Chương 1: Mới tới dị giới

Trong tay Ân Tư Đặc bưng một bát canh rau bị nấu đến mềm nát sền sệt, đẩy cửa tiến vào phòng, dự định đánh thức bầu bạn đang quay mặt vào tường ngủ say trên giường.

Do dự mãi, mới định giơ tay đẩy một chút bả vai lộ ra bên ngoài thảm lông, vốn tưởng sẽ nhận phải trách mắng không ngừng cùng chửi rủa ác ý, nhưng ngoài ý muốn chống lại một đôi mắt ánh lên vẻ kinh nghi bất định.





Thế nhưng sau đó không lâu, tại một lần bộ lạc đi săn bắn đường dài, đã gặp phải công kích tàn bạo hung hãn của Độc Giác Long, tộc trưởng vì yểm hộ người trong tộc lui lại, liều chết ngăn cản mà đánh mất tính mạng, Ân Tư Đặc vừa trưởng thành không lâu tại lần chiến đấu kia bị đụng nát xương đùi. Tuy nói năng lực hồi phục của thú nhân cường hãn, trở lại bộ lạc lại trải qua y sư cực lực cứu trị, tính mạng thì không đến mức đánh mất, nhưng xương bị gãy vỡ nát vẫn khiến hắn thành kẻ tàn tật, biến thành tên thọt.






i tư cách là giống cái xinh đẹp nhất trong bộ lạc, Khải Văn vẫn một mực lấy điều này làm kiêu ngạo. Từ khi y hiểu chuyện cho đến nay, theo sau lưng y luôn luôn là một đống lớn thú nhân giống đực mặc y sai phái, muốn thứ gì chỉ cần mở miệng nói một tiếng, chậm nhất đến sáng hôm sau, những vật đó liền sẽ chất đầy tại cửa nhà mình. Những giống cái khác trong bộ lạc không ưa y thì đã làm sao? Chẳng qua là một đám xấu xí đang ghen tỵ mà thôi. Y lúc đầu còn cao ngạo sĩ diện mà cự tuyệt nhiều thú nhân truy cầu như vậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lựa chọn theo đuổi Ân Tư Đặc để nhắm tới vị trí bầu bạn, chính là vì danh hào bạn lữ của tộc trưởng về sau. Thế nhưng, hết thảy đều bị hủy từ sau khi Ân Tư Đặc trở thành tên què.

i trong bộ lạc luôn luôn có thể nghe thấy được đám giống cái trước kia bị y xem thường đang châm chọc khiêu khích mình, thêm nữa, vì Ân Tư Đặc không thể theo đội đi ra ngoài săn bắn, nên đồ ăn trong nhà càng ngày càng bần cùng, dựa vào chút đồ ăn mà bộ lạc phân phối cùng rau xanh trồng trong ruộng công cộng căn bản không thể thỏa mãn được cái miệng đã bị nuôi điêu bởi đông đảo người theo đuổi lấy lòng lúc trước.

Điều này làm cho nội tâm Khải Văn chứa đầy oán khí, trước có thể sở hữu đủ loại tốt đẹp đều bị y quẳng tới sau đầu.










< em>*: đại môn bất xuất, nhị môn bất mại – cổng chính không ra cổng phụ không bước

< ong>Này sao có thể được a, còn có vô số mỹ thực chưa được ăn, đồ ăn trên nông trường QQ còn chưa có trộm, 1G phim GV trong điện thoại còn chưa có xem a! Quá khổ bức có được hay không!


Trong đầu còn đang thiên mã hành không, đôi tai lại bắt được một chuỗi tiếng bước chân đi từ xa đến gần. Lập Hạ ngay lập tức chuyển thân nằm quay lưng về phía cửa, điều chỉnh hô hấp, không nhúc nhích giả bộ ngủ, lấy bất động ứng vạn biến. (tác giả ghi hẳn ‘bất động’, không phải ‘bất biến’)

Cửa bị đẩy ra, nghe thấy thứ gì đó được đặt lên bục gỗ cạnh đầu giường, nhưng đã qua nửa ngày lại không nghe thấy được bất kỳ động tĩnh gì tiếp theo, rốt cuộc Lập Hạ nhịn không được mà mãnh liệt quay đầu, đôi mắt chống lại một khuôn mặt có chút anh tuấn.

(thế giới ma thú), trong lòng một đám thảo nê mã ở trên sa mạc điên cuồng gào thét chạy qua… Ô ô, ta muốn về nhà, nơi này có yêu quái ~~

Ng ời đến đưa tay hướng về phía bờ vai của cậu, một bộ tạo hình muốn đẩy về phía trước, lại ngó nhìn lên bục gỗ, một bát canh rau xanh mơn mởn còn bốc hơi nóng, xem ra là cho cậu ăn.

B t luận đang ở nơi nào, việc nắm giữ quyền chủ động vẫn là điều cực kỳ tất yếu.



gươi không biết ta là ai?”, nghe Lập Hạ nói xong, Ân Tư Đặc nhăn chặt lông mày, biểu hiện hết sức kỳ quái.

(knock-out/hạ đo ván). Với tư cách là một kẻ xuyên việt, theo đại đa số phỏng chừng vẫn an toàn hơn. Nếu vừa tỉnh lại liền nói mình là xuyên qua đến, 99,99% tỷ lệ sẽ bị mọi người cho là yêu quái dùng lửa thiêu chết a. Lập Hạ cảm giác mình rất đáng thương, ngươi nói, nếu xuyên đến cổ đại cái gì còn có thể đạo văn những danh thiên danh tác của một ít danh nhân, lấy đó làm điểm khoe khoang, cậu ngược lại thật tốt, trực tiếp tiến vào giữa đống quái vật…





Ân Tư Đặc nhìn chăm chú vào đôi mắt đen kia một hồi, trong đôi mắt truyền đến loại cảm xúc có kinh hoảng, có bất an, có yếu thế, chính là không hề có một tia kinh thường cùng ác ý để cho mình đau lòng cùng thương tổn. Xem ra, không giống như muốn ra điểm yêu thiêu thân gì, chẳng lẽ thật sự mất ký ức?


a là Ân Tư Đặc, bầu bạn của ngươi, ngươi là giống cái của ta, tên Khải Văn. Nơi này là bộ lạc Lang tộc trên đại lục A Nhĩ. Có thể biến thân giống như ta đều là thú nhân giống đực, không thể biến thân chính là giống cái.” Ân Tư Đặc chỉ chỉ hình thái có đôi tai cùng cái đuôi động vật của chính mình cho Lập Hạ rõ ràng.



Tro ng đầu quấy đảo thành một đoàn hỗn loạn, đột nhiên Lập Hạ cảm giác mình giống như đã nghe được một từ rất trọng yếu, giống cái. Giống cái thì dễ hiểu, là nữ, là mẹ, Lập Hạ đưa tay vói vào dưới lớp chăn lông, không tự giác sờ nơi giữa hai chân, tuy cái thân thể này giống như không phải của mình, nhưng thứ nên tại vẫn còn tại, vì vậy Lập Hạ lập tức ưu thương rồi, cậu xuyên vào thân thể người tên Khải Văn này cũng thôi đi, vậy mà Khải Văn còn là một giống cái. Có câu nam nữ phối hợp hành động không phiền, tại đây chỉ có giống đực cùng giống cái, chẳng lẽ mình không chỉ chiếm thân thể người khác, còn xuyên thủng đến một cái thế giới không có nữ nhân? Tuy mình thích nam nhân, nhưng mỹ nữ cũng có thể nhìn để đẹp mắt a, thú nhân – giống đực ở chỗ này có thể biến thân thành động vật, giống cái không thể, vậy cái từ giống cái dùng tại đây lại đại biểu cho điều gì? Bị áp đó! Nghĩ tới đây trong đầu Lập Hạ xuất hiện một tổ từ rất không hài hòa lại khẩu vị nặng: “Nhân thú”, vì vậy liền bạo nộ rồi.

(dân lấy ăn làm gốc), mặc kệ ở nơi nào, người sống sót được chẳng phải nhờ một cái miệng há ra.

L p Hạ duỗi ngón tay chỉ bát canh, “Cái kia là cho tôi ăn?”. Tuy chỉ có một bát canh, đối với Lập Hạ – một người hiện đại – liền có vẻ rất đơn điệu, nhưng lấy nó để an ủi cái bụng nổ tiếng vang như sấm vẫn là rất khẩn yếu(khẩn cấp, trọng yếu).

< rong>“Ừ, canh ba tập vừa mới nấu xong, ngươi đã tỉnh lại liền nhân lúc còn nóng uống luôn đi. Ngươi hiện tại cái gì cũng đều không nhớ rõ thì đừng đi ra bộ lạc, bên ngoài rất nguy hiểm, muốn ra khỏi nhà thì đi dạo ngay trong bộ lạc thôi, ta đi ruộng công cộng bên kia làm việc.”


Ân Tư Đặc đẩy cửa nhìn trời một chút, trời đã sáng rồi, đại khái đội săn bắn đã xuất phát thật lâu rồi a. Nghĩ tới đây cảm xúc không khỏi sa sút.