Chương 6: Bện (thượng)

Nghĩ tới đây Lập Hạ ngừng lại việc vận chuyển, quay người hướng Ân Tư Đặc đang ngồi xổm trên mặt đất cho quả đào vào trong bình gốm, mà hỏi, “Ân Tư Đặc, tại nơi này của các anh, có loại cây dây leo hay nhánh cây gì mềm mại nhưng lại có tính bền dẻo không?”

“Có, dây leo sỉ mị ven rừng rậm tựa như vậy, vừa có động tĩnh sẽ phát ra tiếng sàn sạt meo meo, mặc dù không có chỗ trọng dụng gì nhưng có thể tạo được tác dụng cảnh giới nhất định, bộ lạc rời thiệt nhiều chúng trở về để trồng một vòng bên ngoài. Dù bị héo rũ cũng sẽ không đứt đoạn, thú nhân thường dùng dây leo loại này để buộc chặt đồ đạc.” Ân Tư Đặc đáp, trước kia mỗi lần khổ sở, hắn đều đến bên cạnh dây leo sỉ mị mà ngồi một chút, nghe thanh âm sàn sạt meo meo trong lòng cũng sẽ khoan khoái, dễ chịu rất nhiều. Nhìn đôi mắt to của Lập Hạ hướng về phía mình, nội tâm Ân Tư Đặc cảm thấy rất thoải mái, Lập Hạ đúng là đi tới đại lục A Nhĩ làm lại cuộc sống từ đầu đấy, nhưng đồng thời chính vì Lập Hạ đến đây, mình như thế nào không phải cũng bắt đầu cuộc sống mới rồi chứ.

(Sỉ mị: sỉ – run lẩy bẩy, mị – tiếng meo meo)

“Quá tuyệt vời”, Lập Hạ túm lấy Ân Tư Đặc vừa đem bình gốm thu vào phòng bên, liền đi hướng ngoài cửa, “Ta đi nhổ chút dây leo sỉ mị gì kia, tôi muốn thử làm một thứ đồ vật.”





Kh ông đợi Lập Hạ cười xong, hơi chếch bên cạnh liền truyền đến một thanh âm lộ ra hưng phấn. “Các ngươi ở chỗ này chơi cái gì nha ~” thanh âm này lại có thể khiến cho Lập Hạ bật lên loại cảm giác quái dị: tiểu loli bị mẹ mìn dụ dỗ. Nhất là một chữ nha cuối cùng kia, càng là bách chuyển thiên hồi âm rung cực đại.





hông có việc gì không có việc gì” Mạc Lâm Đạt không để ý mà khoát tay, “Ba Khắc đi theo ta, đến cửa bộ lạc ta mới đem hắn đuổi đi. Đây không phải vì xem các ngươi nên ta mới tới sao.” Mạc Lâm Đạt đã quay đầu về phía Lập Hạ mà cười toét ra một hàng răng trắng trắng to to, “Lập Hạ, các ngươi đang chơi cái gì thế? Ta cũng có thể cùng chơi sao?”







Ân Tư Đặc vừa nhìn Lập Hạ liền biết cậu muốn nghĩ đến mặt kia rồi, thò tay đem cậu kéo vào trong lồng ngực. “Đừng nghe Mạc Lâm Đạt nói linh tinh, lúc trước không phải em bị nóng đến bất tỉnh sao? Cậu ta là y sư, ta mang em đến nhà cậu ta xem bệnh đó.”












“Nga.” Tô Bỉ trung thực cũng gia nhập đội ngũ chặt dây, bởi Tô Bỉ vì tránh né động tác của dây leo sỉ mị mà cũng uốn éo thân thể, khiến Lập Hạ đứng một bên cười càng lớn hơn. Mạc Lâm Đạt không hổ do thường xuyên lên núi đào dược liệu, đem cuốc đá trong tay vung lên tạo ra tiếng xé gió vù vù, độ chính xác còn rất cao, rất nhanh một mảng lớn dây leo sỉ mị ngay tại dưới sự chà đạp của cậu ta cùng cuốc đá mà ngã xuống. Nhìn hai đoạn dây leo sỉ mị phải hao phí không biết bao nhiêu sức lực mới vào trong tay, Lập Hạ chỉ có thể cảm khái người so với người khiến người giận điên. Mặt khác lại tại trong lòng mừng thầm không đâu đến một sức lao động miễn phí.


ốn người quả thực chặt không ít dây leo sỉ mị, phân ra mấy lần mới mang toàn bộ về được, trong lúc đó Mạc Lâm Đạt còn đi một chuyến về nhà cất thảo dược.



N gẩng đầu nhìn mặt trời, đại khái tầm xế chiều ba bốn giờ, Lập Hạ lại để cho Ân Tư Đặc lật qua lật lại lật qua lật lại đám dây leo mang về từ hôm qua, đã tiếp nhận ánh nắng mặt trời bạo chiếu cả một buổi hòng giảm bớt lượng nước.



a muốn bện tấm chiếu.” Lập Hạ xem Tô Bỉ tại một bên ngây thơ ngẩng đầu nhìn cậu, Ân Tư Đặc hiện vẻ mặt nghi vấn cùng với Mạc Lâm Đạt từ đầu tới cuối vẫn thủy chung bảo trì vẻ hưng phấn, “Chiếu là, ặc…” Lập Hạ có chút không biết giải thích như thế nào cho đám người chưa từng thấy qua đồ vật này, vì vậy chỉ có thể đổi một cách nói khác. “Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy ngủ ở trên giường rất cấn sao? Nếu lót chiếu lên nằm liền sẽ không có cảm giác rõ ràng như vậy nữa.”





i qua Ân Tư Đặc đã được Lập Hạ phổ cập qua tri thức, lúc này chỉ cười, hai người Tô Bỉ cùng Mạc Lâm Đạt vừa nghe xong những lời của Lập Hạ đều lộ ra hưng phấn, Tô Bỉ càng là hai mắt tỏa sáng rồi, vội vàng quấn quít lấy Lập Hạ khiến cậu dậy mình bện chiếu.

Kỳ thật bản thân Lập Hạ cũng sẽ không làm chiếu, từ nhỏ đến lớn vẫn một mực ở trong thành phố, chỉ biết mua chiếu đến ngủ, nơi nào biết bện. Nhưng không cản nổi con người ta sáng tạo ra cái mới a.


Còn nhớ rõ khi bé tại cửa trường học có bán một loại dây nhựa dẻo sắc màu rực rỡ dùng để bện. Các học sinh mua đủ loại dây nhựa dẻo không phải để bện Thập tự giá cũng chính dùng để bện dép lê đấy thôi, dùng hai sợi dây giao nhau thành hình chữ thập ( 十), sợi dây bị đè ở dưới nửa đoạn trên hất sang bên trái tạo thành một vòng tròn, nửa đoạn sau lại hất sang phải cũng tạo thành vòng tròn, sợi dây thứ hai ở phía trên làm trụ, sau khi sợi dây thứ nhất tạo ra hai vòng tròn thì dùng nửa đoạn đầu của sợi hai đâm qua vòng tròn được tạo bởi nửa đoạn sau của sợi một, tương tự, nửa đoạn sau của sợi hai đâm qua vòng tròn được tạo bởi nửa đoạn đầu của sợi một, sau đó kéo bốn sợi dây về bốn phía cho thật chặt, một tầng nút kết hình chữ điền ( 田) được tạo ra, tiếp tục lặp lại động tác đó sẽ khiến cho dây được bện thành hình hộp càng ngày càng được kéo dài, đương nhiên có những nữ sinh khéo tay còn có thể bện ra hình trụ nữa.

(Đoạn tả trên tác giả viết khác, con nhỏ ê đít đọc tựa mông lung như một trò đùa nên đã lên gg bá bá tự search, tự chủ trương chèn một đoạn tả khác vào.

Hiện nay đối Lập Hạ mà nói, tự bện chiếu cũng không cầu bộ dạng đẹp, chỉ cần thực dụng là được, chẳng qua phải mất công làm thật nhiều những dây bện dài ngắn khác nhau, sau đó dùng dây leo sỉ mị được bào mỏng ra tựa như may y phục khâu cố định lại với nhau, vậy là một tấm chiếu hoàn thành. Bản thân dây leo sỉ mị có được độ dày nhất định, chiếu bện ra lót lên giường là tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.


T ước kia Lập hạ xem những chia sẻ trên diễn đàn, trong đó có thấy một bài viết có liên quan đến việc dùng quần áo cũ làm thảm trải sàn, nếu như ngại phiền toái cũng có thể noi theo phương thức của bài viết đem dây leo sỉ mị tết thành bím tóc rồi lại cố định lại.



Tộc trưởng Ngõa Nhĩ Đặc vừa lúc đi ngang qua, nghe thấy tiếng nói chuyện líu ra líu ríu trong sân, xem ra hai ngày trước động viên vẫn có chút hiệu quả, dù sao để mọi người lập tức tiếp nhận Lập Hạ là chuyện không thể, nhưng đã có một hai người dẫn đầu thì dần dần sẽ ngày càng nhiều lên thôi. Ngõa Nhĩ Đặc liền đẩy cửa tiến vào, đập vào mắt đầu tiên đúng là dây leo sỉ mị được phơi nắng đầy sân. Ngõa Nhĩ Đặc hiếu kỳ, dùng để buộc đồ đạc cũng không cần nhiều như vậy a. Vì thế ngẩng đầu hướng bốn người dưới lán cỏ, “Các ngươi lấy nhiều dây leo như vậy để làm chi?”



a là muốn làm đồ vật lót lên giường nằm, trực tiếp ngủ trên giường đá quá cấn rồi, cụ thể làm như thế nào còn không rõ lắm, trước muốn thử qua mới biết được, nếu thật sự làm ra được ta có thể dạy mọi người cách làm.” Lập Hạ có chút ngượng ngùng nói, đầu tiên, phải tạo dựng hình ảnh tốt trong mắt tộc trưởng là điều tất yếu.



ộc trưởng ngồi một hồi rồi đi. Tô Bỉ lại về nhà xách chút thịt cùng rau dưa sang.

Mẫu phụ của Tô Bỉ tại lúc sinh hạ cậu liền qua đời, a ba thì cũng tại lần săn bắn kia mà bỏ mạng, theo cách nói của cậu, dù sao trong nhà chỉ có một mình, hiện tại cậu cùng Lập hạ lại là bạn tốt, vừa vặn hôm nay Mạc Lâm Đạt ở đây, còn không bằng đến bên Lập Hạ kết nhóm. Nghe đến đó Lập Hạ lập tức cảm thấy bụng ùng ục kêu vang, canh rau cái gì vẫn không thể kháng đói được a.