Chương 17: Ngày thứ 17 không muốn

Kem dưỡng da mới của thương hiệu Y vừa ra mắt đã đạt doanh số ấn tượng.

Do sản phẩm mới lên kệ được một thời gian ngắn nên chưa đến giai đoạn cần chứng minh hiệu quả thực tế. Rõ ràng, thành công ban đầu này phần lớn nhờ vào nhan sắc rạng ngời của người mẫu trong quảng cáo với làn da trắng hồng, đôi mắt trong và hàm răng trắng sáng.

Mỗi ngày đều có fan mới tìm đến tài khoản mạng xã hội của Tư Niệm. Sau khi xem những bài đăng trước đây của cô, họ thán phục vì cô xinh đẹp cả trong cuộc sống thường ngày. Thương hiệu Y đã chọn đúng người mẫu cho chiến dịch này.

Giá quảng cáo của Tư Niệm tăng gấp đôi.

Tuy nhi ecirc;n, gần đ&ac ;y cô khô ;ng nhận quảng&n cáo vì  ;phải chụp ảnh mẫu váy cưới cho mùa tiếp theo của “Mạt Hợp”.

Vì& sp;phản hồi tố ;từ buổi chụp& ẫu trước, chủ tudio đã đ nbsp;lịch và&nbs thanh toán trước cho đợt chụp tiếp theo.

Rõ ràng ông chủ không ngờ rằng một người mẫu vô danh với mức giá 2000 một ngày cách đây hai tháng, giờ đây poster quảng cáo của cô đã phủ khắp cả nước. Giá của cô đã tăng vọt, thậm chí thêm một số không cũng chưa đủ. Mặc dù đã thanh toán nhưng chưa ký hợp đồng chính thức, dù Tư Niệm có thể tăng giá vào phút chót thì cũng là điều dễ hiểu, nhưng cô vẫn giữ nguyên mức giá ban đầu.

Ông chủ không ngờ trong thời buổi ai cũng tăng giá, Tư Niệm vẫn giữ chữ tín như vậy, ôn bsp;ấy vui mừng& ;đến nỗi c&ogra nbsp;thưởng thêm sp;cho cô mộ nbsp;phong bao l&igr ave; xì lớn.

Bộ ảnh mẫu mùa tới của Mạt Hợp vẫn có hai phong cách.

Một phong cách mang hơi hướng tự do, phóng khoáng kiểu đường phố: Tư Niệm cầm vài bông hướng dương, mặc váy cưới trắng kết hợp với quần jean rộng và giày bata bên dưới. Người mẫu nam cũng mặc quần jean và giày bata tương tự. Phong cách còn lại theo kiểu truyền thống Trung Hoa trang trọng hơn: Tư Niệm mặc chiếc sườn xám màu đỏ tươi tay dài, với chất liệu và đường may toát lên vẻ cao cấp. Người mẫu nam mặc áo Trung Sơn màu đen, tóc chải ngược về phía sau, tạo nên bộ đôi đỏ-đen vừa trang nghiêm vừa lịch lãm.

Tại t agrave;nh phố B,&n p;bộ ảnh phong&n cách Trung Ho a này đượ sp;chụp trong mộ sp;khu vườn kiểu Trung Quốc đã được thuê sắn.

Tư Niệm&n ặc sườn x&aacut bsp;đỏ, tóc&nbs úi gọn g&ag ve;ng về phí  sau, chuyên&n bsp;viên trang điểm đã cài cho cô một chiếc trâm ngọc trắng cổ điển trên búi tóc.

Người&nbs ẫu nam vẫn  rave; người đ&at ; từng hợp  cute;c trước đ&a ;y, Tư Niệm   nhớ mang máng tên anh ấy có chữ Nguyên gì đó, phải lật lại danh bạ WeChat mới nhớ ra tên đầy đủ là Nguyên Ngộ.

Có lẽ vì đã từng làm việc cùng nhau nên lần chụp này diễn ra suôn sẻ hơn lần trước. Cả hai nhanh chóng bắt nhịp, tạo dáng tương tác theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia một cách chuyên nghiệp, không cần cảm xúc thật, chỉ thuần kỹ thuật.

Trong gi sp;nghỉ giải lao p;để trang điể ;lại.

Tư Niệm& sau khi trang  iểm xong phải&nb ùng ống h&u ute;t để uống&n ước tránh  grave;m lem son.

Cô cúi đầu nhìn điện thoại, thấy cửa hàng online Wings gần đây cũng đã đăng những hình ảnh sản phẩm mới do cô chụp. Đang định vuốt màn hình xem thêm thì vai bị ai đó vỗ nhẹ.

Tư Niệm quay đầu lại. Là bạn di bsp;nam của c&ocir .

Nguyên Ng nbsp;tay cầm một p;chai nước kho&a te;ng, chỉ v&agrav o chai nước  nbsp;Niệm đang uống: “Ừm, hình như cô đang uống nước của tôi.”

Tư Niệm: “Hả?”

C&oc c; theo phản xạ nhìn xuống chai nước đã uống được một nửa trong tay mình.

Hai ch ai nước kho&aacut g có bao  ;bì giống h  nhau, làm&nb sp;sao phân bi ệt được đ&aci sp;là của ai, trên đó cũng đâu có ghi tên.

Nguyên& nbsp;Ngộ: “Nướ p;của tôi v nbsp;mở ra uống& ;một ngụm, nhưn p;uống rất &iacu  nên trông như chưa động đến, đây mới là chai của cô.”

Tư&nbs ;Niệm nhìn   chai nước t g tay Nguyên&n bsp;Ngộ, thấy n sp;chai vẫn c&ogra ;n dính với vòng nhựa bảo vệ, đúng là chưa mở thật.

Cô l nbsp;nhìn chai&nbs p;nước trong tay& p;mình. “…”

& ldquo;Vậy để tôi đền anh chai khác nhé?” Có vẻ cô chỉ có thể nói vậy.

 

&ldq ;Không không. ” Nguyên  ;Ngộ vội xua&nbs y, “Chỉ mu bsp;nói cho c ô biết th&oc c;i, ý t&ocir c;i là nếu cô không để ý thì không sao.”

Tư Ni  chợt nhận  bsp;giờ chai nư sp;trong tay, c&ocir c; không biế nbsp;nên tiếp&nbs tục uống hay không nữa.

Đúng  uacute;c đó  hân viên  ;đến nhắc c&aac  người mẫu  ilde; hết giờ&nb ghỉ, cần tiếp& ục chụp.

Hai ngườ p;đứng vào   trí mới&nb ;theo bố cục&nbs a nhiếp ảnh  . Buổi chụp kéo dài từ sáng đến tối.

Sau khi  hụp ảnh cưới, ư Niệm còn sp;thực hiện th& c;m một bộ  nbsp;đơn của c&o ; dâu. Cô thay đồ và chuẩn bị kết thúc buổi chụp.

Trong ph&og ve;ng thay đồ,&nb cô thấy ngư nbsp;mẫu nam đ&at e; cùng chụ nbsp;ảnh với m&i e;nh hôm nay vẫn còn bsp;ngồi đó&nbs hơi điện thoại ;bên cạnh l& rave; một chiếc& ;ba lô đen.&n sp;Đôi chân dài của anh ấy có vẻ không biết đặt đâu cho vừa.

Lần trước sau khi chụp xong ảnh đôi, anh ấy đã biến mất ngay. Lần này không hiểu sao vẫn còn ở đây, trông có vẻ như đang đợi ai đó. Tư Niệm không hỏi gì, chỉ tự thu dọn đồ đạc của mình.

Nguyê n Ngộ nghe th  tiếng động&nbs nbsp;bàn trang&nbs p;điểm liền ng sp;đầu lên. Anh ấy lập tức đứng dậy khỏi ghế, nhặt ba lô đeo lên vai.

Tư Niệm&nbs hấy Nguyên N  đi về ph&ia e;a mình. “Đi thôi, tiện đường.”

Tư Niệm sửng sốt một chút: “Hả?”

L&ag ve;m sao biết được hai người có tiện đường khi chẳng biết nhau ở đâu? Hơn nữa họ  rave;n chưa th&acir ;n thiết đến&nb c cùng nhau&n bsp;về nhà  u giờ làm. “Anh biết tôi sống ở đâu à?” Tư Niệm hỏi.

“Khôn nbsp;biết.” Nguy& irc;n Ngộ thẳng& ;thắn đáp,  h ấy nhún&n p;vai, “Nhưng  cùng đi ra ga tàu điện ngầm cũng là tiện đường mà.”

Tư Niệm: “…” Nghe cũng có nbsp;lý.

Giờ&nb ;này đang l& grave; giờ cao&nbs điểm, đi taxi&nb ẽ bị kẹt  sp;cô cũng đ h đi tàu&nbs ;điện ngầm.

Có người cùng đi ra ga tàu cũng được.

Tư Niệm nhìn Nguyên Ngộ: “Vậy đi thôi.”

Hai&n bsp;người chào& p;tạm biệt độ ngũ nhân vi&e irc;n rồi cù g đi về ph&i te;a ga tàu&n bsp;điện ngầm.

Trời dầ ;trở lạnh, ho&ag ;ng hôn bu&oci rc;ng xuống mờ&n ảo, đèn đ  đã bật&nb sớm hơn. Sau khi trao đổi về điểm đến, Tư Niệm và Nguyên Ngộ phát hiện họ đi cùng hướng, cách nhau chừng mười ga tàu.

Đích nbsp;đến của Ng irc;n Ngộ là nbsp;một trường  nbsp;học kỹ thu sp;nổi tiếng ở thành phố B.

Lần trước&n nh ấy đã&n ;hỏi và bi nbsp;Tư Niệm l&ag e; người mẫu&nb h toàn thời bsp;gian. Lần này, trên đường đi đến ga tàu, Nguyên Ngộ cũng tự giới thiệu về mình.

Anh ta  là sinh  ;viên năm cu  của trường&nbs  học đó,&n ;học kỳ nà bsp;ít môn&n bsp;học nên tranh thủ làm người mẫu bán thời gian để kiếm tiền.

Tư Niệm gật đầu.

Nghe có vẻ không khác gì thời cô còn đi học, nhưng nhìn thương hiệu quần áo anh ấy mặc là biết không giống cô – người phải kiếm tiền để đóng học phí và sinh hoạt phí. Việc làm người mẫu của anh ấy có lẽ chỉ là để giải trí kiếm thêm thu nhập.

Hơn nữa, ;từ lần đầu&n  mặt, nhìn& sp;khí chất  ã thấy kh&o rc;ng lớn tuổi&n lắm, hiện giờ còn đang học năm cuối đại học, tuổi thực tế còn nhỏ hơn cô hai tuổi.

Nguyên&nbs Ngộ đeo ba l irc; một bên bsp;vai: “Mấy&nbs hôm trước t irc;i còn th y quảng cáo bsp;của cô trên video, làm sao cô được chọn làm quảng cáo cho thương hiệu Y vậy, giỏi thật.”

Tư  m cười nhẹ:&nbs quo;Chỉ là  ỏng vấn thô rdquo; “Họ chọn tôi.”

Nguy&e circ;n Ngộ: &ldquo ôi có t hể hỏi một&nbs g cáo của&n p;thương hiệu Y& ;trả bao nhiêu không?”

Tư Niệm suy nghĩ một lúc, tuy rằng thực tế mọi người đều có thể đoán được con số, nhưng khi được hỏi thì đây thuộc về vấn đề riêng tư, vả lại hai người cũng chưa thân thiết đến thế.

“À, có lẽ không tiện nói.”

&ldqu o;Ồ.” Nguyên Ngộ không tỏ ra khó chịu vì bị từ chối, anh ấy cười và chuyển sang chủ đề khác ngay, “Sau này nếu họ tìm người chụp sản phẩm nam, cô có thể giới thiệu tôi được không? Tôi cũng muốn thử.”

Điều&nb agrave;y thì  không có&nbs p;vấn đề g&igra nbsp;cô đã& bsp;kết nối WeCh bsp;với vài  hân viên  ;bộ phận quảng cáo của thương hiệu Y.

Tư Niệm   đầu: “Đư bsp;nếu có   hội tôi&nbs sẽ giới thiệu& ho anh.” Nguyên Ngộ: “Hứa nhé.”

Tư Niệm: “Được.”

Từ địa điểm chụp ảnh đến ga tàu điện ngầm mất khoảng mười phút đi bộ.

Lúc n& rave;y, khu vực&nb ;kiểm tra an  nh khá đ&oci c;ng người. Tuy&n ;nhiên, so v  dòng xe cộ màu đỏ gần như đứng yên trên các tuyến đường chính, sự đông đúc ở tàu điện ngầm vẫn trong mức chấp nhận được.

Nhưng rõ ràng là không còn chỗ ngồi.

Cả hai&nb gười đều phả i khoảng mười&n a mới đến  nbsp;chuyển tuyến.&nb ư Niệm đi đến giữa toa tàu, nắm lấy một vòng tay cầm để giữ thăng bằng. Nguyên Ngộ đi theo sau, anh ta cao nên có thể trực tiếp nắm thanh kim loại phía trên.

Khi t&a grave;u chuyển t sp;dừng sang chạ bsp;do quán t ính, Tư Ni nbsp;hơi lảo đ p;vài bước.

Cô vẫn giữ p;được thăng b sp;nhờ nắm chặ ;vòng tay c , nhưng Nguyê  Ngộ thấy cô không đứng vững đã lập tức đưa tay chắn bên cạnh: “Cẩn thận.”

Tư Niệm ngẩng đầu mỉm cười: “Cảm ơn.”

Cô&nbs ;chỉ cao 169cm&nbs nên chỉ c&oa te; thể làm bsp;người mẫu  bsp;còn Nguyê ;n Ngộ ước chừng cao từ 185 đến 190cm, đúng là thuộc hàng có thể trình diễn trên sàn catwalk chuyên nghiệp.

Tàu điện ngầm dừng từng ga, hành khách liên tục lên xuống.

Tư Niệm ;vừa nắm v&ograv  tay cầm vừ sp;cúi đầu  m điện thoại.&n rên tàu,&nbs p;cô trả lời tin nhắn WeChat để sắp xếp những buổi chụp ảnh sắp tới. Cuối cùng, cô nghe thấy giọng nữ thông báo tên ga cô cần xuống để chuyển tuyến.

Nguyên Ngộ còn phải đổi tàu ở trạm tiếp theo.

Tư Niệm&nb kéo lại chi  túi tote&nbs p;đang tuột khỏ p;vai, ngước nh&i ve;n Nguyên Ng ộ: “Tôi đi trước nhé.”

&ldqu o;Tạm biệt.”

Nguy&ecir n Ngộ: “Bye bye.”

Tối nay Tưởng Nhất Hàm vẫn phải làm thêm giờ. Cô ấy càu nhàu trên WeChat về một diễn viên nam đến muộn, làm màu và không hợp tác khi quay phim. Nếu không sợ mất việc thì cô đã đăng lên diễn đàn để tố cáo anh ấy rồi.

Tư Niệm&n ìm hiểu th& rave; biết diễn& ;viên nam n&ag rave;y mới nổi&n tiếng từ một&n  phim năm ngoái, hình ảnh bên ngoài luôn tỏ ra khiêm tốn, điềm đạm.

Quả nhiên đôi khi không nên tin tất cả những gì trên mạng.

Tư Niệm gửi cho Tưởng Nhất Hàm vài emoji an ủi. Tối nay cô ấy đi taxi về nhà, cô đã để sắn canh sườn trong nồi cơm điện hâm nóng để về có thể uống.

Tưởng Nhất Hàm:【Cảm động.jpg Cảm động.jpg Cảm động.jpg】

Mặc&nbs ave; miệng lu&ocir n nói muốn& sp;được chị em phát tài&nb sp;bao nuôi đ  không phải& sp;làm công việc vất vả này nữa, nhưng dạo gần đây thu nhập của Tư Niệm tăng cao, đủ để nuôi cả hai người, Tưởng Nhất Hàm vẫn chưa thực sự có ý định nghỉ việc.

Thời bu p;này, người&nb ta vẫn cần  cute; sự nghiệp& ;và bảo hi nbsp;riêng của&nb ;mình. Tưởng Nhất Hàm lại hỏi hôm nay Tư Niệm chụp ảnh áo cưới chủ đề gì.

Tư Niệm gửi những bức ảnh tự chụp trước gương mấy ngày nay qua.

【Này】

【Ord】

sp;công nhận thẩm mỹ của các studio chụp ảnh cưới bây giờ rất đỉnh】

【Khôn như stylist đi cửa sau của mình, phối đồ đen trắng như đi đưa đám】

【Im&nbs g.jpg】

Tư Niệm ;cũng từng xem&nb những bức ảnh& à Tưởng Nh nbsp;Hàm phà ;n nàn về&n p;việc phối màu đen trắng trên người nghệ sĩ trông như tang phục. Quả nhiên sau đó đã bị fan của nghệ sĩ chỉ trích.

Nghĩ đến đây cô cũng thấy buồn cười.

Tưởng N sp;Hàm:【À  úng rồi, ch acute; rể lần&nb ày của cậ sp;thế nào,  ẫn là anh chàng đẹp trai lần trước hả?】

Tư Niệm ơi nhíu m&ag ave;y khi thấy&nbs hai chữ “ch& cute; rể” c nbsp;Tưởng Nhất  rave;m, cô trả lời:【Ừm】

【Vẫ ave; anh ấy】

【Ông chủ đặt lịch cho hai đứa mình cùng lúc hhhh】

Tưởng Nhất Hàm: 【Thề luôn, tuy mình chưa gặp người thật, nhưng nếu không phải ảnh photoshop thì anh ấy đẹp trai hơn gã xui xẻo mà mình đang phải hầu hạ nhiều】

“G&atil nbsp;xui xẻo”&nbs đã trở th& ave;nh biệt danh&n p;Tưởng Nhất H& e;m dùng đ bsp;gọi diễn vi& c;n nam đến muộn và làm màu.

【Khô  biết đám& p;fan của gã nbsp;xui xẻo n&agr e;y có thẩm bsp;mỹ quái  ị gì, &ocir ng bầu và&n p;chị lớn đứng sau bảo trợ cho anh ta có thẩm mỹ kiểu gì】

【Đã bảo trợ sao không chọn người đẹp trai】 Tư Niệm ngẫm lại hình dáng của Nguyên Ngộ.

Quả thật không phải   photoshop, ngo&agra ve;i đời trô  không kh&aacu te;c gì trong  ảnh chụp, là kiểu gương mặt không cần phải chỉnh sửa nhiều.

Hai ngư sp;tiếp tục t&aa ;n gẫu thêm& sp;vài câu,& nbsp;bên Tưởng&n ;Nhất Hàm l  có việc&nb ;bận, Tư Niệm đặt điện thoại xuống, cô ngồi trước bàn ăn sắp xếp lịch của mình.

Lần  ước khi chụp&nb h, cô đ&atild ; gặp sự c p;lớn và c nbsp;thấy hơi PTS nbsp;Vì vậy,&nbs cô đã mua một cuốn lịch giấy để ghi lại lịch trình chụp ảnh sắp tới.

Hơn nữa dùng bút chì, khi kế hoạch thay đổi có thể tẩy đi sửa lại.

Tư Niệm đối chiếu với những buổi chụp đã thống nhất sơ bộ trên WeChat để ghi vào lịch, có cảm giác như ngày xưa ngồi trong lớp làm bài thi. Cuối cùng cũng sắp xếp xong, nhìn đồng hồ đã gần 11 giờ.

Tư Niệm&n oa xoa vai lưn  hơi đau, c&o rc; mở WeChat  ịnh hỏi Tưởng hất Hàm đã về nhà chưa.

Sau đó cô đang đánh chữ thì tin nhắn của Tưởng Nhất Hàm đã nhảy lên.

【Link】

【Mình& ;nhìn cái góc mặt này là cậu mà】

【Chuyện gì thế này!!!】

Tư&nbs iệm thấy Tưởn Nhất Hàm d& rave;ng đến ba&nb dấu chấm than&nb iền nhíu m& rave;y, trong lòng bắt đầu lo lắng.

Cô vội vàng bấm vào đường link Tưởng Nhất Hàm gửi, đó là một nền tảng mạng xã hội chủ yếu đăng ảnh và văn bản, nguồn gốc là một bài đăng mới từ vài tiếng trước.

Tiêu&nbs ề:

“Tối n bsp;gặp một đ&o i tình nh&aci rc;n trên t&ag rave;u điện ngầ sp;cảnh tượng n sp;trong tiểu thuyết!”

 < >