Chương 20: Ngày thứ 20 không muốn

Lục Thư Nghiễn rõ ràng sững người sau khi nghe những lời đó.

Anh không ngờ những lời như vậy lại được thốt ra từ miệng Tư Niệm. Trong mắt người đàn ông thoáng qua vẻ ngạc nhiên và không thể tin được, giống như vô thức hỏi: “Em… kết hôn sao?”

Tư Niệm không hiểu phản ứng của Lục Thư Nghiễn là sao.

Cô nh&ia cute;u mày ph ức tạp, vẻ&nbs nbsp;cũng có  chút phức t , nghi hoặc n acute;i: “Khô ng lẽ anh còn muốn ngồi bàn chính trong đám cưới của tôi sao?”

Làm gì có người yêu cũ nào vô duyên như vậy.

 

Cũng chỉ là lừa dối anh một chút tình cảm không có tổn thất vật chất.

“Chuyện& ;này thôi&nb sp;vậy.” Tư  ệm thấy mì nbsp;đã đủ&nbs  mặt, cô&nbs lập tức xoay&nbs ười cáo từ.

Lục Thư Nghiễn nhìn bóng lưng nhẹ nhàng rời đi phía trước.

Anh dường như khựng lại một chút, một tay chống xuống bàn phía trước, nhắm mắt lại, cảm nhận được cảm xúc trong lồng ng.ực lại bắt đầu cuộn trào, Lục Thư Nghiễn hít một hơi thật sâu, thật sâu.

< p>Hợp đồng quan ;trọng tiếp theo p;của Tư Niệm&n ến từ một  g hiệu thể thao nổi tiếng trong nước.

Thương h bsp;này chủ  ếu về trang  c thoải mái nbsp;khỏe khoắn  rave; thể thao,&nb ;cần chụp bộ sưu tập mới cho mùa tới.

Tư Niệm phải mặc áo lông vũ liên tục trong phòng chụp hình nhiệt độ hơn 20 độ suốt mấy ngày, cộng thêm đèn chiếu sáng công suất cao tỏa nhiệt, khiến cô cảm thấy như sắp say nắng mỗi lần chụp.

Gần đây có nhiều công ty quản lý liên hệ với cô.

Không chỉ công ty người mẫu, mà còn có những công ty giải trí và cả những người săn tài năng từ những công ty có tiếng, vẽ ra viễn cảnh rất đẹp. Tuy nhiên điều kiện đưa ra lại cực kỳ khắc nghiệt: một khi ký hợp đồng phải từ bỏ tất cả công việc người mẫu hiện tại, còn phải tham gia đào tạo ở công ty để có cơ hội đi thử vai khắp nơi, không đảm bảo sẽ được vai diễn vì tất cả phụ thuộc vào bản thân, mỗi tháng chỉ được hỗ trợ tiền nhà 1.500.

Tư Niệm không cho rằng giới giải trí bây giờ chỉ cần xinh đẹp là có thể nổi tiếng. Thực ra 5 năm trước, khi cô còn là sinh viên kiêm người mẫu bán thời gian, cũng có  người săn  rave;i năng muốn& p;ký hợp đ  với cô.&nbs Ban đầu nó bsp;chuyện rất tốt, sau đó mở miệng đòi hai mươi vạn để cho cô một vai phụ trong phim web nhỏ, còn nói ngay cả những vai như vậy hiện giờ cũng bị độc quyền, nếu không thì với nhiều người diễn giỏi đẹp như vậy, ai cũng muốn có cơ hội, đoàn phim căn cứ vào đâu để chọn cô.

Cái&nbs p;vòng tròn  đó từ&nbs âu không  ;còn là&nbs p;trò chơi c a người xuất&nb ân bình  ;thường nữa.

Tạp chí của Tưởng Nhất Hàm thường xuyên hợp tác với nhiều nghệ sĩ, gần như không ai trong số những người có tiếng là không có ông lớn hay nhà đầu tư đỡ đầu phía sau, không thì ít nhất cũng xuất thân từ gia đình khá giả trở lên.

Chỉ riêng khoản hỗ trợ tiền nhà 1.500 mỗi tháng ở thành phố B đã đủ để loại những người không có hậu thuẫn. Nếu không làm người mẫu mà chỉ dựa vào số tiền đó, có lẽ không bao lâu cô sẽ phải đi uống gió Tây Bắc.

Tưởng Nhất Hàm cũng thấy Tư Niệm chọn không sai.

Thật ra cũng không phải không có nghệ sĩ không có hậu thuẫn, không có nhàđầu tư mà vẫn nổi tiếng được, nhưng điều đó cần may mắn tột đỉnh về thiên thời địa lợi nhân hòa. Có may mắn như vậy thì không cần debut, đi mua vé số cũng trúng giải phát tài rồi.

Lịch chụp hình hàng ngày của Tư Niệm rất kín.

Muốn tranh thủ lúc còn trẻ kiếm đủ tiền để sớm nghỉ hưu an dưỡng tuổi già, lại là một buổi chụp thức đêm, Tư Niệm chụp xong cả đống quần áo cuối cùng cũng kết thúc công việc. Cô ngáp một cái đứng bên đường xem đặt xe trên điện thoại, phát hiện tài xế gần nhất cách 3km, phải mất 10 phút mới đến.

Sau đ&oacu nbsp;cô nghe t hấy một giọng& ói: “Cô ; cũng vừa x  việc à?&rd o; Tư Niệm ngẩng đầu nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Nguyên&nb ;Ngộ đeo ba  circ; toàn th ân đồ đen, p;cũng từ hướn ;phòng chụp  ình đi tới chỗ cô.

Tư Niệ bsp;nhận ra c&oacu ; lẽ tối na sp;Nguyên Ngộ&nbs cũng chụp ở&nbs circ;y, chắc l&agr e; ở phòng chụp bên cạnh.

“Ừm.” Vì vậy Tư Niệm gật đầu.

Nguyên&nbs gộ đứng bê sp;cạnh Tư Niệm ;nhìn đồng  . Tư Niệm tạm thời để điện thoại vào túi chờ xe đến.

Nguyên&nbs gộ: “À&nbs phải rồi, vẫn& ên nói  trực tiếp với& ô một lời& ;xin lỗi, lần&nb rước xin lỗi nhé, tôi quên tháo nhẫn.”

Tư Niệm: “Không sao.”

Hiểu lầm đã được giải quyết, thỉnh thoảng cô chụp hình cũng quên tháo một số đồ trang sức nhỏ, cái đắt thì phải gửi trả lại cho thương hiệu, không phải chuyện gì hiếm thấy.

Nguyên Ngộ: “À, còn nữa, tôi phải cảm ơn cô.” Tư Niệm quay  u nhìn qua:&n bsp;“Cảm ơn  ocirc;i cái g ì?”

Nguy&ec irc;n Ngộ: “Lần đó trên tàu điện ngầm không phải xảy ra hiểu lầm sao, còn lên hot search nữa, hai bộ ảnh của Mạt Hợp phản hồi lại tốt, nên gần đây công việc tìm đến tôi càng ngày càng nhiều.”

“ rdquo; Thì ra  là chuyện& sp;đó, Tư N m mỉm cười,&nbs quo;Không có  gì.” “Không cần cảm ơn tôi.”

Đều là kiếm tiền, với cô cũng không có gì bất lợi.

Nguyên Ngộ nhìn về phía ngã tư: “Cô đặt xe muộn thế này có an toàn không?”

Tư& bsp;Niệm hít&nbs hít mũi: &ld uo;Tôi sẽ g nbsp;biển số xe& ;cho bạn tôi nbsp;lên xe đ n nơi đều sẽ nhắn tin cho cô ấy, không sao đâu.”

 

“Anh về&nb ;thế nào?” bsp;Dù sao đ i xe cũng kh&o irc;ng có vi c gì, Tư&nbs ;Niệm chủ độn hỏi một câu.

Nguyên& nbsp;Ngộ: “T&ocir i đi xe đạp sp;tối khuya đư bsp;vắng người  rc;n đạp nhanh,&n ;một lát là về đến trường rồi.”

Tư N  nghĩ ngợi m nbsp;chút vị&nbs trí này&nbs p;có vẻ kh& irc;ng xa trường& p;đại học của Nguyên Ngộ lắm.

Cô đến sớm hơn dự định vài phút so với kế hoạch ban đầu.

Tư Niệm& ói “Tạm&nb ;biệt” rồi  circ;n xe về.  ừa về đến&nbs rave; đã nh  được tin nhắn Wechat từ Nguyên Ngộ hỏi cô đã về đến chưa.

Tư Niệm suy nghĩ một chút về tin nhắn này, cuối cùng vẫn trả lời 【Đã về rồi, cảm ơn】.

Những ng& e;y tiếp theo,&nbs Tư Niệm thường xuyên nhận  c tin nhắn t bsp;Nguyên Ngộ.

Hầu hết& à những tin bsp;nhắn về chuy bsp;đời thường,&nbs h thoảng hỏi&nbs ăm về công việc. Tư Niệm đôi khi trả lời vài câu nhưng phần lớn chọn im lặng. Cô không phải người chậm hiểu, có thể nhận ra ý nghĩa của tình huống này.

Dù sao thì ngày xưa, khi cô quyết định kiếm được thù lao tám chữ số, cô cũng từng nhắn tin cho Lục Thư Nghiễn như vậy. Nhưng Lục Thư Nghiễn còn lạnh lùng hơn cô bây giờ nhiều, ba ngày một lần mới trả lời “ừm” hoặc “ồ”, không biết còn tưởng đang phê duyệt văn bản.

Tư Niệm&n hận được lời i từ Nguyên& sp;Ngộ rủ cuối tuần này đ bsp;xem phim. Tưởng Nhất Hàm tinh mắt nhìn thấy giao diện Wechat của Tư Niệm.

Tư Niệm& cũng không gi u giếm, chủ  g đưa điện  i cho cô  ấy xem: “Này.”

< p>“Thôi đi.& dquo; Cô chố  cằm nói&nb ;với Tưởng Nh ;Hàm đang c  kính l&uacut e;p xem đoạn chat của cô với Nguyên Ngộ.

Cảm thấy có gì đó hơi kỳ kỳ.

“Thôi& sp;cái gì&n bsp;mà thôi! ” Tưởng Nh bsp;Hàm xem x ong trả điện&nb oại lại cho Tư Niệm.

“Cuối&nb ùng cũng tho aacute;t khỏi vi bsp;làm ngà y đêm năm&nb ;năm với Lục&nb ư Nghiễn rồi, sao cậu không thử hẹn hò với một chàng trai đẹp?”

Tư Niệm: “…”

T ưởng Nhất H&agr : “Xem phim&nb sp;thôi mà,& nbsp;có phải&nbs là bảo cậ sp;hẹn hò n y đâu. Date, date hiểu không? Đây là văn hóa hẹn hò đấy. Không hợp thì thôi.”

&ldqu o;Vả lại d&ugrav bsp;có thàn h công th&igra ve; cũng chỉ  agrave; yêu đ ơng thôi, ngh  xa nhất th&i ave; cũng không lẽ cậu định kết hôn luôn sao?”

 

Tư Niệm: “ llip;” Cũng đúng.

Tưởng Nhất Hàm: “Không đi thì nhường cho mình.”

&ldq uo;Dạo này mình đang chán, muốn tìm một anh chàng để chơi.”

Tư N m “chậc”&nb ;một tiếng một tiếng, xoa xoa&nbs đầu: “Vậy  grave; mình  i xem phim vậy.”

Địa điểm xe ;phim được đị ;ở trung tâm bsp;thương mại. Khi Tư Niệm đến thì Nguyên Ngộ đã có mặt.

Anh ấy&nbs circ;m bắp rang&nb ;và nước n , không rảnh bsp;tay, chỉ c&oac e; thể đứng&nbs  gật đầu ra hiệu với Tư Niệm vị trí của mình.

Tư Niệm đi tới.

Hai người xem một bộ phim bom tấn Hollywood.

Chọn bộ này chủ yếu vì gần đây không có phim mới nào hay, sự thật chứng minh chất lượng ;phim bom tấn  ây giờ cũng sp;không bằng&nbs trước kia. Tư&nb iệm ngáp mấy cái, cuối cùng cũng đợi đến lúc phim kết thúc.

Nguyê n Ngộ nói đã đặt nhà hàng.

Tư Ni m vốn không& sp;định ăn tối nhưng người ta&n đã đặt ch sp;rồi, không&nbs đi thì ph&ia ute; tiền, đành phải đi ăn luôn.

Sau đó cũng phải về thôi.

Hai ng ời cùng đi sp;thang cuốn xu nbsp;tầng, đi nga nbsp;qua tầng mộ sp;của trung t&aci ;m thương mại đang có sự kiện.

Về rút thăm trúng thưởng gì đó.

Tư Ni nbsp;khá hứng&nb ;thú với vi  rút thăm,&n sp;quy định h&igr ;nh như là&n sp;hôm nay ch  cần tiêu tiền ở trung tâm thương mại đủ số tiền là có cơ hội tham gia rút thăm.

Nguyên  Ngộ lấy hó bsp;đơn đổi phi sp;rút thăm,  Tư Niệm trú  một bình&n p;giữ nhiệt giá thị trường hơn hai trăm đồng.

Nhân  ên trung t&aci rc;m thương mại& ;cười nói   mắn thật,  irc;y là gi  nhì. Tư Niệm đưa bình giữ nhiệt cho Nguyên Ngộ: “Này.”

< p>Hôm nay toàn anh ấy trả tiền. Nguyên Ngộ:  dquo;Đây là nbsp;của cô.” “Cô rút được mà.”

 

Tư Niệm th nbsp;bộ dạng n&a e;y cũng lười&nb ừ chối nữa,&nb circ; bỏ bì  giữ nhiệt  rave;o túi: “Cảm ơn nhé.”

Nguy& ecirc;n Ngộ cười lộ ra má lúm đồng tiền.

Rút  ăm xong thì& bsp;thật sự ph p;về rồi, kết& uả Tư Niệm  nbsp;quay đầu l bsp;ở gần quầy rút thăm bất ngờ nhìn thấy một người quen.

Đụng mặt trực diện, không tránh được.

Tư Niệ nhìn thấy T ệu Triều hiếm& hi mặc đồ  ave;nh thường, đ bsp;kính, cá ;nh tay còn khoác tay một cô gái trẻ.

Triệu Tri sp;ở đối diện hìn thấy T bsp;Niệm cũng ng bsp;người.

Hai n i nhìn nhau&n bsp;hai giây,  rồi Tư Niệm&nbs  trước: “Tr bsp;lý Triệu.&rd o; Triệu Triều vội tỉnh táo lại: “Cô Tư.”

Ánh&n sp;mắt Tư Niệm& không tự ch bsp;được rơi v& e;o cô g&aacut e;i có m&aacu te; tròn xinh  xắn đang khoác tay Triệu Triều.

Chắc là bạn gái.

Trước đây cô từng tò mò không biết một người cứng nhắc ít nói, công việc ra công việc như Triệu Triều thích kiểu con gái nào, không ngờ hôm nay tình cờ gặp được.

Người cứng nhắc ít nói đi với người xinh xắn đáng yêu, kỳ lạ là lại hợp.

Triệu Triều hiển nhiên cũng không ngờ đi hẹn hò với bạn gái ở trung tâm thương mại lại đụng phải bạn gái cũ của ông chủ, đang hơi lúng túng vì bị cô bắt gặp mình đi hẹn hò, nhưng ánh mắt lập tức lại không tự chủ được bị thu hút bởi chàng trai cao lớn, có vẻ còn mang chút khí chất học sinh bên cạnh Tư Niệm.

Một kỹ& ăng quan trọng&nb trong công vi c chính l&agr ave; nhận biết&n người và  acute;n mối quan hệ dựa theo không khí.

Tuy hai  người khôn bsp;khoác tay  ;nhau, nhưng nh&igr ve;n có vẻ& sp;cũng đúng&nbs là có  gì đó. Ít nhất không phải họ hàng hay em trai.

Triệu Tri bsp;vẫn luôn  ảm thấy cô bsp;việc của m&i e;nh phần lớn&nb hời gian khá nbsp;nhàm chán.

Nhưng  hôm nay l&agra ve; lần đầu&nbs ecirc;n, anh ấy&nb ;nuốt nước bọ ;cảm thấy c&ocir  việc lương cao mà khó khăn của mình, có vẻ cũng không nhàm chán đến thế.

Chẳng hạ ;như đôi khi bsp;có thể  oacute;ng chuyện v grave; xem được& ;những màn  ch đáng nhớ cũng khá nhiều.

Ai cũng có tính tò mò, người trông như robot, cũng không phải là robot.

Tư Niệm&n ;cảm nhận đư sự chú &yac e; của Triệu&nbs iều bị Nguy&ecir nbsp;Ngộ bên  ạnh cô thu hút.

Lông&n bsp;mày cô&n bsp;giật giật, t rave;n thân tr àn ngập c bsp;giác bất&nbs lực không th nbsp;giải thích, vội vàng chào tạm biệt Triệu Triều.

Tư Niệm đi rất nhanh.

Nguyên  ;Ngộ ngoái  u nhìn ngư nbsp;đàn ôn  có vẻ  ất hứng th&uacut bsp;với mình&nbs kia, rồi vội vàng bước nhanh theo Tư Niệm: “Người đàn ông vừa rồi là ai vậy?”

Tư N  cúi đầu&n ;bước nhanh về& phải trước, ng sp;chiều gió,&nb ;cô trả lờ bsp;“Trợ lý.”

&ldquo ;… Của sếp cũ của tôi.”