Chương 21

Hắn ta nói: 

 

 

“Bởi vì ly hôn là điều đáng xấu hổ, là mất mặt, sẽ bị người đời chỉ trích. Dù vì lý do gì đi nữa, tôi không ly hôn, thì chị cũng phải làm như vậy.” 

 Cuối cùng, Lữ Hạ không thể chịu đựng thêm được nữa. 

 

< Cô ấy đã g.i.ế.c c.h.ế.t gã đàn ông đó rồi tự sát. 

 

 

 Kiếp này, sau khi rời khỏi nhà họ Lữ vào ngày cưới của Lữ Hành, Lữ Hạ không bao giờ quay lại nữa. 

 

< Nhưng Lữ Hành thì chẳng bao giờ từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để quay lại tổng xưởng. 

 Hắn thường xuyên viết thư cho Lữ Hạ, nhờ cô tìm cách giúp đỡ. 

 

< hưng Lữ Hạ chẳng thèm bận tâm. 

 

 

>Người thường thì phải ăn cơm, ăn gạo, nhưng đứa bé ấy lại không thể ăn bất cứ thứ gì của trần gian. 

 

Không phải thiên nhân thì là gì? 

 

ố mẹ Lữ Hành thì sầu não muốn chết. 

 

>Ngay tại bệnh viện, họ mắng Bạch Mạc Sầu té tát: 

 

 

“Nhìn xem cô sinh ra cái thứ gì thế này?” 

 

“Sao lại… không có hậu môn?!” 

 Sinh ra một đứa trẻ không có hậu môn. 

 

 

L ữ Hành lại chạy đến vay tiền Lữ Hạ. 

 

 

< >Đứa trẻ được phẫu thuật, sống sót. 

 

 

Lần này đi học, Lữ Hạ cũng mang theo cả ảnh của đứa trẻ đó.

 

Tôi nhìn thoáng qua. 

 

Ừm. 

 

 

Tốt thôi. 

 

< >Cuối cùng thì nó cũng trở thành con trai của “dì Bạch” rồi. 

 

< Chúc nó… 

 

< i vệ sinh suôn sẻ nhé. 

 

 

L ữ Hạ thấy tôi cười đến nỗi co quắp cả người, không nhịn được nói: 

 

 

Tôi đáp: 

 

< “Những chuyện quá ghê tởm thì tôi không muốn nhớ đâu.” 

 “Chỉ cần tôi sống tốt hơn người khác là đã cười sảng khoái rồi.” 

 24 

 

S au khi chia tay Lữ Hạ, tôi đi thẳng đến đài truyền hình. 

 

< >Hậu trường buổi biểu diễn đang vô cùng náo nhiệt. 

 

Tôi được sắp xếp trang điểm, thay đồ, rồi đứng đợi ở hành lang của đài truyền hình. 

 

< >Trong lòng tôi lặp đi lặp lại ca từ của bài hát sắp biểu diễn. 

 

>Cùng lúc đó. 

 

 

 

“Phượng Hà, cả tối rồi, rốt cuộc Trình Giang khi nào mới xuất hiện?” 

 < p>Phượng Hà cầm chặt hộp bánh quy, cũng không giấu được vẻ căng thẳng: 

 

“Ông vội cái gì chứ? Đây là đài trung ương, bao nhiêu nghệ sĩ lớn, Trình Giang lần đầu tham gia, muộn chút là bình thường.” 

&nbs >

Một vài hàng xóm cũng tụ tập trong nhà, sốt ruột chờ đợi gương mặt quen thuộc ấy xuất hiện trên màn ảnh. 

 

< Ở một ngôi làng gió lạnh cắt da cắt thịt. 

 

>Cả làng chỉ có nhà trưởng thôn là có tivi, rất nhiều dân làng khoác chăn bông, áo dày tụ tập lại để xem chương trình mừng năm mới. 

 

< Lữ Hành cũng ở đó. 

 

 

 Bây giờ anh ta làm việc ở tuyến vận chuyển, đồng nghiệp đều hút loại thuốc rẻ tiền này. 

 

 

< Mấy người dân làng xung quanh trêu chọc: 

 

>“Này Lữ Hành, bao giờ cậu quay lại tổng xưởng thế?” 

 “Chị cậu sao không về ăn Tết nhỉ?” 

 “Vợ cậu ở nhà chăm con đấy à? Dễ nuôi không? Đứa bé không có hậu môn thì chắc dễ nuôi nhỉ?” 

 “Ha ha ha ha ha!”

 

Lữ Hành lập tức xông vào đánh nhau với mấy tên dân làng hay tán gẫu. 

 

< Nhưng anh ta tự cho mình là người có học, làm sao đánh lại được những nông dân quen lao động chân tay. 

 

Chỉ vài ba cú đấm, anh ta đã bị đè bẹp dưới đất. 

 

Đột nhiên, âm thanh tivi được vặn to hết cỡ. 

 

 

Tiếp theo, xin chào đón nữ ca sĩ trẻ Trình Giang với ca khúc “Rừng Bạch Dương.”“

 

 

 

S ao có thể là cô ấy được?! 

 < p>Tại khu nhà tập thể của nhà máy. 

 

 

p>“Đúng là con gái tôi rồi! Chính là con gái tôi sinh ra đấy! Thật là giỏi quá đi mất!” 

 Phượng Hà lập tức thúc cùi chỏ: 

 

< “Ông hét cái gì chứ! Trình Giang đang hát đấy!” 

 < >Ông Trình vội vàng đưa tay lên bịt miệng, nhưng nước mắt thì không ngừng chảy. 

 

>Những người hàng xóm đều ngạc nhiên đến c.h.ế.t lặng. 

 

>Dì Lý thì vui sướng đến mức run rẩy cả người. 

 Tiểu Tùng thì lao ngay ra mở toang cánh cửa nhà họ Trình, vừa chạy vừa hét vang: 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Ai có tivi thì mau bật lên xem! Không thì mở đài phát thanh cũng được! Nhà máy chúng ta có người nổi tiếng rồi! Là chị Trình Giang của tôi đó!”