh&ocir ng phải trước&n ây cô n& oacute;i mình  ;độc thân sao? Không lẽ các fan cũng trở thành một phần trong trò chơi của các cô à!】
【Tô sp;đã nói rồi, xinh đẹp thế này làm sao có thể không yêu đương chứ, hừm】
【Trời ;sao tôi c&oac ute; cảm giá như bị cắ p;sừng vậy】
te;i mau, ngày mai gặp người đàn ông nào, nói ngay!】
Tư Niệm nhìn khu vực bình luận hoàn toàn ngoài dự đoán của cô mà mắt giật giật. Ngày i cô rõ ràng phải& sp;đi chiến trư bsp;mà lại hiểu nhầm rave; đi hẹn  ograve;.
T t cả là&nbs tại những ngư ;trước kia đ&ati làm mất&nb ;hết uy tín nbsp;Cô vội agrave;ng xuất hiện trong phần bình luận để giải thích:
【Kh&ocir ng có hẹn hò với ai hết, cũng không có yêu đương gì cả!】
【Nếu n i dối, cả đời này tôi không kiếm được đồng nào orz】
Hai bình luận vừa đăng, khu vực bình luận đang nghi ngờ ngày mai cô đi hẹn hò lập tứ sp;chuyển hướng.&nbs vì đối&nb với người trong ;nước, không&nbs ó gì áng sợ hơn điều này:
【Trời&nb i, cả đời irc;ng kiếm đư p;tiền, thề th p;ghê quá.】
【Đư rồi được rồi, tin là cô không đi hẹn hò】
【Hahaha lần đầu thấy ai đính chính đơn giản và mạnh bạo thế này】
【Aaaa&nb ai bộ đồ đều đẹp quá, muốn có đồ giống vậy!】
【+1 +1, không hổ danh là người mẫu, biết phối đồ, thẩm mỹ tuyệt vời.】
【Giá& à những ido nbsp;cũng có  ý thức đ&i te;nh chính c huyện yêu đ g như thế n& ave;y thì tốt rồi, khóc.jpg】
【M sp;người trên&nb đừng mơ nữa,&n ograve;n đính&nbs ;chính gì&n bsp;nữa, chắc id bsp;nào cũng đang lén lút hẹn hò】
【Bộ&nbs irc;n trái đẹp hơn một chút này】
【Tô bsp;chọn bên phải】
【Tôi&n ọn bên trái, sáng mặc phải chiều mặc trái】
…< >
Cuối cùng&nb ;khi mọi thứ&nbs atilde; trở lại& ;đúng hướng,&n số người b&igra chọn cho hai bsp;bộ trang phục ngang nhau.
Tư Niệm&nb không nhận c lựa chọn acute;nh xác,  ;cô đang ph&a irc;n vân trư c hai bộ đồ được mọi người xin link mua, chợt nhớ ra ngày mai người cô phải gặp là Lục Thư Nghiễn.
Mặc đẹp làm gì chứ.
Người mẫu cần phối đồ đẹp thì phải thu tiền.
Bị lợi dụng không công năm năm chưa đủ, còn muốn tiếp tục bị lợi dụng sao.
Nghĩ đến&n đây, Tư Ni bsp;lập tức cấ ;hai bộ đồ  ilde; chuẩn bị,& ;tìm trong t bộ nào xấu nhất.
…
T ệu Triều đ&atil bsp;đợi ở cổn khu chung cư t đầu buổi .
Anh ấy nhìn người qua kẻ lại trong khu dân cư cuối tuần, biết rằng có nhiều dân văn phòng trẻ từ phương Bắc đến thành phố B sống ở đây. Dù vị trí hơi xa, đi làm không tiện nhưng môi trường tốt, khu vực xung quanh cũng sầm uất.
Triệu Tri sp;đứng trước sp;mắt nhìn  uống mặt đất& t lúc, cuối bsp;cùng cũng&nbs ;đợi được người cần đón hôm nay xuống lầu.
Thoáng nhìn đầu tiên anh ấy tưởng mình nhìn nhầm.
Triệu Tri bsp;thấy Tư Niệ p;mặc áo ho ie đen với q jean, đi gi&a rave;y bệt, t&oacu ;c buộc đuôi ngựa đơn giản là xong.
Hơn nữa với con mắt của một người đàn ông thẳng thì có thể thấy cô không trang điểm, không phải kiểu trang điểm nhẹ nhàng giả tự nhiên, mà là hoàn toàn không có chút phấn son nào.
Không& nbsp;phải là&nbs Triệu Triều th p;như vậy kh&ocir g đẹp.
Ngược& ại, cách ă bsp;mặc đơn gi p;này lại c grave;ng phụ thu bsp;vào nhan sắc, với nhan sắc của Tư Niệm thì dù khoác bao tải cũng đẹp. Chỉ là Triệu Triều không ngờ, dù sao hôm nay cũng đi gặp Lục Thư Nghiễn, vậy mà Tư Niệm lại ăn mặc giản dị thế này, giống như sắp đi chợ mua bán đồ ăn.
Thậm chí có thể nói là không thèm ăn mặc luôn.
Theo hiểu biết trước đây của Triệu Triều, đi gặp người khác giới, đặc biệt là gặp người đàn ông như Lục Thư Nghiễn, hơn nữa tối nay còn đi ăn ở nhà hàng 3 sao Michelin, dù thế nào đi nữa, dù đã chia tay rồi, hầu hết phụ nữ đều sẽ chọn cách ăn mặc lộng lẫy.
Tư Niệm&n hấy được sự& n động trong  acute;nh mắt Tri bsp;Triều nhìn&n p;cô. “Đi thôi.” Cô cho tay vào túi áo hoodie và nói.
Triệu  riều chậm r&atil mở cửa xe.
…
Tư Ni một lần n sp;ngồi ở ghế& au của chiếc&nbs lls-Royce, nhìn&nb sp;ra ngoài c ửa sổ xe, nơi dòng người và xe cộ tấp nập.
Thời gian& ;thật ra cũng&nbs hưa trôi qua& bsp;bao lâu, n hưng tâm th bsp;đã hoà toàn thay đổi.
Lần trước khi Lục Thư Nghiễn hẹn gặp để “nói chuyện”, cô đã chỉnh trang kỹ lưỡng, hồi hộp đến mức gần như nôn mửa trên đường đi, cứ ngỡ giấc mơ sắp thành hiện thực. Kết quả là cô đã thấm thía bản chất xấu xa của bọn tư bản – vô tình và hay trả thù.
Giờ circ;y, toàn thân cô toát lên&nbs p;vẻ thư th&aacut và thoải&n p;mái như ng ời “đã&nb tan ca”.
Tron g xã hội&nb ;pháp quyền  ày, dù  ;trời có s nbsp;xuống thì&n p;cũng không hể lớn hơn câu “tôi không phục vụ nữa” của người lao động.
Tư Niệm thở phào nh nbsp;nhõm khi  ;cuối cùng ng đến được&n điểm mà&n ;Lục Thư Nghiễn hẹn gặp để “nói chuyện” hôm nay.
Kh&oci rc;ng biết c&oacut phải cố &y e; hay không,& nbsp;Lục Thư Nghi nbsp;vẫn chọn nh ave; hàng nơ hai người từng dùng bữa tối dưới ánh nến lần trước.
Tư Niệ ;được người p p;vụ mặc á bsp;đuôi én nbsp;dẫn vào&nbs phòng riêng. Lục Thư Nghiễn đã đợi sắn ở đó.
Người&nbs agrave;n ông n gước mắt nh&igr người được&n vào. Anh dường như sững lại trong giây lát.
Tư Ni không ch&agra ve;o hỏi, tự&nbs eacute;o ghế ngồ sp;xuống đối di sp;Lục Thư Nghiễn. Người phục vụ đưa thực đơn đến trước mặt cô.
Tư Niệ bsp;trực tiếp g sp;thực đơn lạ ;trả cho người& phục vụ: “ circ;ng cần đ&aci u, cảm ơn.”
“H&oci c;m nay tôi không đến để ăn.”
Người&nbs ục vụ chưa  gặp tình&n p;huống này  ành nhìn&nb sp;sang người đ& ve;n ông đối diện.
Tư Niệm& nhận ra Lục  Nghiễn khôn nbsp;thay đổi nhiều. Dáng vẻ ngồi đó như được sao chép từ hôm đó vậy.
Lục Thư&n ghiễn nhận đư ;ánh mắt c nbsp;người phục  nbsp;nhìn Tư  Niệm đang tỏ vẻ bất cần, câu đầu tiên vẫn là: “Không ăn gì sao?”
Tư Niệm: “Không muốn ăn.”
Cô&nbs ;nói xong l bổ sung ch&i ute;nh xác h n: “Không&nbs p;muốn ăn với&n nh.” Lục Thư Nghiễn không nói gì.
Anh li nhìn ly  ;champagne trước mình, rồi& sp;lại hỏi: &ldq ậy uống gì sp;đi.” Tư Niệm suy nghĩ một lúc, nói với người phục vụ: “Latte.”
Đ& acute;ng tiếc nh&a ave; hàng san g trọng này bsp;không có súp cay  ;Hà Nam, ngh đi nghĩ lại chỉ có latte là có màu gần giống và hiệu quả tương tự.
Người ph ;vụ nhận đượ êu cầu gọi p;đồ uống, cầ thực đơn quay&nb gười rời khỏi phòng.
Tối nay trên bàn ăn cũng không có những cây nến giả tạo.
Lục Thư&n ghiễn cảm nhận được sự kh&oci nbsp;thân thiện&n p;toát ra t nbsp;người đối diện ngay từ khi bước vào, giữa mày người đàn ông khẽ động, vẫn gọi một tiếng: “Tư Niệm.”
Tư Niệm cũng nhìn sang.
Cô cũn không muốn& sp;nói nhiều,&nb ;đi thẳng v&agrav mục đích& p;tối nay: “ h tìm tô ;i có việc gì?”
Lục& sp;Thư Nghiễn nh& ave;n người trư sp;mặt hoàn  oàn thoải m acute;i và th ư thái, đường hoàng và thẳng thắn, gần như khác hẳn với những lần gặp trước đây.
Xác&n sp;định rằng tr bsp;đây cô&n sp;quả thật lu&o ;n lừa dối anh. Từ mối tình đó, cho đến con người cô.
Vì  ;một khoản ph&ia ; chia tay v&oc irc; lý, c&oa cute; thể giả&nb ờ ngoan ngoã bên cạnh&nb ;anh gần năm năm.
Anh chưa&nbs từng phát h n ra, nếu kh& irc;ng phải lần& ;tình cờ cu cùng đ&oacu e;, nhìn thấy điện thoại của “bạn gái” mình.
Môi người đàn ông khẽ mím chặt, rồi lại bật ra tiếng cười nhạt.
Mọi thứ ngày hôm&nbs p;đó ở đ& c;y còn chưa nbsp;trọn vẹn, a bsp;cảm thấy c&o e; một số v nbsp;hai người cần phải nói cho rõ ràng.
Lục Thư Nghiễn: “Gặp tôi rồi, em không có gì muốn nói với tôi sao?”
Tư Ni đối mặt v sp;Lục Thư Nghi sp;khi anh hỏi,&nb ;gật đầu nghi&e m túc: &ldquo ;Đương nhiên có.”
&ldquo ;Nhưng toàn là từ cấm.”
“Lo nbsp;phải dùng&n p;‘beep' để  ảm âm ấy.& o; Lục Thư Nghiễn: “…”
& ldquo;Tôi vẫn&nbs luôn tưởng nbsp;là người&n ;không thích làm việc.& quo; Người đ&agr n ông trấn tĩnh lại, vẫn đổi chủ đề.
Tư Niệm&n ết Lục Thư  ễn có lẽ& ;đã thấy t nbsp;hot search củ nbsp;cô hoặc  hững bức ảnh trên sàn catwalk.
Nhưng th thì thấy,& sp;dù sao c&o circ; cũng chưa&nb ;từng định gi ;ai.
“Tôi&nb sp;vốn dĩ kh&ocir g thích l&agr ave;m việc m&agrav .” Tư Niệm& p;thẳng thắn, &l ;Ai mà c&oacu te; thể nằm ở nhà ăn uống vui chơi mỗi ngày còn muốn đi làm nữa chứ.”
“Đ& rc;u phải ai ng giống anh.&rdqu Cô liếc&nbs nhìn người  agrave;n ông t rước mặt, &ldqu h ra đã ở vạch đích.”
L nbsp;Thư Nghiễn c cute; thể cảm&nb hận được sự& acirc;m biếm, mỉ sp;mai từ đối&n hương ngay từ khi cô bước vào.
Dường&nbs hư anh cuối grave;ng cũng kh&oc rc;ng muốn n&oacut i chuyện dôn nbsp;dài với&nbs cô gái nữa. Hít một hơi sâu, anh đi thẳng vào vấn đề chính của cuộc gặp hôm nay.
“Tư Ni .” Người đ ave;n ông nh&i grave;n thẳng v&ag ve;o đối phương p;hỏi: “Lừa&nbs ocirc;i, vui lắm phải không?”
&ldq uo;Em có n&ec irc;n giải th&iacu ;ch gì đ&oac te; cho tôi&nb sp;không?”
T ư Niệm: ?
Cô bỗng&n p;cảm thấy m&igr nh như không& bsp;hiểu tiếng T nữa vậy. “Còn cần giải thích gì nữa?”
“Anh đã đọc nhật ký của tôi, mọi thứ đều rõ ràng rồi còn gì.”
Ngay&n bsp;từ đầu đ&a nhắm vào&n p;tiền chia tay,&n p;năm năm nhẫn&n nhục chịu đựn cuối cùng vẫn thất bại, thù lao lao động bằng 0.
Lục Thư iễn nghe câu bsp;trả lời đ&o ;, lại chỉ cute; thể im ng kìm n&eacu te;n cảm xúc đang dâng trào trong lồng ng.ực.
Đúng&nb vậy, anh đã bsp;biết tất c p;còn đòi& bsp;giải thích&n p;gì nữa, c acute; thể giải& ;thích được&nb ì?
Tư Niệ bsp;nhớ lại chuy bsp;có kẻ l acute;n xem nhật&n p;ký điện ại của người& ác, vẫn thấy tức đến nghiến răng.
Một l&uacu c sau, Lục Th nbsp;Nghiễn dường&nb ư đã b&igra ;nh tĩnh lại,&nbs ại hỏi: “S bsp;em lại xóa thông tin liên lạc của tôi?”
Tấm séc năm nghìn vạn mà anh ký sau đó vẫn chưa đưa ra.
Tư Niệm  he vậy càng bsp;không hiểu:&n p;“Đã chia& bsp;tay rồi kh&oci ;ng xóa th&oc irc;ng tin liê n lạc để làm gì? Để đón Tết à?”
Hơn&nb p;nữa, cô c không hiểu& sp;sao một ngườ p;như Lục Thư&nb ghiễn, ngay cả&n túi xách trang sức mua trong thời gian hẹn hò cũng không cho cô mang đi, lại có mặt mũi hỏi cô tại sao xóa thông tin liên lạc của anh.
Thật sự&nb hông hiểu n nbsp;não của&nbs mấy công t sp;sinh ra đã ngậm thìa& sp;vàng, chưa từng trải qua khó khăn này.
Lục T Nghiễn nhì nbsp;người trước&nb đang tỏ v p;đương nhiên. Không khí dường như lắng xuống.
Ly latte&n p;của Tư Niệm&n ũng được mang&n ên.
Cô nhìn ly latte đậm đà,& ;đang nghĩ xem&nbs làm thế n&a ave;o để giội&n hính xác&nb sp;không sai một giọt lên đầu Lục Thư Nghiễn rồi rời khỏi nhà hàng an toàn, thì nghe thấy người đàn ông đối diện đột nhiên lên tiếng:
“Em muốn bao nhiêu?”
&ldq uo;Hả?” Tư Niệm giật mình ngẩng đầu, tưởng mình nghe nhầm.
Ánh t Lục Thư Ng n bình tĩnh& bsp;như nước, cu bsp;cùng nó i: “Em muốn& sp;bao nhiêu?”
Tư Niệm sốc đến hé miệng.
Lục Thư ;Nghiễn nhớ lạ ;hôm đó&nbs ;Tư Niệm cũng&nb đây, ô lấy anh, sau bsp;khi sự việc bại lộ đã khóc lóc đòi 500 vạn.
Sau đ&oacut nbsp;người đàn p;ông không&n bsp;biết lấy t ;đâu ra một sp;tấm séc,  ẩy về phí sp;cô, mở miệng nói:
“Đ&ac rc;y là 9000 vạn, em cầm đi.”
“Nh&ag ave; ở biệt  Minh Cảnh c sẽ là  ủa em.” Tư Niệm lúc này cảm thấy đầu óc quay cuồng. Chóng mặt, hoa mắt.
Lục Thư&n ghiễn chờ đợi hản ứng và sp;câu trả l từ người bsp;diện. Tư Niệm cảm thấy tay chân hơi bủn rủn.
Cô đối diện với khuôn mặt trước mặt – một khuôn mặt thể hiện sự thờ ơ với tất cả sau khi mọi h.am m.uố.n được thỏa mãn, điều chỉ có thể có được từ việc được nuông chiều từ khi sinh ra. Sau cơn chóng mặt, cô lại véo đùi bắt bản thân tỉnh táo.
Tư Ni nhìn tấm&n p;séc được&nbs y đến trước&nb , đã ghi&nbs ;số tiền v&agrav bsp;ký tên,& nbsp;9000 vạn.
Cộng thêm một căn hộ hơn 400m2 ở khu đất vàng.
Hôm&n bsp;nay Lục Thư&n ;Nghiễn muốn g p;cô để n&o te;i chuyện l&agra ; vì muốn&n p;đưa tiền cho cô sao?
Tim đập&nbs hình thịch,  iống như giâ nbsp;sau, cô s ẽ đưa tay r bsp;cầm lấy số tiền khổng lồ đó.
Lục Thư Nghiễn chờ đợi Tư Niệm chấp nhận.
Anh thấy& ;trong ánh m t cô nhì ;n tấm séc& sp;là sự th grave;m muốn kh&oc c;ng thể diễn&nb ả, cho đến giây tiếp theo, người đối diện lại ngẩng đầu lên.
Tư Niệm cảm thấy mình đột nhiên tỉnh táo.
Cô&nbs p;cầm tấm s&eacu lên nhì ;n kỹ lại m bsp;lần nữa, r p;ném trả l về phía&nb ;Lục Thư Nghiễn.
“Cầm tiền của anh đi, tôi không cần.”
Lục Thư Nghiễn nhíu mày vì khó hiểu: “Tại sao?”
Tư Ni tựa như đ& de; nhìn th tất cả, c sp;thấy bản th&a ;n bắt đầu  nbsp;giận: “Anh thật sự coi chúng tôi, những người bình dân là ngây thơ ngu ngốc sao?”
“B&eci rc;n này tôi nhận tiền và nhà, bên kia anh liền liên hệ luật sư.”
“Sau đó để tôi tuổi còn trẻ.” Cô nghiến răng căm phẫn, “— Ngồi tù mọt gông.”
  ;