Chương 13

Ân Tư Đặc trở về đúng lúc Lập Hạ vừa mới làm xong cơm. Hắn buông gùi trên vai cùng con mồi trong tay, từ phía sau ôm eo Lập Hạ, đưa cậu lãm vào trong lồng ngực mình, cái cằm kiên nghị đặt ngay chỗ cổ của Lập Hạ, “Thơm quá, hôm nay Lập Hạ lại làm món gì ăn ngon sao?” Ân Tư Đặc vừa nói vừa khụt khịt cái mũi, cố ý làm một bộ thèm thuồng chọc cười Lập Hạ.

ược rồi được rồi, một lát nữa anh sẽ biết.” Lập Hạ quay người lại, múc một thìa thịt sợi đưa đến bên miệng Ân Tư Đặc, thuận tiện duỗi ngón út giúp hắn lau đi dầu dính nơi khóe miệng, nói tiếp, “Ân Tư Đặc, vừa rồi tộc trưởng đến đưa thịt, em mời ông ta đến nhà ăn cơm.”













Lập Hạ một bên uống nước cơm một bên hỏi Ngõa Nhĩ Đặc. “Tộc trưởng, cơm hôm nay ngon sao?”




Ngõa Nhĩ Đặc được ăn uống no đủ mà mặt mày hồng hào, không chút do dự đáp lời “Đương nhiên, chúng ta đều là con dân của Thú Thần.”

“Tộc trưởng đã tin tưởng Thú Thần, như vậy ta muốn nói, ta chính là sứ giả được Thú Thần lựa chọn.” Lập Hạ liếc mắt nhìn Ân Tư Đặc ngồi bên cạnh cậu đang hơi có chút ngạc nhiên, ra hiệu cho hắn bình tĩnh. Tại đây đã tồn tại Thú Thần thì tại sao không thể có một sứ giả của Thú Thần được chứ? Tuy lấy lý do này để thoái thác có điểm tầm thường, nhưng không làm thế thì cậu thực khó mà giải thích được nguồn gốc của những món đồ ăn kia, cậu cũng không thể thấy bất cứ ai liền nói ta đến từ Trái Đất, một vài đồ ăn này ta sớm đã quen biết rồi, thực muốn làm như vậy, cậu phỏng chừng bản thân cách cái chết không xa.

ái gì?!” Ngõa Nhĩ Đặc ngạc nhiên, không thể bình tĩnh nổi. Hô một tiếng đứng bật dậy, đôi mắt trợn trừng lông mày nhăn lại. Phảng phất không thể tin được lời nói như vậy có thể được thốt ra từ một thân thể gầy còm ốm yếu của Lập Hạ. Thú Thần ở trên, ông không muốn khinh nhờn Thú Thần vĩ đại, nhưng chuyện như vậy làm sao có thể thành sự thật. Quay đầu nhìn về phía Ân Tư Đặc ngồi bên cạnh Lập Hạ, chỉ thấy hắn không có một chút bộ dạng kinh nghi, tựa như đây là sự thật đã sớm biết từ lâu. Ngõa Nhĩ Đặc không khỏi càng tập trung tầm mắt nhìn chăm chú vào mặt Lập Hạ.

ứng kiến bộ dạng này của Ngõa Nhĩ Đặc, trong lòng Lập Hạ tự bơm hơi cho mình, loại chuyện nói dối này vẫn nên đánh trống mà lập tức làm, bằng không đợi đến lúc Ngõa Nhĩ Đặc tỉnh táo lại thì không dễ tẩy não ông ta như vậy rồi… Hơn nữa, chuyện cậu muốn nói với Ngõa Nhĩ Đặc đối bộ lạc Lang tộc mà nói lại là thiên đại chuyện tốt (chuyện cực tốt), cho nên cũng không thể gọi là lừa gạt, này nhiều nhất chỉ là lời nói dối thiện ý thôi. “Tộc trưởng, đồ ăn ngươi vừa ăn đều là những thứ ta và Ân Tư Đặc tìm được bên trong rừng rậm và biển khơi đó.”



“Tộc trưởng!” Ân Tư Đặc kinh hãi, lập tức muốn nói gì đó với Ngõa Nhĩ Đặc lại bị Lập Hạ ngăn cản. Lập Hạ ngẩng đầu nhìn Ngõa Nhĩ Đặc, không nhanh không chậm nói, “Tộc trưởng, chẳng lẽ những lời ta nói lúc trước ngươi không nghe lọt? Ta là sứ giả của Thú Thần!”

Ngõa Nhĩ Đặc đang bao trùm trong lửa giận chớp mắt giật mình sửng sốt một cái, giống như đang tự hỏi tính chân thật của những lời này, “Ngươi có gì chứng minh ngươi là sứ giả của Thú Thần?”

“Tộc trưởng, những thứ đồ ăn ngươi vừa ăn chẳng lẽ không có thể trở thành minh chứng tốt nhất hay sao? Những thứ đó trước kia ngươi từng gặp qua nếm qua sao? Tộc trưởng còn nhớ rõ hai tháng trước ta bị mất trí nhớ không, từ sau lúc đó ta thường xuyên nằm mơ, mơ thấy có người nói chuyện với ta, hình bóng người trong mộng luôn dao động bất định, không ngừng biến hóa lấy các loại hình thái động vật, hắn dạy ta phân biệt đồ ăn, dạy ta những kỹ năng, còn nói khiến ta đem những điều học tập được truyền thụ cho tộc nhân, về sau ta dựa theo những gì học được trong mộng cùng Ân Tư Đặc đi tìm, quả nhiên phát hiện ra đồ vật có thể ăn, ta sợ mộng của mình là giả dối, còn chuyên môn dùng chim Cổ Lỗ để thử độc, thế nhưng đến cuối cùng lại chứng minh hết thảy mộng ta thấy đều là sự thật. Đồ ăn ăn được trên đại lục A Nhĩ quá ít, hiện có thể tìm thấy nhiều loài như vậy, nhất định là chỉ dẫn của Thú Thần, trong mộng của ta nhất định là Thú Thần!”

Lập Hạ ra hiệu Ân Tư Đặc đưa những thứ bọn cậu lên núi xuống biển tìm được cho Ngõa Nhĩ Đặc xem. Vẻ mặt Ân Tư Đặc tràn đầy sự lo lắng nhìn chăm chú vào Lập Hạ, trục xuất khỏi bộ lạc cái gì, lại để cho một giống cái một mình sinh hoạt tại bên ngoài sự bảo hộ của bộ lạc, không thể nghi ngờ là đồng nghĩa với việc muốn cho em ấy đi chết. Lập Hạ một lòng muốn mọi người trải qua những ngày tháng tốt lành, thế nhưng tộc trưởng lại rõ ràng đối cậu như vậy, Ân Tư Đặc không chỉ oán trách tộc trưởng một chút thôi đâu, nhưng hắn cũng biết đây là một kích thích không nhỏ, thời điểm hắn biết ý định của Lập Hạ muốn tới bờ biển cũng bị dọa cho hoảng sợ. Lập Hạ thiện lương như vậy nhất định không thể rơi vào loại kết cục này, trong đầu Ân Tư Đặc đã suy nghĩ đến tính khả thi của việc hắn và Lập Hạ cùng nhau ly khai bộ lạc. Tuy hiện tại hắn không có tác dụng gì nhiều, nhưng hắn nhất định sẽ bảo hộ Lập Hạ cho đến giây phút cuối cùng, cho dù là cái chết cũng không thể tách bọn hắn ra.

L p Hạ cấp Ân Tư Đặc một ánh mắt trấn an, miệng lặng lẽ làm khẩu hình “Yên tâm”. Lại nói, tại đây Lập Hạ cũng có một vài người bạn, thế nhưng thân mật nhất vẫn là Ân Tư Đặc, nếu Ngõa Nhĩ Cách trục xuất cậu rời khỏi bộ lạc, cậu sẽ mang Ân Tư Đặc cùng đi, dù sao có không gian tại, bọn cậu nhất định sẽ không chết đói.



Lập Hạ đem nguyên liệu nấu ăn từng loại từng loại đều bày trên bàn gỗ tràn đầy nứt vỡ, đợi đến lúc tầm mắt Ngõa Nhĩ Đặc chú ý tới mới bắt đầu giảng giải. “Thứ tròn tròn màu vàng có chấm đồi mồi này là khoai tây, ngươi vừa ăn rau trộn chính là làm từ nó, phương pháp ăn của nó có rất nhiều loại; hai đồ ăn khác thì dùng trứng chim kết hợp hải sản làm ra; về phần cơm màu trắng kia, sản xuất từ lúa nước, lúa nước gần hồ tại bên ngoài bộ lạc có rất nhiều; thứ mới lần đầu ngửi có hương xộc lên cay nồng này là gừng, lúc nấu cơm cho chút vào để tăng vị, lúc nướng thịt xoa một chút có thể khử mùi tanh. Trong rừng rậm còn có tiểu mạch, hiện tại ta không có, hồi trước tìm được còn chưa chín, bây giờ không sai biệt lắm là có thể thu hoạch rồi, chúng ta phải nhanh đem chúng phơi khô trước khi mùa mưa đến mới có thể chứa đựng được trong thời gian dài, lúa nước kia cũng thế. Tiểu mạch, lúa nước cùng khoai tây có thể coi như món chính để ăn, như vậy cũng không cần phải sợ thịt săn không đủ phân phối mà đói bụng, về sau tự mỗi nhà gieo trồng một ít là các thú nhân cũng không cần phải luôn luôn bất chấp hiểm nguy vất vả đi săn nữa.” Lập Hạ nhìn nhìn Ngõa Nhĩ Đặc, ông đang cầm gừng để dưới mũi ngửi thử. “Những thứ trong rừng rậm này Ân Tư Đặc biết rõ có thể hái được ở đâu, các ngươi có thể tìm chút thú nhân cùng lên núi lấy về, nhiều người cũng an toàn hơn.”




T m nõn phải nhai kỹ chút, vị ngọt nhàn nhạt mang theo mùi đặc trưng của hải sản còn có vị mặn trộn lẫn cùng một chỗ, càng làm nổi bật dư vị trong khoang miệng, Ngõa Nhĩ Đặc vừa thưởng thức xong liền nghe thấy Lập Hạ lại bắt đầu nói chuyện. “Tộc trưởng, điều trọng yếu nhất mà biển khơi mang đến cho chúng ta không phải những sản phẩm hải sản này, mà là muối.” Bên trong bình gốm bày ở trước mắt là những bột phấn trắng, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Ngõa Nhĩ Đặc, dùng tay chấm một chút bỏ vào miệng, vị mặn ngay tức khắc xua tan đi hương vị của tôm nõn đã chiếm lĩnh đầu lưỡi lúc trước. Ngõa Nhĩ Đặc biết rõ, chính nhờ thứ này nên đồ ăn mới ngon dị thường như thế. Lập Hạ không đợi ông đặt câu hỏi, lại đem lý do giải thích lúc đó cho Ân Tư Đặc nói thêm một lần nữa. Mà chỉ dựa vào chút ít bột phấn ấy lại có thể khiến cho Ngõa Nhĩ Đặc tâm chưa quyết định lập tức tin tưởng thân phận sứ giả Thú Thần của Lập Hạ.