Chương 24
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lập Hạ như nguyện mà làm ra đậu phụ, các món ăn có nguyên liệu là đậu phụ đều lần lượt làm hết, tuy nhiên, do gia vị không được đầy đủ cho nên hương vị có sự chênh lệch lớn, nhưng vẫn không thể nào làm nguội lạnh tâm nhiệt tình nấu nướng của Lập Hạ. Mấy người quan hệ tốt với Lập Hạ cũng nhờ vậy mà được chỗ tốt, đi theo ăn đậu phụ ăn đến đã ghiền.
Thời gian cũng tại những ngày ăn ăn uống uống mà trôi qua hai tháng. Mùa mưa còn một tháng nữa mới kết thúc, ông trời không phối hợp, ruộng công cộng bởi vì mưa mà cũng chẳng cần đi, nhóm giống cái đều trạch trong nhà không ra ngoài. Ngược lại, thú nhân vẫn còn phải gian nan săn bắn con mồi dưới màn mưa như trút, Ân Tư Đặc không ra ngoài săn bắn nên tại thời điểm phân chia cũng không tiện cầm thịt, mang về hơn phân nửa đều là thịt thừa xương cốt, vì thế hắn cảm giác mình cực kỳ có lỗi với bầu bạn, Lập Hạ trái lại lại không cảm thấy cái gì, mỗi ngày ăn thịt đó là người không có văn minh, gặm xương sườn uống canh xương mới là sự lựa chọn tuyệt nhất, bổ dưỡng lại giàu canxi.
Chân bị thương tổn của Ân Tư Đặc, bởi nguyên nhân thời tiết vô cùng ẩm ướt mà đau đớn không thôi. Bộ vị đã từng là miệng vết thương giờ sưng đỏ một mảnh, phần lớn thời gian mỗi ngày chỉ có thể vượt qua ở trên giường. Những việc trong nhà đều rơi lên người Lập Hạ, điều này lại khiến Ân Tư Đặc cực áy náy, âm thầm cảm thán chính mình trở thành liên lụy của Lập Hạ. Ý nghĩ này làm cho Lập Hạ cực kỳ bất mãn.
Ân Tư Đặc, nếu hiện tại người nằm trên giường không thể động chính là em, anh có ghét bỏ em hay không?”
“Đương nhiên không, em là bạn lữ của anh, anh sẽ một mực chăm sóc em.”
ói đến canh đầu cá đậu phụ thì không thể không nhắc tới việc câu cá. Vì thế, Lập Hạ lần thứ hai muốn quỳ cúng bái chuyên mục “Hành trình Trung Quốc” của đài truyền hình trung ương thiên triều, tiết mục này đều nhanh trở thành bách khoa toàn thư trong lòng Lập Hạ rồi.
T i quá trình chế tác ra cần câu, có thể thấy nguyên liệu sử dụng của bọn họ là một đoạn trúc. Lúc làm ra móc, đem đoạn trúc dùng dao đặc chế cắt đôi thành hai nửa, lúc câu, kéo hai nửa đoạn trúc ra, tạo thành một hình chữ “V”, tại hai đầu hình chữ V kẹp một cái rọ làm bằng cỏ đã luộc qua và phơi nắng tốt, còn cắt bớt cỏ đi cho ngắn lại nữa, tại chính giữa đoạn trúc hình chữ V buộc vào dây câu. Tròng hạt ngũ cốc đã nẩy mầm vào bên trong rọ làm mồi bẫy, như vậy, tại thời điểm con cá ăn mồi, nắp rọ sẽ sập xuống, sau đó rọ bị cắn phá, thì đúng lúc này cái kẹp bị banh thành hình chữ V sẽ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà bật trở lại, hồi phục trạng thái trước đó, con cá sẽ bị gắt gao kẹp chặt bên trong, trở thành con mồi.
(↑ đều là suy diễn của edit…)
trong>Dùng một cái móc, chúng ta có thể lấy câu cá làm niềm vui, nhưng muốn bắt nhiều cá thì sao? Vậy thì chỉ cần treo vô số móc thẳng lên một gậy trúc, như những ngư dân tại buổi tối đặt kế bên thuyền, sáng hôm sau sẽ có thu hoạch rất lớn.
Tô Bỉ cởi ra áo mưa làm từ da Ban Tư Long, vẩy đi những giọt nước mưa đọng bên trên, treo lên dưới lán bếp, lúc này mới tiếp nhận bát nước Lập Hạ đưa qua, ra sức ừng ực một ngụm. Nước ấm áp theo yết hầu một đường chảy xuống, sưởi nóng lục phủ ngũ tạng, hai tay lạnh buốt cũng vì bát nước trong tay mà dần ấm lại.
Tô Bỉ nghĩ nghĩ cũng đồng ý, Mạc Lâm Đạt vẫn chưa kết đôi, còn một thân một mình, lại vì là y sư, nên trong nhà có gian phòng thừa ra cốt dành cho người bệnh, cậu đi sang vừa vặn có thể ở. Ngẫm tới đây, tâm liền thả lại bụng, sắc mặt nhìn cũng khá hơn. Mà kết quả vừa buông lỏng xuống thì chính là ngũ giác trở về.
Tô Bỉ nhìn chằm chằm vào bình gốm trên bếp, bụng ọt ọt kêu vang, tối qua khẩn trương cả một đêm, vừa hoãn lại đây mới thấy đói lợi hại. “Lập Hạ hầm canh cá sao?” Tô Bỉ hít hít mũi, lại lau một chút nước miếng hư hư thực thực.
nh đầu cá đậu phụ trên bếp đã sớm được bắc xuống, Lập Hạ múc cho ba người mỗi người một bát, trên chốc mỗi bát còn thả chút lá rau cần cắt nhỏ. Món canh này thanh đạm lại hạ hỏa, bởi vì thời gian đun canh cá rất lâu nên thịt cá nhừ ra tạo nên nước canh đậm đặc màu trắng sữa, thịt trong đầu cá dùng chiếc đũa tự chế nhẹ nhàng kẹp liền tách rời khỏi xương, đậu phụ vốn làm từ đậu nành, cho nên tuy non nhưng vẫn thoáng mang một chút màu vàng, nhưng đậu phụ này tuyệt đối hoàn toàn làm từ tự nhiên, không hề ô nhiễm, đậu phụ lại ngấm vị thịt cá tươi ngon trong canh, càng tăng thêm hương vị tinh khiết và thơm nồng. Nói là canh đầu cá đậu phụ, nhưng Lập Hạ cũng không lãng phí thịt cá, đều lóc xương băm nhỏ, nặn thành cá viên thả vào canh, thế nên so với việc ăn cả con cá thuận tiện hơn rất nhiều, còn không sợ bị hóc xương, Tô Bỉ ngồi một bên nhai a nhai, ăn rất vui vẻ.
ười Thiên triều đối với chuyện ăn uống rất tỉ mỉ, Lập Hạ nấu cơm không giống nhau, mỗi lần đều thay đổi các cách nấu khác nhau, bắp ngô quét qua mỡ đặt trên giá bếp nướng đang xèo xèo vang vọng, Lập Hạ rắc lên chút muối cùng bột ớt, ba người vui tươi hớn hở gặm gặm những hạt ngô nướng thơm ngào ngạt, một ngụm đồ ăn một ngụm bánh một ngụm canh, tiêu diệt hết toàn bộ đồ ăn trên bàn, mỗi người đều ăn đến mức bụng căng tròn.
Cái rọ ý chắc như thế này


< strong>Gạch mộc/Gạch bùn/Gạch chưa nung: là loại gạch được tạo ra từ hỗn hợp đất sét trộn, bùn, cát và nước, trộn với một chất liệu kết dính như trấu hay rơm, còn được biết đến trong tiếng Tây Ban Nha là ‘adobe’. Thợ làm gạch tạo ra được một hỗn hợp cứng và phơi khô chúng dưới ánh mặt trời khoảng 25 ngày.
Lập Hạ như nguyện mà làm ra đậu phụ, các món ăn có nguyên liệu là đậu phụ đều lần lượt làm hết, tuy nhiên, do gia vị không được đầy đủ cho nên hương vị có sự chênh lệch lớn, nhưng vẫn không thể nào làm nguội lạnh tâm nhiệt tình nấu nướng của Lập Hạ. Mấy người quan hệ tốt với Lập Hạ cũng nhờ vậy mà được chỗ tốt, đi theo ăn đậu phụ ăn đến đã ghiền.
Chân bị thương tổn của Ân Tư Đặc, bởi nguyên nhân thời tiết vô cùng ẩm ướt mà đau đớn không thôi. Bộ vị đã từng là miệng vết thương giờ sưng đỏ một mảnh, phần lớn thời gian mỗi ngày chỉ có thể vượt qua ở trên giường. Những việc trong nhà đều rơi lên người Lập Hạ, điều này lại khiến Ân Tư Đặc cực áy náy, âm thầm cảm thán chính mình trở thành liên lụy của Lập Hạ. Ý nghĩ này làm cho Lập Hạ cực kỳ bất mãn.
Ân Tư Đặc, nếu hiện tại người nằm trên giường không thể động chính là em, anh có ghét bỏ em hay không?”
ói đến canh đầu cá đậu phụ thì không thể không nhắc tới việc câu cá. Vì thế, Lập Hạ lần thứ hai muốn quỳ cúng bái chuyên mục “Hành trình Trung Quốc” của đài truyền hình trung ương thiên triều, tiết mục này đều nhanh trở thành bách khoa toàn thư trong lòng Lập Hạ rồi.
T i quá trình chế tác ra cần câu, có thể thấy nguyên liệu sử dụng của bọn họ là một đoạn trúc. Lúc làm ra móc, đem đoạn trúc dùng dao đặc chế cắt đôi thành hai nửa, lúc câu, kéo hai nửa đoạn trúc ra, tạo thành một hình chữ “V”, tại hai đầu hình chữ V kẹp một cái rọ làm bằng cỏ đã luộc qua và phơi nắng tốt, còn cắt bớt cỏ đi cho ngắn lại nữa, tại chính giữa đoạn trúc hình chữ V buộc vào dây câu. Tròng hạt ngũ cốc đã nẩy mầm vào bên trong rọ làm mồi bẫy, như vậy, tại thời điểm con cá ăn mồi, nắp rọ sẽ sập xuống, sau đó rọ bị cắn phá, thì đúng lúc này cái kẹp bị banh thành hình chữ V sẽ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà bật trở lại, hồi phục trạng thái trước đó, con cá sẽ bị gắt gao kẹp chặt bên trong, trở thành con mồi.
(↑ đều là suy diễn của edit…)
trong>Dùng một cái móc, chúng ta có thể lấy câu cá làm niềm vui, nhưng muốn bắt nhiều cá thì sao? Vậy thì chỉ cần treo vô số móc thẳng lên một gậy trúc, như những ngư dân tại buổi tối đặt kế bên thuyền, sáng hôm sau sẽ có thu hoạch rất lớn.
Tô Bỉ cởi ra áo mưa làm từ da Ban Tư Long, vẩy đi những giọt nước mưa đọng bên trên, treo lên dưới lán bếp, lúc này mới tiếp nhận bát nước Lập Hạ đưa qua, ra sức ừng ực một ngụm. Nước ấm áp theo yết hầu một đường chảy xuống, sưởi nóng lục phủ ngũ tạng, hai tay lạnh buốt cũng vì bát nước trong tay mà dần ấm lại.
Tô Bỉ nghĩ nghĩ cũng đồng ý, Mạc Lâm Đạt vẫn chưa kết đôi, còn một thân một mình, lại vì là y sư, nên trong nhà có gian phòng thừa ra cốt dành cho người bệnh, cậu đi sang vừa vặn có thể ở. Ngẫm tới đây, tâm liền thả lại bụng, sắc mặt nhìn cũng khá hơn. Mà kết quả vừa buông lỏng xuống thì chính là ngũ giác trở về.
Tô Bỉ nhìn chằm chằm vào bình gốm trên bếp, bụng ọt ọt kêu vang, tối qua khẩn trương cả một đêm, vừa hoãn lại đây mới thấy đói lợi hại. “Lập Hạ hầm canh cá sao?” Tô Bỉ hít hít mũi, lại lau một chút nước miếng hư hư thực thực.
nh đầu cá đậu phụ trên bếp đã sớm được bắc xuống, Lập Hạ múc cho ba người mỗi người một bát, trên chốc mỗi bát còn thả chút lá rau cần cắt nhỏ. Món canh này thanh đạm lại hạ hỏa, bởi vì thời gian đun canh cá rất lâu nên thịt cá nhừ ra tạo nên nước canh đậm đặc màu trắng sữa, thịt trong đầu cá dùng chiếc đũa tự chế nhẹ nhàng kẹp liền tách rời khỏi xương, đậu phụ vốn làm từ đậu nành, cho nên tuy non nhưng vẫn thoáng mang một chút màu vàng, nhưng đậu phụ này tuyệt đối hoàn toàn làm từ tự nhiên, không hề ô nhiễm, đậu phụ lại ngấm vị thịt cá tươi ngon trong canh, càng tăng thêm hương vị tinh khiết và thơm nồng. Nói là canh đầu cá đậu phụ, nhưng Lập Hạ cũng không lãng phí thịt cá, đều lóc xương băm nhỏ, nặn thành cá viên thả vào canh, thế nên so với việc ăn cả con cá thuận tiện hơn rất nhiều, còn không sợ bị hóc xương, Tô Bỉ ngồi một bên nhai a nhai, ăn rất vui vẻ.
ười Thiên triều đối với chuyện ăn uống rất tỉ mỉ, Lập Hạ nấu cơm không giống nhau, mỗi lần đều thay đổi các cách nấu khác nhau, bắp ngô quét qua mỡ đặt trên giá bếp nướng đang xèo xèo vang vọng, Lập Hạ rắc lên chút muối cùng bột ớt, ba người vui tươi hớn hở gặm gặm những hạt ngô nướng thơm ngào ngạt, một ngụm đồ ăn một ngụm bánh một ngụm canh, tiêu diệt hết toàn bộ đồ ăn trên bàn, mỗi người đều ăn đến mức bụng căng tròn.
Cái rọ ý chắc như thế này
< strong>Gạch mộc/Gạch bùn/Gạch chưa nung: là loại gạch được tạo ra từ hỗn hợp đất sét trộn, bùn, cát và nước, trộn với một chất liệu kết dính như trấu hay rơm, còn được biết đến trong tiếng Tây Ban Nha là ‘adobe’. Thợ làm gạch tạo ra được một hỗn hợp cứng và phơi khô chúng dưới ánh mặt trời khoảng 25 ngày.