Chương 23: Hoàn
Phượng Hà vừa nhìn công nhân khuân vác, vừa nhàn nhã đáp:
< “Đúng rồi...”
“Từ khi biết nói đã mắc chứng hoang tưởng. Đáng lẽ ra phải đi học rồi, vậy mà bệnh lúc nặng lúc nhẹ.”
>“Hồi trước mẹ Bạch nói cha ruột của cô ta là thương nhân Hồng Kông, mấy năm trước ông ta cũng tìm tới rồi, bảo là nhận con, chỉ cho một khoản tiền, sau đó mỗi tháng gửi thêm một chút.”
p>“Bạch Mặc Sầu từ khi biết thân thế thì cứ lẩm bẩm thần thần bí bí. Thấy trên báo nói cha ruột mình có nhiều tài sản, liền ngày nào cũng đòi sang Hồng Kông.”
p>“Ai cũng biết cô ta mà sang Hồng Kông thì chỉ có đi không có về.”
<
“Tiếp khách? Đối với con ruột mà dùng từ đó sao.”
>“Nhưng Bạch Mặc Sầu nào chịu hiểu, cứ nghĩ nhà họ Lữ cố ý cản không cho mình đi, vợ chồng ngày nào cũng cãi nhau.”
“Đứa nhỏ thì đầu óc ngày càng có vấn đề, còn chỉ vào TV nói cô mới là mẹ nó.”
“Bạch Mặc Sầu liền mắng Lữ Hành, bảo chắc anh ta vẫn nhớ nhung con nên mới lỡ lời trước mặt con trai họ.”
< p>“Bạch Mặc Sầu vừa kích động đã đập cho Lữ Hành thành người thực vật. Bố mẹ Lữ Hành vì chuyện này mà đổ bệnh, chưa đầy một năm đều qua đời cả. Giờ nhà họ Lữ chỉ còn lại đứa 'không có lỗ đít' ấy.”
< “Vậy còn Bạch Mặc Sầu thì sao?”
>“Đang bị giam. Luật sư từ Hồng Kông sang bào chữa, chắc cũng xin giảm án thôi. Mẹ Bạch thì còn muốn theo luật sư về Hồng Kông. Cha Bạch bên đó đã cưới hai vợ rồi, mẹ Bạch cũng từng tái giá, làm gì có chuyện cho bà ta sang? Cùng lắm gửi ít tiền dưỡng già, chứ chẳng cho được thêm gì đâu.”
>Phượng Hà chốt hạ:
Tôi thật sự không thể không cảm thán.
< >Biết rõ rằng Lữ Hành và Bạch Mặc Sầu kết hôn thì cũng chẳng thể sống yên ổn lâu dài.
>Phượng Hà còn nói:
< Từ đó, bất kỳ sự kiện quan trọng nào cũng đều có cô ấy tham gia.
Lữ Hạ sau đó thi đậu đại học, từng bước từng bước lên chức cao hơn.
Tất cả những gì mà kiếp trước là con đường của Lữ Hành, kiếp này đều quay về với Lữ Hạ.
< >Nghĩ lại cũng thấy… thật công bằng.
Rời khỏi khu nhà tập thể cũ của công nhân, Phượng Hà chỉ tay về phía khu chung cư cao tầng phía xa:
Đó là khu nhà ở mới xây cho cán bộ công nhân viên. Dì Lý của con sống ở tầng mười, ngày nào cũng đi thang máy lên xuống, vui đến phát cuồng.”
“Thế thì tốt quá rồi!” – Tôi mỉm cười đáp.
< Ông Trình nói thêm:
< >“Giờ nhiều nhà cũng dọn qua đó rồi. Mẹ của Tiêu Cương giờ đeo băng đỏ làm tổ trưởng dân phố, ngày nào cũng đi kiểm tra vệ sinh trật tự, ai cũng kiêng dè bà ấy.”
  >
Bỗng một người phụ nữ khá hùng hổ bước tới:
< “Ôi giời ơi, ngôi sao lớn trên tivi đây rồi, cuối cùng cũng gặp được ngoài đời thật!”
< p>Rồi cô ta cười khẩy, nói tiếp:
>“Tôi là Tào Oánh đây, cô còn nhớ không?”
<
Đúng là chẳng khác nào kiếp trước.
Tôi cười khẽ.
< “Tào Oánh à, tôi nhớ chứ. Dạo này cô thế nào rồi?”
>Tào Oánh chẳng ngại ngần gì, đáp ngay:
“Tôi được điều lên tổng xưởng rồi, làm việc văn phòng đấy. Còn cô? Kết hôn chưa? Tôi lấy chồng là sĩ quan quân đội, cao ráo, đẹp trai cực kỳ.”
p>“Thế thì tôi không bì được với cô rồi. Chủ yếu là đàn ông theo đuổi tôi nhiều quá, chọn hoài chọn mãi mà vẫn chưa quyết được.”
  p>Tào Oánh cười, nụ cười hơi chua chát nhưng lại có chút dễ thương, không hiểu sao trông cũng đáng yêu.
< >“Đợi tôi kết hôn rồi nhất định sẽ mời cô đến dự.”
“Cô mà cưới chồng thật, liệu có mời tôi không đấy?”
< >Tôi thản nhiên trả lời:
< “Cô thật lòng chúc phúc cho người khác, thì người ta mới nhớ tới cô trong những dịp vui chứ.”
>Tào Oánh nghe xong, ánh mắt trở nên ngại ngùng thấy rõ.
úng lúc đó, xe của Tiểu Tùng bấm còi ở cổng mới của nhà máy.
T iểu Tùng cười tươi:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Chị ơi, lâu lắm rồi chị mới về, để em chở chị đi một vòng ngắm lại chỗ cũ nhé?”
Tôi lắc đầu:
“Thôi, mai tôi phải bay rồi, còn buổi diễn ở Hải Thành đang chờ.”
>Phượng Hà nắm lấy tay tôi, dịu dàng nói:
Tôi bật cười, dùng tiếng Nga thì thầm đáp lại một câu.
Ông Trình ngồi ghế phụ phía trước, gật gù ngủ quên lúc nào chẳng hay.
Ánh nắng xuyên qua cửa kính, ấm áp mà dịu dàng.
< >Cảm giác hạnh phúc, giống như ánh nắng ấy—lười biếng, thoải mái, và tràn ngập an yên.