Chương 58: Ngày thứ 58 không muốn
Sau khi nghe  ;xong lời của&nb ục Thư Nghiễn,& Tư Niệm im l . “…”
& ldquo;…?”
S ao bỗng dưng  i nói những bsp;lời khó  iểu như vậy? Sau đó trên mặt cô dần hiện lên vài dấu hỏi.
Chịu trách nhiệm? Trách nhiệm  ì chứ?
Kh& irc;ng lẽ anh muốn cô phải chịu trách nhiệm sau khi đã có quan hệ thể xác?
Đầu cute;c Tư Niệm&nb rối bời đến&n nói lắp:&n p;“Chẳng phải&h p; chẳng phải&nb gay từ đầu đã nói&nbs ;rõ đây&nbs ;là mối qua nbsp;hệ không&nbs chính thức i sao? Anh mu tôi chịu&nb ;trách nhiệm gì chứ?”
“L&u ute;c đó rõ ràng em cũng đồng ý mà, tôi đâu có ép buộc em.”
Giờ đ nbsp;nhiên đ&ograv ;i kết thúc bsp;rồi nói  inh tinh về t aacute;ch nhiệm, l grave;m như cô là một&nbs kẻ phụ bạc, lợi dụng xong rồi vô tình bỏ rơi vậy.
Rõ ràng cô rất giữ chữ tín mà.
Lục Thư Nghiễn nghe xong lại thấy đau đầu.
Anh vốn&n ưởng theo thời& gian thì &iac ute;t nhiều cũng& p;sẽ có k bsp;quả, cứ từ p;bước từng bước tiến tới, nhưng không ngờ cuối cùng lại ra nông nỗi này.
Cô hỏi trách nhiệm gì.
Vẻ mặt Tư Niệm bắt đầu đầy nghi hoặc, tràn ngập sự không tin tưởng: “Lục Thư Nghiễn, đừ p;nói là&nb sp;bên ngoài anh đồng &y te;, nhưng thật&n ;ra… trong l& ograve;ng vẫn còn toan tính chuyện khác nhé?”
Đ&oc rc;i môi mỏng của người đàn ông khẽ mím lại.
Anh nhìn về phía Tư Niệm: “Vậy cho tôi một lý do đi.”
Lục& sp;Thư Nghiễn: &l o;Lý do em&nb sp;muốn dừng l sp;lý do cho& nbsp;mối quan hệ p;hiện tại của chúng ta.”
Tư Niệm bị hỏi đến nghẹn lời một giây.
Cô&nbs p;không thể oacute;i là v ì fan nghi&nb sp;ngờ dạo n&agr y cô đang&nbs ;yêu đương,  ecirc;n cô cảm thấy có lỗi và muốn dừng lại được.
Cô cute; linh cảm&nbs nếu nói th có lẽ  ục Thư Nghiễn&n ẽ khá vui&n p;vẻ. Nhưng không hiểu sao cô vẫn không muốn nói.
Tư Ni hạ thấp &a e;nh mắt, nh&igrav n về hướng  acute;c, không  ;được tự nhi&e : “Không có lý do gì cả.”
“T&oc c;i không phải đang thương lượng với anh.”
Lục T Nghiễn lại  igrave;n hàng  ;mi cụp xuống&nb ủa Tư Niệm,&nbs cute;nh đèn ắt xuống một mảng bóng đậm dưới mắt cô.
Cô nói, không phải đang thương lượng.
Lục Th ;Nghiễn nghe thấ sp;bản thân ư thở dài& p;đầy bất lực anh nâng m&aac ute; Tư Niệm lên và hôn nhẹ, đôi môi mềm mại xóa tan mọi cứng nhắc, rồi trả lời: “Được.”
Anh nói: “Tôi đồng ý.”
“ Nhưng điều n&agr y không c&oacu te; nghĩa là nbsp;chúng ta  ;phải kết th&uac c mọi thứ, hệ giữa chúng ta vẫn… vẫn rất tốt, vẫn có thể gặp nhau thường xuyên, đúng không?”
Tư Niệm sờ sờ ngón trỏ, cảm nhận xúc cảm mềm mại trên môi, nghe những lời người đàn  irc;ng nói, k hông hiểu sa cảm thấy t cute;i tim đang&nbs ;đập trong lồng ng.ực, giống như bị một bàn tay rất dịu dàng bóp nhẹ.
Không đau, mà&nbs ;nhiều hơn hết, ;là một c bsp;giác ngứa&nb ;ngáy không& nbsp;rõ nguồn gốc từ đâu.
Cô gật đầu: “Ừm.”
Lục Thư Nghiễn lại xoa xoa mái tóc mềm mại của Tư Niệm, nói: “Ngủ đi.”
Sau khi nbsp;chấm dứt m sp;quan hệ kh&ocir ng chính th đó, Tư&nbs Niệm không n bản thân lại có chút không quen.
Cô ph&a acute;t hiện ra&nb ;mình dường&nbs hư đã quen& sp;với việc cứ một hai ngà nbsp;lại có  gười đến sưởi ấm giường.
Tuy nhi& rc;n không c&o acute; người ng p;cùng tự n ên cũng c&oac te; nghĩa là nbsp;có thêm nhiều thời gian để suy nghĩ.
Ban đêm, Tư Niệm thường nằm trên giường nhìn trần nhà suy nghĩ cho đến khi ngủ thiếp đi,&n áng hôm  ;sau lại bị  g hồ báo&nb ;thức đánh  ức, vội và nbsp;lật đật đi làm chụp ảnh.
Chương tr& ve;nh du lịch  ô tham gia&nbs p;cũng đã l circ;n sóng, không uổng c circ;ng giảm mất bốn cân, sau khi phát sóng tỷ suất người xem tăng vọt.
Tuy nhiên lần này trong chương trình, Tư Niệm lại không ghép đôi với ai cả, không khí&nb sp;giữa các  hách mời ch nbsp;như bạn b&eg e; tốt, khá nbsp;giả cũng ch nbsp;thể ghép cặp được.
Cuối tuần, Tư Niệm cùng Tưởng Nhất Hàm đi dạo phố.
Tạp chí của Tưởng Nhất Hàm gần đây có một thực tập sinh đẹp trai, thậm chí còn là  ;trai thẳng, hai&n p;người dường sp;đang trong giai& bsp;đoạn mập m p;hễ rảnh là nhắn tin không ngừng.
Tư Niệm ;thấy ảnh của& nh trai thực p sinh cũng kh aacute; ưng, trắn bsp;trẻo sạch sẽ, quan trọng là chuyện chị em yêu nhau nghe cũng hay hay.
“Vậy c cũng tìm&nb p;một đứa em&nb ai đi.” Tư nbsp;Nhất Hàm&nb ;nghe Tư Niệm&nbs ói chuyện chị em yêu nhau hay ho liền cười xúi giục.
Tư Niệm& định cười theo và nói  ;được thôi,&nbs ưng vừa định&n miệng, bỗng&nbs i rơi vào trầm tư.
Cô phát hiện mình bắt đầu nghĩ đến gương mặt của Lục Thư Nghiễn.
Hai ng&ag ve;y nay Lục ư Nghiễn lại&nb công tá ;c, mỗi ngà nbsp;đều gửi ch p;cô lịch trình của anh, đang làm gì, cùng với vài cảnh đẹp.
Lần công tác trước khi Tư Niệm nhận được những tin nhắn này còn thấy khó hiểu, nhắc nhở anh rằng họ không phải là mối quan hệ chính thức, không cần chia sẻ nhiều&nb hư đang báo bsp;cáo thời&nbs gian biểu vậy,&n nhưng lần n&agrav khi nhận được tin nhắn của&nbs c Thư Nghiễn,&nbs ô lại ph&aac e;t hiện bản&nbs ân dường nh bsp;không cò n… không muốn xem nữa.
Cô khá muốn xem Lục Thư Nghiễn mỗi ngày đi công tác làm những gì.
Mỗi ng grave;y Lục Thư&n ;Nghiễn gửi g&ig ; cô đều&nb xem, thỉnh thoản sp;gặp chuyện t& ve; mò hay thú vị còn hỏi han đôi câu.
Tư Niệm vừa suy nghĩ vừa chậm rãi húp trà sữa.
Bây gi nbsp;cô và&n bsp;Lục Thư Nghi bsp;đã khôn còn mối&nb ;quan hệ thể&nbs aacute;c không  ;chính thức đó nữa, h.am m.uố.n cũng đã thỏa mãn rồi, tại sao cô vẫn cứ nghĩ đến.
Trà bất giác&n p;đã cạn cute;y, phát ra tiếng “r nbsp;rột”. Tư Niệm nghe thấy tiếng động mới hoàn hồn.
Cô l bsp;lắc ly tr&agra ; sữa trong t thấy rất n nbsp;ngẩng lên&nb ;nhìn thì&n bsp;thấy bên  rong chất lỏng chỉ còn một lớp mỏng ở đáy.
< >“Trời ơi.&rdquo bsp;Tư Niệm kinh& p;ngạc kêu l circ;n khi phá ;t hiện mìn nbsp;bất giác&nb ;uống hết cả ly trà sữa to.
Gần đâ bsp;cô tăng h i cân đang&nb p;muốn giảm c&ac n, hôm nay&nbs p;gọi trà s nói chỉ&nb ;uống một nửa thôi, kết quả không ngờ lại bất giác uống hết luôn.
Tưởng&nbs hất Hàm đa nbsp;nói chuyện& sp;nóng bỏng&nbs với anh trai ực tập sinh  trai, nghe thấy tiếng “Trời ơi” của Tư Niệm liền ngẩng đầu lên khỏi điện thoại.
Tư Niệm cầm ly không với vẻ mặt khổ sở: “Cậu nói ly này bao nhiêu calo nhỉ?”
“Bao bsp;nhiêu calo  ;à?” Tưởn bsp;Nhất Hàm&nbs thấy ly trà bsp;sữa trống kh rc;ng của Tư  ệm, nuốt nước bọt, “Bao nhiêu calo thì mình không chắc lắm.”
“Nh mình chắc& sp;chắn hai c&acir y số cậu ch bsp;tối qua c&oacu ; lẽ đã&nb uổng công r ” Tư Niệm: “…”
C ô lập tức im lặng.
Lục Thư Nghiễn đi công tác nửa tháng cuối cùng cũng về.
Sau nhiều&n nỗ lực, cuối&n ugrave;ng Tư Niệm sp;cũng giảm đư sp;hai cân. Kh i nhìn thấy bsp;tin nhắn Lục Thư Nghiễn thông báo giờ máy bay hạ cánh, cô không kiềm được mà bắt đầu đếm thời gian còn lại đến khi hai người gặp nhau.
Tuy nhiê ;n, lần này bsp;sau khi hạ&nbs cánh, Lục T Nghiễn khôn nbsp;đến gặp c& ; ngay. Có vẻ anh có việc gì đó, phải về nhà cũ của nhà họ Lục trước.
Khi nhậ p;được tin b&aac o từ Lục Th sp;Nghiễn, Tư Ni bsp;chỉ đáp&nbs ại một chữ&nbs uo;Ừm”. Nghe anh nói phải về nhà, cô chợt nghĩ về gia đình anh.
Khác với cô, Lục Thư Nghiễn có một gia đình trọn vẹn. Là con trai duy nhất, từ nhỏ ba mẹ a bsp;đã rất  acirc;m huyết tron nbsp;việc giáo&n p;dục anh. Nghe&nb ;nói vợ ch Lục Viễn Sơn và Từ Linh cũng luôn có một tình cảm bền vững.
Chỉ là cô chưa từng gặp họ.
Tư Niệm nhớ lại trước đây những cô bạn thân giả tạo thường lấy việc Lục Thư Nghiễn chưa từng đưa cô về nhà gặp ba mẹ để chế giễu cô, cho rằng cô không thể trở thành bà xã nhà họ Lục, dù là bạn gái công khai cũng không thể bền lâu.
Thật ra, lúc này Tư Niệm nghĩ lại nghiêm túc, khi mới quen nhau, Lục Thư Nghiễn đã từng hỏi cô có muốn về nhà anh chơi không. Lúc đó hai người vừa mới xác định quan hệ không lâu, cô còn đang mải mê nghĩ về khoản tiền chia tay tám chữ bsp;số sẽ nhận được. Đúng&nb uacute;c gặp dịp p;Tết, Lục Thư& Nghiễn hỏi c&oci nbsp;Tết này đi đâu, có kế hoạch gì.
Cô  ;trả lời rằng& a mẹ đều de; mất, nên bsp;dịp Tết thư bsp;ở lại trư sp;mỗi năm trường đều tổ chức cho các sinh viên ở lại gói vằn thắn trong căn tin.
Khi nghe cô nói ba mẹ đều lde; mất, Lục&nb hư Nghiễn im  ng một lúc, bsp;rồi hỏi cô có muốn về nhà anh ăn Tết không.
< p>Nhà anh rất rộng, ba mẹ anh đều là người dễ chịu.
Khi nghe&nb ;Lục Thư Nghiễn ;mời về nh&agrav bsp;ăn Tết, Tư&n Niệm hoảng hốt lắc đầu như trống bỏi.
Cô ch bsp;đơn giản mu sp;kiếm tiền chi sp;tay thôi, v ài tháng&nb sp;là rút&n bsp;lui, về nh&agr e; gặp ba mẹ làm gì, sao lại nghiêm trọng thế.
Thấy c&oci nbsp;kiên quyết&n p;từ chối, Lục Thư Nghiễn đ&agr nh không &eacu te;p nữa. Mù g một Tết anh đến thăm cô, còn mang theo một bao lì xì dày.
Tư Ni ham tiền, n& irc;n ấn tượng& sâu sắc nh bsp;là bao l& igrave; xì , dày như&nb p;vậy, cả đời cô chưa từng nhận được tiền mừng tuổi nhiều đến thế. Lúc đó cô nghĩ mình sắp nhận được tiền chia tay rồi, tưởng tượng nếu đổi tiền chia tay thành lì xì thì sẽ dày đến mức nào.
Chỉ là sau đó…
C&oci c; càng l&uac ute;n sâu v&ag rave;o mối quan&nb ;hệ này, L nbsp;Thư Nghiễn c g hề nhắc đến chuyện chia tay, khoản tiền chia tay ngày càng xa vời.
Nghĩ đến đây, Tư Ni bsp;thở dài.
>Có cảm giác như không muốn nhắc lại chuyện quá khứ nữa.Vì Lục Thư Nghiễn phải về nhà nên chắc không gặp được mặt. Tư Niệm nằm trên ghế sof nbsp;xem hoạt h&ig ve;nh về hai n gấu và&nb ;một người tr ;đầu đốn c&aci bsp;được một lúc thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Tư Niệm tưởng là bên quản lý đưa bưu phẩm đến nên ra mở cửa.
Khi mở&nbs a ra, cô sững người khi& thấy người đ&a n ông cao  ;lớn đứng trư ;cửa. Lục Thư Nghiễn đứng đó, tay vẫn xách đầy túi lớn túi nhỏ.
Thấy ngư p;đàn ông&n sp;đột ngột xu p;hiện trước c sp;Tư Niệm kh&oci ng khỏi lùi bsp;lại một bước, ngạc nhiên hỏi: “Anh, anh không phải về nhà sao?”
Nghe v y, Lục Thư N ễn cười: &ldquo .” “Đã về rồi, giờ lại đến đây, sao thế?”
“Kh& irc;ng sao.” Tư Niệm thở ra, đứng sang một bên để Lục Thư Nghiễn vào.
Cô&nbs p;cứ tưởng anh& về nhà &iac e;t nhất cũng&nbs lại một đ c;m, giờ xem chắc chỉ sp;bữa tối rồi đi.
Lục Thư&nbs hiễn đặt nhữn túi đồ xu nbsp;bàn trà ; và ghế&nb ;sofa. Tư Niệm thấy chắc lại là đủ loại quà.
Cô&nbs p;ngồi xếp bằn ;trên ghế so , không vội& sp;mở quà m grave; nhìn n gười đàn rc;ng vẫn còn vẻ phong trần sau chuyến đi xa.
Nửa tháng không gặp, anh dường như càng đẹp trai hơn.
Hay&n sp;là cứ m nbsp;lần cách&nb ;một thời gian&n không gặp r nbsp;gặp lại đ p;khiến người ta phải ngạc nhiên một chút.
Tư Ni m vội dừng cute;i nhìn c hăm chú đ bsp;ngột của m&i e;nh, đối diện& với Lục Thư Nghiễn, cô vẫn không nhịn được tò mò hỏi: “Anh về nhà có việc gì vậy?”
Vừa xuống máy bay đã về nhà luôn.
“C&oac ute; thể nói không?” Cô nghiêng đầu hỏi.
Lục Thư&n ghiễn ngồi xuố p;cạnh Tư Niệm& sau khi để bsp;xong, nghe c&oci rc; hỏi liền đáp: “Không có gì to tát.”
&ldqu o;Ăn một bữa cơm, họ hỏi thăm một chút về tình hình tình cảm của tôi.”
Tư&nb p;Niệm nghe đến ;bốn chữ “ rave;nh hình tình cảm”, bsp;đột nhiên&nb cảm thấy th&iacu h giác nhạy cảm hẳn lên.
Sau đó nghe Lục Thư Nghiễn nói: “Tôi nói tôi đã có người trong lòng rồi.”
Khi n acute;i những lờ sp;này, ánh mắt Lục Th sp;Nghiễn rất th nbsp;thắn, mang th chút mời gọi thầm lặng nhìn về phía cô.
Tư Niệm nghe xong khẽ hé môi.
Cô nhìn vào mắt Lục Thư Nghiễn, rồi cảm thấy mặt mình bắt đầu đỏ lên.
Từ c sp;đỏ lên t nbsp;tận mang tai, bsp;nhanh đến n sp;không kịp  rở tay. Thật&nbs , ngay từ đầu, Lục Thư Nghiễn chưa bao giờ che giấu suy nghĩ của anh.
Suy nghĩ đó của anh.
Tư Niệm&nbs hông biết ph phản ứng t bsp;nào, cô& nbsp;lúng tú ;ng xoay người&nb trên ghế sofa như đang tìm kiếm thứ gì đó. Sau khi hoảng loạn, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt hướng về bộ phim hoạt hình đang chiếu trên TV.
“Rồi sa nbsp;nữa, họ n&o e;i gì?”&nbs p;Tư Niệm nh&igra n chằm chằm  grave;o TV và nghe thấy m& rave;nh hỏi.
Tình ết phim hoạt&nbs igrave;nh rất hấ sp;dẫn, nhưng r&o de; ràng sự bsp;chú ý&n bsp;của cô h agrave;n toàn không ở đó.
Sau đ& cute; Tư Niệm&nbs ghe người đ&agra ông bên cạnh khẽ ute;p: “Không có gì .” Lục Thư Nghiễn nói: “Chỉ cần tôi thích là được.”
Vợ chồng Lục Viễn Sơn có lẽ có chút ý kiến về việc cô gái Lục Thư Nghiễn thích không& nbsp;cùng tầng&n p;lớp với họ,& hưng trời lớn&n ất rộng, sở&nb iacute;ch của con& sp;trai mới là quan trọng nhất.
Lục Thư& Nghiễn không  hải là c&oc c;ng tử nhà bsp;giàu ăn hông ngồi r nbsp;sống dựa v& ve;o bóng mát gia đình. Hiện tại, cả tập đoàn Dung Thịnh không thể thiếu anh, anh có quyền quyết định tuyệt đối về cuộc sống của mình, dù là công việc hay đời tư.
Vợ&n ;chồng Lục Viễ ;Sơn cũng khô g ngớ ngẩn nbsp;mức vì  huyện này m grave; làm rạn nứt quan&nbs với con trai nbsp;Trong gia đ&ig ave;nh, hòa t huận là qua nbsp;trọng nhất. Chỉ là thích kiểu con gái nào thôi, có phải liên hôn đâu. So với việc làm cả nhà bất an, trong lòng mãi mang đau khổ mà kết quả vẫn vậy, những người lớn khôn ngoan đều biết chấp nhận ngay từ đầu mới là lựa chọn đúng đắn.
Tư Niệm nghe Lục Thư Nghiễn nói “chỉ cần tôi thích” thì khẽ hé môi.
Cô  ;lại nhìn s g, đồng tử  chiếu gương&nbs t nghiêng vớ nbsp;các né t đặc trưng của người đàn ông. Cảm thấy có những cảm xúc dâng trào sắp không kìm nén được, cô lập tức quay đầu đi.
Rõ ràng là cô hỏi trước, nhưng Tư Niệm lại nhìn chằm chằm vào TV, vành tai đỏ ửng, ho  một tiếng,  nbsp;mặt rất ngh irc;m túc n&o acute;i: “Anh nói những c yện này với tôi làm gì.”
&ldquo ;Làm như t&o irc;i rất muốn&n biết ấy, hừ.&r /p>