Chương 16: Giữ vững tình bạn

“Dừng, ưm, dừng lại mau.”









Đỡ Lập Hạ chân như nhũn ra tới bờ sông rửa sạch miệng vết thương, tại sự khuyên bảo hết sức của cậu, lúc này Ân Tư Đặc mới có tâm tư đánh giá xung quanh. Nhà tranh, sông nước, dễ thấy nhất chính là đất đen cùng cây trồng. Lúa nước cùng tiểu mạch đã chín chiếm một phần ba, còn lại gieo trồng tám loại rau quả bất đồng. So với bên ngoài, cây cối bên trong không gian thực sự là kết quả to đầy rẫy, hạt lúa nước, tiểu mạch căng mẩy và đa dạng các loại rau củ, trái cây, so với thực vật đồng loại trên Trái Đất cũng tựa như được mở phần mềm hack.


Tiểu mạch lúa nước cái gì Ân Tư Đặc đã gặp qua, trái lại những loại rau quả càng hấp dẫn tầm mắt của Ân Tư Đặc. Trái cây đỏ rực hình tròn to cỡ nắm tay, trái cây thon dài màu xanh lá được treo lên dây leo nở ra hoa vàng quấn tại trên kệ, cùng với những viên trái cây tròn màu tím đen mọc bên dưới những lá cây to bản màu xanh lục, một miếng đất khác ở bên cạnh còn mọc ra những cây nhỏ từ rễ cây mục nát, chúng có màu trắng, màu nâu, trên đỉnh có dạng xòe. Lập Hạ mang theo chút khoe khoang mà thu hoạch cây trồng đã chín ngay trước mặt Ân Tư Đặc, lúc chứng kiến Ân Tư Đặc lộ ra biểu tình ngốc manh ngốc manh bởi vì bất ngờ thấy được khả năng gặt hái trong nháy mắt, Lập Hạ lập tức chỉ vào hắn mà cười to. Một lần nữa mua hạt giống để gieo trồng, sau đó hai người nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút mới chớp mắt ra không gian.

Có lẽ vì bọn cậu ở trong không gian có chút lâu, nên lúc đi ra ngoài trăng sáng đã nhô lên cao, sao rậm rạp đầy trời rồi. Bộ lạc trong màn đêm rất yên tĩnh, ngoại trừ thú nhân cảnh giới ngoài cùng bộ lạc thì tại mảnh đất trống trung ương này càng không có người. Vừa ra không gian liền chứng kiến khuôn mặt tràn đầy vẻ mỏi mệt của Ngõa Nhĩ Đặc, có lẽ bởi vì xung quanh bục đá đốt lên rất nhiều đống lửa, nên sự vui sướng ánh lên trong con mắt của Ngõa Nhĩ Đặc, cùng bả vai được thả lỏng ra mà hơi sụp xuống khi ông nhìn thấy hai người xuất hiện, rất rõ ràng rơi vào trong mắt Lập Hạ. Mặc dù biết bất luận với tư cách tộc trưởng hay trưởng bối, Ngõa Nhĩ Đặc đã dành sự bao dung rất lớn cho chính mình, nhưng Lập Hạ vẫn không muốn cùng ông nói chuyện, bảo Lập Hạ không được tự nhiên cũng được, hoặc là không chịu buông bỏ cũng thế, sự kiện ẩu đả vừa xảy ra buổi sáng kia cũng không phải nói quên liền lập tức có thể quên, trong thời gian ngắn Lập Hạ không muốn đi tiếp xúc với người trong bộ lạc. Gặp Lập Hạ quay mặt đi, Ngõa Nhĩ Đặc há miệng muốn nói gì đó, rồi lại thấy miệng vết thương trên đầu cậu mà lập tức dời đi đề tài, bắt chuyện với hai người, “Đi thôi, chúng ta đi đến nhà Mạc Lâm Đạt băng bó vết thương cho Lập Hạ trước đã.”







Ân Tư Đặc tuy tàn tật, nhưng hắn không phải kẻ ngu, trái lại hắn còn cực thông minh, tự nhiên biết rõ ẩn ý đằng sau câu nói của tộc trưởng là gì, “Em ấy ổn, chính là chịu kích thích rất lớn.” Ngữ khí có vẻ bình đạm đấy, thế nhưng điều muốn cường điệu vẫn có thể khiến người nghe ra. “Ta cũng không biết vì sao lại biến mất, ngay sau đó đến một nơi xung quanh một mảnh trắng xóa, cái gì cũng không thể nhìn tới, Lập Hạ vẫn một mực khóc, có một đạo thanh âm an ủi em ấy, thanh âm kia xen lẫn với tiếng kêu muôn thú từ bốn phương tám hướng truyền tới, như thật như ảo nghe không rõ.” Ân Tư Đặc trầm mặc nửa ngày, cảm xúc trong mắt rất phức tạp, nhưng vẫn bổ sung một câu, “Ta đã hỏi Lập Hạ, có lẽ bộ lạc sẽ không xảy ra chuyện gì.” Hắn nói thật thật giả giả trộn lẫn với nhau, nói đến tình huống biến mất thì che dấu tiệt chuyện Lập Hạ sở hữu không gian. Về phần những lời nói khiến Ngõa Nhĩ Đặc bổ não liên tưởng tới Thú Thần, thì đó chính là những gì Ngõa Nhĩ Đặc tự nghĩ ra, dù sao lúc nãy Ân Tư Đặc cũng chưa từng đề cập rằng bản thân thật sự thấy được Thú Thần.



m thời không nói bên ngoài, bầu không khí trong phòng so ngoài kia nhẹ nhàng hơn nhiều lắm. Lập Hạ lấy ra hạt giống đã gói kỹ từ sớm, đối việc Lập Hạ có thể cách không thủ vật (lấy đồ từ xa), mấy giống cái cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ thoáng kinh ngạc năng lực cường đại của sứ giả Thú Thần. Nhóm ba bạn tốt tăng thêm bầu bạn của tộc trưởng thành tổ bốn người ngồi vây quanh bên cạnh bàn đá. Lập Hạ lấy ra bốn loại hạt giống: cà chua, dưa chuột, ớt, tỏi, chia đều cho ba người đang ngồi kia, mùa này vừa lúc gieo trồng, vì phòng ngừa mùa mưa tới ngâm hỏng hạt giống, Lập Hạ đề nghị bọn họ trồng tại nơi có thể che mưa. Ba người lấy được hạt giống vui vẻ vô cùng, Tô Bỉ đem hạt giống nâng trong tay mà cười thấy răng không thấy mắt, Mạc Lâm Đạt cẩn thận từng li từng tí đem hạt giống bỏ vào bình gốm trên kệ, sau đó vui rạo rực đi đến một bên hú hét, về sau sẽ để cho đám thú nhân kia nhìn thấy nhưng ăn không được, ngược lại Tất Tháp rất kín đáo, có điều, khóe miệng giương lên một khoảng rất lớn lại bất chợt bại lộ tâm tình giờ phút này của ông. Thấy các bằng hữu cao hứng như thế, Lập Hạ cũng thấy toàn thân thoải mái, vung tay lên quyết định mời bọn họ ngày mai tới nhà mình mở tiệc chiêu đãi.