Chương 3

04

 

Từ ngoài cửa bước vào là một người đàn ông to con, lưng quay về phía ánh sáng, mặc bộ đồ bảo hộ dính đầy dầu máy, bên hông kẹp một chiếc mỏ lết. Ông bước đi đầy khí thế, ung dung tự tại, trông chẳng khác nào một vị anh hùng cái thế bước ra từ ánh hào quang rực rỡ! 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Đó chính là bố tôi—ông Trình. Vừa nghe tin tôi gặp chuyện, ông vội dẫn theo mấy cậu học trò đến phòng y tế để “lấy lại công bằng” cho tôi. 

 

 

 

 

Xúc động quá mức, tôi vừa khóc vừa gào, lao thẳng vào lòng ông. 

 

 

< “Ơ kìa, con gái, ai bắt nạt con đến mức này vậy hả?” 

 

 

p>“Ối giời ơi, sợ phát khiếp!” 

 

“Không thể tin được là chị Giang của bọn em cũng biết khóc đấy!” 

 < >“Đứa khốn nạn nào không biết điều, lòi mặt ra đây cho tao đ.ấ.m phát nào! Ai dám bắt nạt chị Giang của tao đến mức phải khóc gọi bố thế này hả?” 

 

 

< Ngay lập tức chui tọt vào trong phòng trong, rồi khóa cửa chốt chặt từ bên trong. 

 

< p>Tiếng đóng cửa mạnh đến nỗi làm mấy cái lọ thuốc trên kệ rơi xuống, nghe “choang” một tiếng vỡ tan tành. 

 

< >Tôi ôm chặt lấy cánh tay bố, khóc đến mức không nói thành lời. 

 

< Bố tôi nhìn quanh căn phòng, ánh mắt dừng lại ở cặp “uyên ương khổ mệnh” đang co ro nép vào nhau. 

 

Hai kẻ đáng thương ấy ôm chặt nhau, run lẩy bẩy nhìn chúng tôi, trông chẳng khác nào sắp bị “đánh tan đôi lứa” vậy. 

 

< “Con gái… đây là đứa nào thế hả?” 

 

 

“Bác Trình, là cháu đây mà!” 

 

Bố tôi nhíu chặt mày lại.

 

“Ồ, không nhận ra đấy… cậu là… Lữ Hành à?” 

 

< Thế cô gái này là ai?” 

 

< Bạch Mạc Sầu lên tiếng: 

 

“Cháu là Bạch Mạc Sầu.” 

 “À, con gái nhà họ Bạch, cái cô yếu ớt sắp đổ gục ấy à… trông cũng dai đòn phết nhỉ.” 

 Nghe bố tôi nói chuyện còn khá khách sáo, Lữ Hành lập tức vênh mặt lên. 

 

  p>Hừ. 

 

>Không có kính là Lữ Hành mù thật, chẳng hề giả vờ chút nào. 

 

 

>Bố tôi nheo mắt lại, nắm đ.ấ.m to như cái nồi đất đã chuẩn bị sẵn sàng. 

 

< >Bỗng từ bên ngoài vang lên tiếng quát giận dữ của một người phụ nữ trung niên: 

 

< >“Ai nói cô ta vô tội hả?” 

 

 <

“Mẹ!” 

&nb >

Tôi lại lao tới, loạng choạng ôm chầm lấy bà. 

 

ương mặt Lý Phượng Hà hơi co giật, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. 

 

< >“Đừng khóc nữa! Có gì to tát đâu, chẳng qua chỉ là một thằng đàn ông giả tạo thôi mà, không có cũng chẳng c.h.ế.t ai cả!” 

 

 

< >Hóa ra là bà mối đã giới thiệu tôi với Lữ Hành. 

 

< >Đầu bà ta cũng quấn đầy lô cuốn tóc, xem ra vừa đi làm tóc cùng mẹ tôi, nghe tin dữ chưa kịp tháo lô đã chạy thẳng tới đây. 

 

< “Này, con gái nhà họ Bạch kia, tôi chỉ hỏi cô một câu: cô có biết Lữ Hành đang hẹn hò tìm hiểu với Trình Giang không?” 

 <

Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Bạch Mạc Sầu.

 

05 

Bạch Mạc Sầu bị bao ánh mắt dồn dập nhìn chằm chằm, chỉ dám lí nhí đáp một tiếng như muỗi kêu: 

 

&nbs >Bà Lý lập tức mắng át: 

 

Biết rồi à? Vậy thì rõ ràng là cố tình cướp đàn ông của người ta còn gì nữa!” 

 Bạch Mạc Sầu làm bộ làm tịch, tỏ vẻ sắp khóc đến nơi. 

 

 

>“Khóc cái gì mà khóc? Trước hết ra khỏi lòng đàn ông nhà cô đã rồi hãy khóc, được không?” 

 <

Lúc này Lữ Hành và Bạch Mạc Sầu mới sực nhớ ra, từ nãy tới giờ hai người vẫn ôm chặt lấy nhau chưa chịu buông. 

 

p>Vừa tách ra, mặt mũi cả hai lập tức tối sầm, khó coi vô cùng. 

 

< >“Bác gái Trình, cháu với Mạc Sầu không phải như bác nghĩ đâu ạ…” 

 

 

 

“Đánh cho tơi tả như thế trông mới xấu xí vậy đấy, nhưng mà đáng đời!” 

 < >“Lữ tài tử à, giữa ban ngày ban mặt ôm ấp con gái nhà người ta như thế, còn không dám thừa nhận, thế anh gọi là đàn ông à?” 

 

< ữ Hành đứng sững, cứng họng không nói nổi lời nào. 

 

 

Lữ Hành quay đầu nhìn cô ta, đôi mắt ướt át tội nghiệp của “người thương” khiến anh ta trỗi dậy tinh thần muốn bảo vệ đến cùng.