Chương 37: Ngày thứ 37 không muốn
Đạo diễn vẫn giữ nụ cười trên mặt.
Tư Niệm&n ừa mở miệng,&n ưa kịp hỏi  g vấn đề c c; đã trăn& sp;trở mấy ng&ag ;y nay thì đã có câu trả lời.
Nhà tài trợ… đã nói chuyện…
Cô nbsp;mới phát&nb ;hiện ra rằng&nb rong ánh mắ nbsp;đạo diễn n ave;n cô, ngo& agrave;i sự th&aci ;n thiện còn có chút tò mò và dò xét mơ hồ.
Thậm ch&iac cả nhà&nbs sản xuất bê bsp;cạnh, nếu kh rc;ng để ý sp;thì không biết, nhưng  i để ý kỹ thì cũng có cùng ánh mắt như vậy.
Tư Niệm&n ầm ly rượu,&nbs vẫn rất vững. “…”
C ô lại gượng cười: “Vâng, đạo diễn.”
“Cảm ơn đạo diễn.”
Đạo&nb ễn vội và bsp;xua tay: “ Không có&nbs p;gì, không& nbsp;có gì. ” Sau bữa tiệc tổng kết, mọi người lại đi hát karaoke.
Tư Niệm sp;không định&nb đi hát karao e nữa, chào bsp;tạm biệt m p;người rồi chu sp;bị về nhà. Ra ngoài gặp Kiều Kiều, cô bảo cô ấy có thể tan ca, không có việc gì.
Kiều K u ngửi thấy  grave;i rượu tr&e c;n người Tư&nbs ệm, lại thấy&n aacute; cô ử đỏ: “Hay là để em đưa chị về nhà nhé, chị Niệm Niệm.”
“Chị không sao đâu, đừng lo cho chị, em về đi.” Tư Niệm tự nhận mình chưa đến mức chỉ&n g có hai  ;ly đã say,& bsp;chỉ hơi n&oac ;ng một chú hơn nữa Ki bsp;Kiều cũng là con gái, đã khá muộn rồi.
“Vậy thôi ạ.” Thấy Tư Niệm kiên quyết, Kiều Kiều không ép nữa, chỉ vừa đi vừa ngoái l , chỉ vào&n p;điện thoại: & ;Chị nhớ nhắn& in cho em khi&n bsp;về đến nh&a ; nhé.”
< p>Tư Niệm: “Em về đi.”Sau khi tiễn Kiều Kiều, cuối cùng Tư Niệm một mình ngồi lên xe về nhà. Theo thói que n, cô gửi&nb ;biển số xe  grave; hành t rình cho Tư g Nhất Hàm& sp;và Kiều
Tư Niệm  ìn màn  ;hình điện  oại thở dà nbsp;rồi tìm&nbs đến một số&nb thoại mà&n p;cô đã chặn trước đó, bỏ chặn và nhanh chóng nhắn tin:
【Có p i anh chỉ đạo đi tài trợ chương trình?】
【C&og ;n dặn đoàn làm phim quan tâm chăm sóc tôi?】
Gửi xong tin nhắn, Tư Niệm lại nhìn ra cửa sổ để giữ tỉnh táo.
Không cần đoán cũng biết tình huống đại khái là nhà tài trợ đột ngột rút lui, đoàn làm&n sp;phim đang bế&n ;tắc không b t làm sao&nbs p;để tiếp tục uay, thì đ nbsp;nhiên có ; một công ty& sp;lớn nói có thể&nbs tài trợ, b bsp;ra nhiều tiề sp;hơn, chỉ y&eci u cầu quan t& irc;m chăm sóc Tư Niệm trong chương trình của họ.
Trong giới, p;ai cũng từng&nb trải nhiều chuy sp;như vậy.
Từ ;thái độ v nbsp;lịch sự v p;mập mờ của&n o diễn, Tư N có cảm&nbs giác vô  ;cớ rằng mình đã trở thành người có quan hệ, có thể còn là quan hệ đặc biệt.
Mười ph& e;t trôi qua,& nbsp;Tư Niệm h&ia e;t sâu một& sp;hơi rồi lại& nhìn điện ại, thấy tin nhắn gửi đi vẫn chưa có hồi âm.
Cô đành phải gửi lại một lần nữa qua WeChat.
Nhưng cho& bsp;đến khi c&oci về đến nh ve;, cả WeChat&nbs lẫn tin nhắn&nbs n không c&oacu te; phản hồi.
Lụ sp;Thư Nghiễn kh& rc;ng trả lời&nb in nhắn của  circ;, nhưng lại& p;có tin nh của người khác gửi đến.
Là nbsp;diễn, đang sp;KTV vui vẻ  à vẫn kh&oc c;ng quên &aci rc;n cần hỏi&nbs ocirc; đã v nbsp;đến nhà an toàn chưa.
Tư Niệm nhìn biểu tượng cảm xúc nhẹ nhàng, ân cần mà đạo diễn gửi đến lại phải nín th Cô dám chắc nếu k irc;ng có c&a circ;u “nhà& nbsp;tài trợ&nbs bảo tôi ph bsp;quan tâm chăm sóc c&o irc;”, thì&n bsp;dù đạo  ễn đối xử&nbs bsp;với một kh&a e;ch mời bì thường, cũng chắc chắn không phải là thái độ ân cần hỏi han như thế này.
Ánh mắt Tư Niệm trở nên lạnh lẽo, môi mím chặt.
Sau đ&oacu càng nghĩ&n sp;càng thấy&nbs uất ức, hô sp;nay mới t&igrav m ra câu trả lời, kh&ocir biết mấy ngày nay người trong đoàn làm phim đã bàn tán gì về cô phía sau lưng.
Vốn dĩ đã luôn bị đủ loại tin đồn vây quanh.
Hộp thoại chat với Lục Thư Nghiễn vẫn trống không.
Tư Ni m nhìn m&agra ve;n hình cha t vẫn không& sp;có phản i, thực sự nbsp;một lời giải thích, nên đành gọi điện thoại trực tiếp.
Kết quả vẫn không thể kết nối.
Giọng nữ trong điện thoại ngọt ngào máy móc, Tư Niệm nhìn tin nhắn không trả l điện thoại&nbs ocirc;ng thể gọi p;được, chỉ c ;thấy rượu tố nay giờ mới  đầu có tác dụng.
Lục Thư Nghiễn đang ở đâu?
Rốt c có phải&nb ;anh ta chỉ không? Cô cần một lời giải thích.
Trong  ;cơn say, Tư ệm chuyển sang&n gọi điện cho&nb iệu Triều. Lần này Triệu Triều nghe máy.
Triệu  riều nhận đư điện thoại củ Tư Niệm rõ sp;ràng rất  ất ngờ, nhưng&n ư Niệm không nói gì khác, chỉ hỏi Lục Thư Nghiễn đang ở đâu.
“Tổng giám đốc Lục đang làm thêm giờ ở công ty.”
Triệu iều nghe ra T nbsp;Niệm có&nbs vẻ có chuy nbsp;cần tìm&nbs Lục Thư Nghiễn, ;vội giải thích tối nay anh có cuộc họp xuyên quốc gia, có lẽ đang họp nên không bật điện thoại.
Nghe ra&nb ;hóa ra l&agr ave; vì l&yac ute; do này,& nbsp;Tư Niệm &ldq ồ” một ti nbsp;không đợi&n ;Triệu Triều nói tiếp đã cúp máy.
Sau đ& acute; cô lạ nbsp;nhớ đến &a ;nh mắt thân bsp;thiện, hài&n p;lòng của o diễn tối nbsp;khi nhìn cô, vui vẻ hơn cả khi nhìn những ngôi sao lớn, giống như đang nhìn tiền vậy.
Tư& p;Niệm càng  ghĩ càng b nbsp;bội, cô  ém điện th sang một b&e rc;n rồi chửi&nb hầm một tiếng, xoay người đi tắm rửa.
Cô t bsp;xong ra khỏi&n p;phòng tắm,&nbs rửa sạch m&ugrav nbsp;rượu trên&n ;người và khô tó c, lại nghe thấy điện thoại trên bàn đang rung.
Tư Niệm&nb nhìn số đi nbsp;thoại hiển là số  ô đã g khỏi danh s& cute;ch chặn, kh&o rc;ng lưu tên nhưng nhìn mấy số 6 và 8 trong dãy số điện thoại cũng biết là ai.
Là người bận rộn Lục Thư Nghiễn gọi cho cô.
“Alo?&rd quo; Tư Niệm không vui vẻ gì nhận cuộc gọi, đang định châm chọc vài câu về tổng gi&aacut nbsp;đốc Lục b p;rộn cuối c&ugr ng cũng có&n sp;thời gian th&ig ve; Lục Thư iễn nói: “Xuống đây nói chuyện đi.”
Tư Niệm nhíu mày: “Hả?”
Gi nbsp;Lục Thư Nghi nbsp;nhẹ nhàng,& sp;thậm chí  hiến màng n người ta h bsp;ngứa ngáy: “Tôi đang ở dưới nhà em, xuống đây, nói chuyện trực tiếp đi.”
…
p>Không ngờ anh đã đến dưới nhà rồi, Tư Niệm vẫn khoác áo choàng xuống lầu.Lục Thư Nghiễn thấy Tư Niệm khoác áo choàng, mặt ủ rũ xuất hiện, giờ này quán cà&nbs p;phê đều cute;ng cửa rồi, p;anh hiển nhi&eci ;n cũng không nbsp;lên được&n nhà, đứng bên đường chịu gió lạnh.
Lục Thư& Nghiễn nhìn  óc Tư Niệm sp;bị gió t i bay trên&nbs p;đầu, đề ngh ;“Lên xe nói chuyện đi.”
Tư Ni nbsp;hít hí t mũi, trước&nbs ên nhìn  ;người đàn&nbs circ;ng có v vừa tan l&ag ve;m đến đây, rồi lại nhìn chiếc xe màu đen đỗ bên đường, cuối cùng vẫn không phản đối.
Tư Niệm ngồi vào ghế phụ lái.
Vừa acute;ng cửa xe,&n p;không gian k ín mít,&nbs p;Lục Thư Nghiễ p;lập tức nhạy cảm ngửi thấy trên người Tư Niệm ngoài mùi hương sữa tắm dường như vừa tắm rửa xong, còn có mùi rượu rất nhẹ.
“Em uống rượu à?” Người đàn ông lập tức cau mày hỏi.
Tư Niệm&n hông thèm&nb sp;để ý: & uo;Không liên quan gì  ;đến anh việc&n ôi có u ống rượu hay không.”
C&oc irc; cũng khô g muốn nói& sp;vòng vo: & ldquo;Có phải&nb ;anh bảo côn nbsp;ty đi tà i trợ chương trình không?”
&ldq uo;Việc bảo đ ;diễn quan tâ chăm sóc&nb p;tôi cũng l& grave; anh yêu cầu?”
Lục Thư Nghiễn hiển nhiên đã có chuẩn bị tâm lý, khi bị hỏi chỉ “ừm” một tiếng, bình  hản đáp: & uo;Quảng cáo&nbs tài trợ l&a ave; hành vi& nbsp;kinh doanh b&ig rave;nh thường.” >
“L&agra ve; nhà t&agr ave;i trợ, đưa&n ra một số y rc;u cầu liê nbsp;quan đến h sp;đồng cũng l&a e; chuyện thường.”
Tư&nb iệm cuối c&ugrav cũng nhận câu trả&nbs lời mà vố sp;đã chắc  ắn đến 99%, giờ là 100%.
Cô nghe thái độ&n ;thản nhiên a người đà bsp;ông, cơn iận vô cớ& ;bùng lên:&n bsp;“Công ty của anh, tiền của anh muốn tài trợ gì tôi không quản được và cũng không quản, cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ trong lúc khẩn cấp, nhưng việc quan tâm chăm sóc tôi, tôi có xin anh bảo người khác quan tâm chăm sóc tôi đâu?”
Tư&n p;Niệm lấy đi ;thoại ra: “ acirc;y giờ anh&nb ;gọi điện cho&n oàn làm&nbs p;phim nói t& ocirc;i với anh không có nửa xu quan hệ gì hết, cái gì mà quan tâm chăm sóc hoặc là nói nhầm, thật ra anh hoàn toàn không quen biết tôi.”
Lục& sp;Thư Nghiễn li bsp;nhìn chiếc&n p;điện thoại m& e; Tư Niệm nbsp;sang, nhíu&nb sp;mày: “Dùng điện thoại của tôi à?”
Tư Niệm: “…”
N ếu để nhà p;tài trợ g qua điện th của cô  ến ban tổ c có lẽ  iếp này sẽ không thể giải thích được.
“Dùng điện thoại của anh.” Cô nói.
Lục Thư Nghiễn nghiêng người nhìn Tư Niệm, giọng nói dịu lại, giải thích: “Tôi khô ;ng hề có&n p;bất kỳ li&ecir nbsp;hệ nào  ới ban tổ c việc tài&n p;trợ cũng kh&oci ng phải do tôi đàm phán.”
Mặt Tư Niệm lạnh lùng, miệng mím chặt.
Bởi v&igr cô biết&nbs những gì L nbsp;Thư Nghiễn n cute;i có l nbsp;là sự ật. Chỉ là sp;việc tài  rợ của một công ty con, anh quả thực không cần phải xuất hiện trực tiếp.
Nhưng nỗ p;uất ức trong&n lòng càng&n bsp;lúc càn g dồn nén,& sp;không chỗ  ể bộc lộ. Cuối cùng, Tư Ni đá mạnh&n ;vào gầm xe nbsp;quay người l “Lục Thư&n ;Nghiễn, anh đủ chưa?”
“Rốt cuộc anh muốn gì?”
Lục Thư Nghiễn hơi ngỡ ngàng trước câu hỏi gay gắt của Tư Niệm, rồi thở nhẹ.
Ngay khi&nbs anh sắp mở Tư Niệm b&u ve;ng nổ: “ g có nó ;i với tôi&n p;chuyện bắt đầu lại. Anh thích tôi thế à?”
“ Không nói&nb sp;gì khác, hồi đó&nb anh đã đố sp;xử với t&ocir nbsp;như thế n&ag e;o chứ? Chú g ta đã bên nhau năm năm, khi chia tay anh không cho tôi mang theo được thậm chí một bộ quần áo hay đồ trang sức nào có giá trị.” Tư Niệm nhớ lại ánh mắt hà khắc của quản& ia thời điểm&nb oacute; mà th ấy khó ch nbsp;“Tôi th m chí kh&ocir c;ng hiểu tại sao bây giờ anh lại có thể mặt dày mà nói với tôi rằng anh thích tôi?”
H&oacu te;a ra những người giàu có đều có làn da dày hơn.
Lục Thư Nghiễn nghe xong câu nói của Tư Niệm thì đờ người ra.
Anh nhìn gương mặt cute;u giận của& ;Tư Niệm khi  ắc đến chuyện ày, ánh&nbs p;mắt anh như sương mù dần dày đặc, nuốt nước bọt, cuối cùng mới chậm rãi lên tiếng: “Ai… không cho em mang đi?”
Tư Niệm trợn mắt: “Còn muốn tôi nói lại lần nữa sao?”
Lục T Nghiễn hơi n người, nhớ&nb i lần đi qua sp;biệt thự Minh p;Cảnh, gần như không thay đổi.
Lúc ấy anh từng thắc mắc tại sao Tư Niệm – một người ham tiền – lại không mang theo bất cứ thứ gì. Mặc dù anh không trả năm trăm vạn, nhưng những bộ quần áo, đồ trang sức mà anh tặng trong những năm qua nếu bán đi đều có giá trị hơn số  năm trăm v bsp;mà cô&nb sp;yêu cầu. ưng sau đó& sp;anh không c òn ở biệt thự Minh Cảnh nữa, sự việc cũng dần bị lãng quên.
Lục T Nghiễn như t hiểu ra đi nbsp;gì đó nhìn Tư&nbs ;Niệm và gi thích lại: “Tôi không hề ngăn cấm em mang theo đồ đạc.”
Tư Niệm khẽ cười nhạo: “Anh không ngăn, nhưng quản gia của anh thì có. Ý của quản gia&nbs ẳng phải cũng&n à ý c a anh sao? Vậ nbsp;có khá c gì anh  ;không cho tôi mang đi?”
Lục T nbsp;Nghiễn nghe x g, cảm thấy  nỗi giận d sp;trong lòng  ;đối với cấp dưới của mình.
Anh đ ều chỉnh lại&n acirc;m trạng, v sp;mặt nghiêm&nbs túc: “Đ&aci c;y chắc chắn&nb hông phải &y ute; của tôi, tôi sẽ hỏi rõ ràng với quản gia.”
“Tư&n sp;Niệm.” Anh&nbs nhìn thẳng agrave;o mắt c&oci ;, nghiêm t&ua cute;c nói, & ldquo;Tôi khô ng hề ngăn cấm em mang bất kỳ thứ gì.”
Tư&nb p;Niệm nghe giọn sp;điệu dứt kho te;t của Lục&nbs ư Nghiễn th&igrav nbsp;hơi ngả ngư bsp;về sau.
Từ biểu&nb ảm và giọ bsp;nói của  nh, cô nhận& sp;ra anh dường&n ;như không h nbsp;nói dối. Hơn nữa, với một người như anh, chắc hẳn sẽ không dám làm mà không dám nhận.
Vậy l&agr sự thật L sp;Thư Nghiễn kh& rc;ng hề ngăn&nbs ô mang theo&nb sp;bất kỳ t&uacu xách hay đồ trang sức nào sau khi chia tay?
Anh đồng ý để cô mang theo những thứ có giá trị?
“Ồ.&rdquo sp;Tư Niệm chỉ& đáp lại m bsp;cách khô khan khi nhậ nbsp;ra mình có thể đ&a de; hiểu lầm.
Cô l bsp;thu mình vào lưng gh tự nhủ d&u e; Lục Thư N ễn không l&a ave;m những điều đó nhưng cũng không có nghĩa anh là một người tốt.
Sau đó Tư Niệm vẫn khẽ hắng giọng: “Cho dù chuyện này không phải do anh, nhưng cũng không có nghĩa anh giờ được phép nói chuyện bắt đầu lại hay thích
< p>tôi.”
&ldq uo;Tôi không thích anh.”
Lục Thư Nghiễn nghe xong nhắm mắt lại, rồi mở ra và vẫn đáp: “Được.”
lip;
Ngày hôm sau.
Triệu Triề sp;biết tối qua& ;tổng giám c đã gặp&n ;người yêu
Anh ấy chư bsp;kịp suy nghĩ, sp;thì đã& bsp;nhận được c;ng việc đầu&n iên trong ng&a grave;y là cho phòng nhân sự sa thải quản gia.
Quản gia đã làm việc tại công ty của Lục Thư Nghiễn gần hai mươi năm. Thật ra, Triệu Triều từ trước đến nay không mấy ưa thích người này, cho rằng ông ta cậy già l bsp;lướt. Nhưng rave; người đ&oa ; có thâ ;m niên l&acir c;u năm, Lục  ư Nghiễn vẫn luôn tôn trọng ông ta.
Triệu Triều p;không hiểu  ại sao Lục nbsp;Nghiễn lại nbsp;nhiên muốn&n p;sa thải quản gia, nhưng một số việc không cần phải hiểu rõ, cứ làm theo là được.
Văn phòng tổng giám đốc.
Lục Thư& ghiễn vừa k&yacu nbsp;xong lệnh sa& sp;thải, anh đặ p;bút xuống,&nbs dựa lưng và nbsp;ghế, nhìn những chậu cây xanh trong phòng.
Anh không ngờ giữa anh và Tư Niệm lại có một sự hiểu lầm như vậy.
Vậy l&agra nbsp;hoàn cảnh&n p;của Tư Niệm&n úc đó  có lẽ l&agr e;: sau khi b nbsp;vạch trần, irc; không nhận được tiền phân chia, thậm chí không lấy được bất kỳ đồ trang sức hay quần áo có giá trị nào, rồi bị anh “đuổi đi”.
Giờ Lục Thư Nghiễn mới hiểu tại sao Tư Niệm về sau lại chống đối anh như vậy, thậm ch&iac sau này  ;anh có gửi bsp;tiền cho c&oci ;, cô vẫn&nb ;coi như anh c oacute; ý đ nbsp;xấu, muốn đưa cô vào tù.
Cô đang sợ hãi.
Nhớ l tất cả, L sp;Thư Nghiễn nh& ute;u mày, kh ông biết l&a ave; cảm giá đau lòng,&n sp;hối hận hay giận dữ nặng hơn. Một lát sau, Triệu Triều lại gõ cửa bước vào.
Việc thải đã&n ;có phòng&n bsp;nhân sự , Triệu Triều&nb ần này đ sp;gặp Lục Thư Nghiễn là vì chuyện khác.
Anh cầm theo một số hồ sơ kế hoạch.
Về chương trình《Khởi hành thời gian chậm》.
Với tư cách là nhà đầu tư giải cứu khẩn cấp, trước đó đã từng nhắc nhở phải quan tâm nhiều hơn đến Tư Niệm. Ban tổ chức rõ ràng đã nắm bắt ý này, vừa quay xong chương&n p;trình đã nbsp;chủ động g sp;qua vài b n kế hoạch nbsp;ghép và ; tiếp thị, đều liên quan đến Tư Niệm, hỏi ý kiến nhà đầu tư muốn hướng đi nào.
Lục Thư Nghiễn ;lấy những bản kế hoạch từ&nb Triệu Triều.
Hiện nay, để đạt được lợi ích tối đa và thu hút nhiều fan nhất, cách hiệu quả nhất là xào CP. Trong 《Khởi hành thời gian chậm》 có tổng cộng sáu khách mời nam, loại trừ một người đã kết hôn và một người có bạn gái công khai, còn lại bốn người.
Để &ld ăm sóc”&nbs ;Tư Niệm, ban&nbs ổ chức đã p;chuẩn bị kế& oạch cắt gh&eacu và tiếp&nb ;thị CP giữa cô và từng khách mời nam còn lại, hỏi ý kiến nhà đầu tư muốn chọn khách mời nam nào để “đẩy” nhiệt.
Mặt Lụ ;Thư Nghiễn kh&oc ;ng biểu cảm,&nb nh lật xem b nbsp;kế hoạch ch trình mà ban tổ chức đưa cho anh. Nhưng càng xem, trong lòng anh càng bực bội.
Cuối c&ugr ng, anh ném&n bsp;cả xấp t&agr i liệu lên&n p;bàn làm&n bsp;việc, không&n p;thèm nhìn lấy một lần:
“Làm lại.”