Chương 11: CHƯƠNG 11

11

 

Khi đang lau tóc, chuông cửa reo lên, tôi nghĩ là dịch vụ phòng nên tiện tay mở cửa.

 


 


 


 
Lục Trầm như đột nhiên sụp đổ, gào lên:

 


 
Anh ta bất chấp tất cả kéo tôi ra ngoài, giọng nói lạnh lẽo, khô khan.

 

"Đừng làm loạn nữa, đi với anh."

 

"Bốp!" Một cú đ.ấ.m mạnh mẽ khiến khóe miệng Lục Trầm bật máu, vết m.á.u đỏ rỉ ra.

 

T hẩm Trác đứng chắn trước tôi, đôi mắt đầy giận dữ khẽ run lên.

 


 


 
"Bạch Anh là bạn gái của tôi, chúng tôi đã ở bên nhau bảy năm. Anh là cái thá gì?"

 


 
"Chúng tôi từ mẫu giáo đã không rời nhau nửa bước, tôi từng thấy cô ấy vui mừng khoe mẽ khi lần đầu tiên giành được giải thưởng, cũng đã thấy bộ dạng buồn rầu của cô ấy khi không đạt được điểm toán cao. Tôi biết mọi cảm xúc của cô ấy, những cuốn tiểu thuyết cô ấy yêu thích, những món ăn cô ấy thích, và cả những ngôi sao ca nhạc mà cô ấy từng mê mẩn. Tất cả, tôi đều nhớ rõ. Nếu không phải vì tên trộm như anh, chúng tôi đã sớm bên nhau rồi. Người mà tôi trân trọng nhất, anh lại dám phản bội cô ấy. Anh đáng chết!"

 
< />Lục Trầm sững người.

 
/>Tôi đứng nhìn Thẩm Trác, đôi mắt ngập tràn nước mắt vì cảm xúc bùng nổ, trái tim đập loạn nhịp.

 
Sự sốc và bối rối đan xen, những cảm xúc không thể phân định rõ ràng đang xâm chiếm tâm trí, đầu lại bắt đầu đau nhức nhẹ.

 




 

"... Chúng ta vào trong đi."

 


 

Tôi cảm thấy nực cười: "Thẩm Trác là bạn trai của tôi, anh là cái gì chứ?"

 
Anh ta tự giễu cợt, kéo một nụ cười méo mó: "Hai người mới ở bên nhau vài ngày đã vào khách sạn. Nếu em tùy tiện như thế này, vậy bảy năm của chúng ta, em còn giả vờ thanh cao làm gì?"

 


 


 

 

Trong mắt Lục Trầm thoáng qua sự hối hận, môi anh ta mấp máy, khuôn mặt ngày càng nhợt nhạt.

 
"Anh Anh, anh..."

 
Tôi ngắt lời: "Tại sao, lẽ nào anh không biết?"

 
< />Anh ta sững lại, sắc mặt dần trắng bệch đi.

 

---

 

T ôi lớn lên trong một gia đình cởi mở.

 


 

Trong mắt họ, quan hệ t.ì.n.h d.ụ.c cũng bình thường như ăn cơm uống nước, là hành vi tự nhiên của con người.

 
/>Khi tôi vào đại học, mẹ thậm chí còn dặn dò cách chọn các biện pháp tránh thai và bảo vệ bản thân.

 

Vì vậy, đối với tôi, quan hệ t.ì.n.h d.ụ.c không có gì đáng xấu hổ.

 


 
Bầu không khí đưa đẩy, mọi chuyện diễn ra như lẽ thường tình.



 

Như g mẹ của Lục Trầm lại gọi điện đến, bà bảo Lục Trầm bật loa ngoài.

 
Sau khi hỏi vài câu về chuyến đi, bà bắt đầu nói thẳng.

 
< />"Tiểu Trầm, con đừng làm tổn thương cô gái ấy. Các con còn trẻ, tương lai chưa xác định rõ, làm sao chịu trách nhiệm được?

 
>"Nếu con thật lòng yêu cô ấy, hãy học hành chăm chỉ để tiếp quản công ty và cưới cô ấy về làm vợ. Nếu sau này chia tay rồi gây ầm ĩ thì không hay chút nào."

 

Lúc này, mối quan hệ giữa Lục Trầm và mẹ anh đã được cải thiện nhiều.

 
< />Anh miễn cưỡng đồng ý.

 

N ưng tôi biết, bà không chỉ nhắc nhở anh mà còn đang cảnh cáo tôi.

 


 


 


 
"Lần đầu tiên để đến sau hôn nhân cũng là điều đẹp đẽ mà?"

 


 


 

Và đổ hết trách nhiệm lên tôi.

 


 

Lục Trầm rốt cuộc đã bắt đầu tệ đi từ khi nào?

 


 

hưng tôi không nên buồn, tôi nên thấy may mắn, thậm chí nên cảm ơn mẹ anh ta.

 

A nh ta thực sự không phải là người phù hợp với tôi.