Chương 11

13 

 

“Cô Trình quen tôi từ bao giờ vậy?” 

 “Làm sao tôi lại không biết cô chứ? Lúc cô lên sân khấu nhận giải, MC vừa đọc tên cô xong là tôi lập tức nhớ ra từng đọc bài viết của cô ở đâu đó rồi.” 

 Tôi mỉm cười, ánh mắt lấp lánh đầy vẻ ngưỡng mộ. 

 

 

Tôi bèn dùng giọng điệu vô cùng ngưỡng mộ, miêu tả sơ lược một bài viết mà tôi từng đọc gần đây, kèm theo ánh mắt tràn đầy sự thán phục.

 

Giọng nói của chúng tôi thu hút sự chú ý của vài vị lãnh đạo đứng không xa, trong đó có cả giám đốc nhà máy—người từng mê mẩn những bài viết của Lữ Hành. 

 

< >Khi Lữ Hạ nghe tôi thật sự từng đọc qua bài viết của cô ấy, cô ấy liền hào hứng chia sẻ thêm về tư duy sáng tác, nguồn cảm hứng và cả cấu trúc bài viết. 

 

>Biểu cảm của giám đốc nhà máy cũng dần thay đổi, từ nghi hoặc chuyển sang hoài nghi, rồi bất ngờ và cuối cùng là một tia sáng rõ ràng lóe lên trong ánh mắt. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Tôi biết Lữ Hạ có thói quen mang theo bản thảo các bài viết của mình trong túi xách. 

 

< >Vì thế tôi cố tình nhắc khéo một câu. 

 

 

 

hững tập bản thảo chuyền tay đến chỗ giám đốc nhà máy, ông lật xem, tình cờ phát hiện một bài từng được cho là của Lữ Hành. 

 

< >Giám đốc đọc xong, mặt mày rạng rỡ, không ngừng tấm tắc khen ngợi ba câu “hay lắm, hay lắm, hay lắm!” 

 Ngay tối hôm đó, Lữ Hạ nhận được thông báo điều chuyển từ tuyến vận chuyển địa phương lên làm việc tại văn phòng tổng vụ. 

 

 Tôi không có học vấn cao, nhưng lại lấy được Lữ Hành—một “tài tử” nổi tiếng trong nhà máy. 

 

 

>Tôi đành tự học, mà học rất chật vật và chậm chạp. 

 

>Tết đầu tiên sau khi cưới, tôi cùng Lữ Hành về quê, lần đầu tiên gặp Lữ Hạ. 

 

 

>Thấy tôi loay hoay tập viết chữ và đọc báo, cô ấy không chê bai hay chế giễu, ngược lại còn chủ động chỉ dạy cho tôi. 

 

 

 

Dần dần, tôi bắt đầu nhận ra vài điều bất thường. 

 <

Lữ Hành luôn chép tay các bài viết của mình thành hai bản. 

 

< Một bản được cất cẩn thận trong hộp, đặt ở vị trí rất cao; bản còn lại thì để ngay trong ngăn kéo bàn làm việc. 

 

>Một bản là nét chữ mềm mại, ngay ngắn của Lữ Hạ; bản còn lại mới là chữ viết tay của Lữ Hành.

 

Lữ Hành đúng là biết viết bài. 

 

 

 

Anh ta lập tức nổi trận lôi đình, quát mắng tôi một trận ra trò. 

 

 

>Tôi bối rối, không biết phải làm sao, lại nghĩ đến tình cảm vợ chồng nên đành nhẫn nhịn, không truy cứu thêm. 

 

< >Vài năm sau, tôi nhắc lại chuyện này, Lữ Hành thản nhiên đáp: 

 

< “Cô chỉ học hết tiểu học, đọc hiểu được mấy bài viết chứ? Chắc chắn là cô nhớ nhầm rồi!” 

 Thế là chuyện ấy coi như kết thúc ở đó. 

 

 Còn kiếp này, sau khi Lữ Hành bị tôi đánh nhập viện, lại thêm cú húc gãy xương sườn của Tào Oánh, Lữ Hạ lại thuận lợi xuất hiện ở tổng xưởng. 

 Chuyện này có gì khuất tất, tôi thừa sức đoán ra. 

 

1 4 

 

Ngh e tin Lữ Hạ đã đến tổng xưởng, Lữ Hành nằm trong bệnh viện sốt ruột đến mức xoay trở không yên. 

 

 

>Nhưng Bạch Mạc Sầu hoàn toàn không làm nổi chuyện đó. 

 

 

< >“Sao chút việc cỏn con này mà em cũng không làm nổi hả?!” 

 Bạch Mạc Sầu đỏ hoe mắt, ấm ức phản bác: 

 

 

>“Cũng vì anh mà bây giờ em bị bao nhiêu người chỉ trỏ sau lưng, mắng mỏ không thương tiếc! Đến bữa tiệc mừng công, có biết bao ánh mắt chê cười em không?” 

 <

“Thế mà vì lời dặn của anh, em vẫn cố gắng đi gặp chị ấy. Kết quả thì sao? Chị ấy chẳng biết nghe ai nói gì mà chẳng thèm nhận em là người quen, hu hu…”