Chương 22: Ngày thứ 22 không muốn

Văn phòng của tổng giám đốc rộng lớn bỗng chốc chìm trong im lặng.

 

&Aa te;nh mắt của&nb ục Thư Nghiễn&n ừng lại ở   Triều, người&n ang cố gắng  m bớt sự hiện diện của mình.

Cuối tuần, Tư Niệm hẹn gặp bạn trai.

Những từ& ;ngữ này c bsp;quanh quẩn tro  đầu, khiến&nbs ng cảm xúc& sp;Lục Thư Nghiễn đã cố kìm nén bấy lâu bỗng vỡ òa trong giây phút này.

...

Kh i về nhà sau khi đăng bài, trời vẫn chưa tối hẳn.

Tư Niệm không ngờ tan làm về lại gặp được Lục Thư Nghiễn.

 

Anh đứng một mình, dáng vẻ điển trai với đôi chân dài thu hút nhiều ánh nhìn của người qua đường. Có vẻ như anh đang đợi ai đó, Tư Niệm đã biết người đó là ai ngay khi ánh mắt của anh hướng về phía cô.

"..."

"A nh tìm tôi có việc gì?"

Trong q uán cà  ;phê, một ta nbsp;Tư Niệm ch bsp;cằm, tay kia&n p;khuấy cà  ê, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Sao chuyện này vẫn chưa kết thúc?

Mãi& nbsp;đến lúc&nb này, Lục Th nbsp;Nghiễn mới  nbsp;tỉnh hồn. Phải, anh tìm Tư Niệm để làm gì?

Kể t sp;khi Triệu Tri bsp;kể cho anh&nbs những chuyện đ& e;, trong đầu&nbs nh chỉ có&n p;một suy nghĩ duy nhất là phải gặp Tư Niệm để hỏi cho rõ.

Vì&nbs p;vậy anh đến đây.

Nhưng  ờ đây, đ p;diện với Tư&n iệm, Lục Thư&nb hiễn lại kh&ocir  biết nên&nb ;nói gì.

 

Tư Niệm ngẩng đầu lên: "Hả?"

Lần đầ tiên Lục Th bsp;Nghiễn nhận  bsp;rằng anh dư bsp;như không  còn tư c&aac te;ch để hỏi hay xác minh điều gì nữa.

"Em với&nb gười đồng nghi p;kia có quan  hệ gì?"&nb ;Cuối cùng  h vẫn hỏi ra miệng.

Tư Niệm nhíu mày không hiểu, không biết "người đồng nghiệp kia" mà Lục Thư Nghiễn nói là ai, nhưng nhìn vào ánh mắt của anh, cô chậm rãi nhận ra, có lẽ là đang nói đến Nguyên Ngộ.

Không ngờ Triệu Triều lại kể chuyện tình cờ gặp hai người ở trung tâm thương mại cho Lục Thư Nghiễn nghe. Trông bề ngoài thì nghiêm túc thế mà sao lại nhiều chuyện đến vậy.

Tư Niệm&n hấy hơi bực mình về c&a ute;i tính nhiều chuyện c p;Triệu Triều.

Vậy ra Lục Thư Nghiễn đến đây để chất vấn cô về việc tại sao lần sau yêu đương hay kết hôn không thực hiện lời hứa báo cho anh biết ngay lập tức sao?

 

Chỉ& sp;là bây&nb sp;giờ Tư Niệm& cảm thấy d&ugrav bsp;sau này c ó yêu  ương hay kết&nbs ocirc;n, cũng không cần phải báo cáo với Lục Thư Nghiễn làm gì.

Cô hất cằm: "Lần trước tôi chỉ nói cho có, anh đừng nói là tin thật nhé."

"Tôi& nbsp;đã thay  đổi rồi, nhưng chuyện yêu  ng kết hôn&n p;của tôi c& rave;n phải b&aacu ;o cáo với anh sao?”

"Anh kh ông thấy l&a ave; mình qu n hơi rộng q acute; không?" Lục Thư Nghiễn bị hỏi đến ngẩn người vài giây.

Sau đ& acute; đối diện ;với vẻ thản&n iên của Tư& p;Niệm, không&nbs khí xung quan h anh dần trở nên nặng nề, giọng anh lạnh lùng: "Không ngờ em lại tìm được người mới nhanh như vậy."

Tư Niệm: "..."

"Để tôi giải thích lại." Cô hắng giọng, ngồi thẳng người lên, "Tôi không biết Triệu Triều nói với anh thế nào, nhưng tôi phải nói rõ là tôi và đồng nghiệp kia chỉ là bạn bè bình thường."

 

"Khôn g phải quan hệ đó, cũng không có ý định tiến tới mối quan hệ đó."

Dù&n sp;tình trạng&nb ;cảm xúc hi  tại của c& c; về lý&nb ;mà nói&nbs p;là chuyện  iêng tư, như  bị người khác hiểu lầm thì cảm giác vẫn không thoải mái.

Tư Ni  giải thích bsp;xong thì  thấy vẻ mặt&nb  Lục Thư Ngh  dường như lại thay đổi.

Thậm chí cả bầu không khí xung quanh anh cũng đột nhiên dịu đi, giống như mặt băng vốn đã đóng cứng giờ đang tan chảy từng mảnh nhỏ, cuối cùng hòa thành một vũng nước.

Lục Thư Nghiễn nghe Tư&nb Niệm nói "k ocirc;ng phải quan bsp;hệ đó"  agrave; "cũng kh&oc rc;ng có ý định tiến tới mối quan hệ đó."

Trong  hoảnh khắc ấy, sợi dây v&oc c; hình đang nbsp;thắt chặt t  lồng ng.ực anh, khiến anh gần như không thở nổi, bỗng nhiên được nới lỏng.

Chỉ là bạn bè bình thường, cùng nhau ăn một bữa cơm.

 

Tiế bsp;theo, như theo& bsp;phản xạ tự nhiên, anh mu n biết thêm: bsp;"Ăn gì v y?” Tư Niệm: "..."

Cô kh&o circ;ng thể nhịn p;được nữa, ca ;mày: "Lục  ư Nghiễn, anh&nbs ó thấy m&ig ve;nh rất kỳ quặc không?"

"Anh là đứa trẻ tò mò hả, cái gì cũng phải hỏi?" "Tôi ăn g&igr ve; với ai th grave; có li& ecirc;n quan g&igrav e; đến anh c "

Tư Niệm thật sự không hiểu nổi: "Chuyện lừa dối anh trước đây tôi đã xin lỗi, tiền chia tay tôi cũng không lấy một xu, coi như đã bị trừng phạt rồi. Giờ tôi đã hoàn lương làm lại cuộc đời, sao anh vẫn không chịu buông tha tôi vậy?"

"Pháp&nbs luật còn kh circ;ng trừng ph bsp;tôi, anh d ồn ép t&oci ;i đến cùn bsp;thế này  hì có  lợi gì cho anh?"

Lục Thư&nb Nghiễn bị nhữn ;câu hỏi d bsp;dập này  àm cho sững bsp;sờ. Đúng là anh vẫn chưa... buông tha cho Tư Niệm.

 

Anh bsp;cũng thấy b sp;thân thật  ỳ lạ, kỳ  p;đến mức khi ;chính anh ho ang mang. Anh muốn biết Tư Niệm ăn gì với ai, khi nghe Triệu Triều nói đó có thể là bạn trai, anh rối loạn đến mức chỉ muốn tự mình đến hỏi cho rõ. Mãi đến khi được chính cô phủ nhận, lòng anh mới thực sự bình yên.

Đối d , Tư Niệm th bsp;dài nặng&nbs nề, cảm thấy&n aacute;u nóng  ;dâng lên&nbs p;đầu: "Anh n&oac ;i rõ đi, rốt cuộc anh muốn thế nào?"

"Chẳng lẽ cuối cùng còn muốn tôi bồi thường tiền cho anh?"

Cô quy t định nếu  nbsp;Thư Nghiễn d cute;m nói m t chữ "phải"&nbs y gật đầu,  irc;m nay cô sẽ cùng ch.ết với tên bạn học độc ác, tên tư bản tham lam này tại chỗ.

Tư Niệm&n hìn quanh t&i grave;m vũ kh&iacut ; để cùng& p;ch.ết, tìm&nbs mãi chỉ th nbsp;một con dao&n p;ăn nhỏ.

Lục Thư Nghiễn im lặng không nói gì.

Tư Niệm chỉ biết nắm chặt con dao ăn trong tay.

 

Cuối bsp;cùng Lục&nbs Thư Nghiễn ngư p;mắt lên, n igrave;n thấy Tư& p;Niệm đang đứ p;trước mặt với vẻ mặt đề phòng.

Anh c hợt nhớ lại&nb  đầu gặp T p;Niệm, khi c&ocir  đi học mu sp;lẻn vào   cửa sau lớp học, trong lúc tìm chỗ ngồi vấp phải chân ghế và ngã ngồi vào lòng anh.

Lục Thư Nghiễn vẫn còn nhớ rõ cảm giác đầu tiên lúc đó.

Cô gầy, nhẹ, mang một sự mềm mại đặc trưng của con gái.

 

Năm năm trô nbsp;qua, vẻ non&n p;nớt trên k ôn mặt dần p;biến mất, thay p;vào đó&n sp;là sự tinh tế và rạng rỡ.

Tư Niệm không hiểu Lục Thư Nghiễn đang nghĩ gì. "Anh rốt cuộc&nb uốn thế nà  Cô lại  ỏi một lần&nbs

Lục Thư Ng n nhắm mắt   như đang c sp;kìm nén& nbsp;điều gì&nb đó đang d&a rc;ng trào trong lòng mà ngay cả anh cũng phải kinh ngạc, rồi giải thích: "Em đừng nghĩ nhiều."

 

" ocirc;i sẽ kh&ocir ng bắt em b bsp;thường tiền,&nbs g tuyệt đối&nbs ocirc;ng..." Anh d g lại một chút, dường như ngạc nhiên về từ ngữ này, "... Trả thù đến cùng."

Tư N ệm nghe xong  i thấy nhẹ  tilde;m phần n&agr e;o. Tay cầm  o ăn cũng lỏng ra.

"Vậy hô nbsp;nay anh t&igrav e;m tôi l&agra ve; vì nghe&n bsp;lời Triệu Tr nbsp;muốn đến x te;c minh với  ôi à?"

"Nói cho rõ, nhân cách của tôi không cần phải chứng minh với bất kỳ ai. Lần này là ngoại lệ, nhưng sau này dù có chuyện gì tôi cũng không cần phải báo cáo với anh.”

Lục Thư Nghiễn nghe đến đây lại nhíu mày.

Tư Ni  đặt dao ăn p;xuống: "Vậy m sp;chuyện giữa c cute;ng ta thực&nb ;sự đã được giải quyết hoàn toàn rồi phải không?"

Khôn g còn tranh&n bsp;chấp về ti p;bạc, cũng kh&oc ;ng cần phải&nbs ữ lời hứa   lúc bồng bột nữa, thật sự không còn điều gì liên quan đến nhau nữa.

 

C&oc c; thực sự  circ;ng muốn tr&ec c;n đường về&n à lại độ p;nhiên xuất  iện một người đàn ông muốn nói chuyện với cô nữa.

Lục Thư&n ghiễn vẫn nh&iac u mày, trong& nbsp;mắt không&nb ;biết đang nghĩ& ;gì: "Có&nb sp;lẽ... chắc vậy."

Tư Niệm nghe được câu trả lời thì thở phào nhẹ nhõm.

Cô&nb sp;mỉm cười: " sp;tốt rồi, vậ ;hôm nay ở&n p;đây tôi&nb p;xin chúc tr ước: anh và bsp;bà Lục tương lai của anh, trăm năm hạnh phúc."

Tư Niệm nói xong tự thấy mình quả là người yêu cũ có văn hóa nhất thế giới.

Lần cuối gặp mặt mà còn có thể chúc phúc cho người yêu cũ và vợ tương lai của anh. Dù sao vị trí bà Lục cũng có nhiều người tranh giành, từ đầu đã chẳng liên quan gì đến cô.

Cô  nói xong nh g điều mìn bsp;muốn nói&nbs thì vui vẻ& sp;đứng dậy chu sp;bị rời đi, nhưng lần này, cổ tay đột nhiên bị người ta nắm lại từ phía sau.

 

Lục Thư Nghiễn đứng dậy nắm lấy cổ tay Tư Niệm.

 

Tư sp;Niệm buộc ph sp;quay đầu lại p;trước tiên&nbs hìn cổ tay& sp;mình đang  bị nắm, sau đó ngước lên nhìn người đàn ông đang đột nhiên không cho cô rời đi với vẻ không hiểu.

Trong mắt p;cô tràn&nb sp;đầy sự bối ối.

Lục Thư Nghiễn cuối cùng cũng ngừng suy nghĩ, anh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh như có thể gãy trong tay mình, đối diện với đôi mắt trong veo đang nhìn anh đầy bối rối, anh nhắm mắt lại, từng lời nói ra như nghẹn đắng, mỗi từ đều chưa từng khó khăn đến thế.

"Tư Niệm. p;Anh nghe thấy&nb ;mình hỏi:  m đã từng& p;thích tôi& nbsp;chưa?" "Hả?" Tư Niệm sửng sốt.

Lục Thư&n ghiễn lại từ&n  mở mắt, ch bsp;chú nhì n vào mắt&n p;Tư Niệm, cố&n ìm kiếm điều gì đó: "Em đã từng thích tôi chưa?"

Năm năm qua, anh đã biết những giả dối kia, nhưng chưa bao giờ anh muốn biết như lúc này, trong tất cả những giả dối đó, liệu có một chút thật lòng nào không.

 

< p>Từ lúc bắt đầu, từ ngày cô vô tình ngã vào chân anh.

Tư Niệm đối diện với ánh mắt đang nhìn chăm chú của Lục Thư Nghiễn.

"Tôi..." Cô mở miệng, rõ ràng vừa nãy còn nói liên hồi, nhưng lúc này một câu hỏi tưởng chừng đơn giản, chỉ cần trả lời có hoặc không, nhưng khi thực sự phải trả lời, đối diện với một người, lại như thế nào cũng không nói ra được.

Tư Niệm hiểu rằng từ khi hai người yêu nhau, phần lớn thời gian, nếu không tính đến việc sau này anh phát hiện ra nhật ký và tỏ ra lạnh nhạt, thì Lục Thư Nghiễn là một người bạn trai khá tốt.