Chương 37

Trong nhà Lập Hạ đã làm cơm xong, đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm người lại thấy cổng lớn được mở ra.

Á Địch tựa như một viên đạn chạy bắn vào lồng ngực Lập Hạ, xung lực làm Lập Hạ lảo đảo một chút. Còn chưa đợi Lập Hạ đứng vững, Á Địch đã líu ra líu ríu dắt cậu đi ra ngoài cổng. Lập Hạ có chút không hiểu ra sao, quay đầu nhìn Ân Tư Đặc vào nhà ở phía sau, Ân Tư Đặc nhếch lên khóe miệng ra hiệu Lập Hạ đuổi kịp. Lập Hạ nhìn tên nhóc đang cố hết sức kéo cậu đi, cũng liền chiều theo ý nhóc đi ra ngoài.

Ngoài cửa, Ân Tư Đặc tại bên gốc đại thụ cách một khoảng khá xa cổng nhà, nửa hóa thú vạch ra một vòng tròn, Á Địch thì hì hục đi nhặt mấy cục đá nhỏ. Lập Hạ tuy không biết bọn hắn muốn làm cái gì, nhưng vẫn cản lại Á Địch, tự bản thân thay nhóc tìm đá.

uẩn bị xong xuôi liền thấy Á Địch vươn tay khuỵu gối ném đá, từng hòn từng hòn ném ra bên ngoài đều rơi về phía vòng tròn Ân Tư Đặc vạch ra, hơn nữa gần như tất cả đều trúng mục tiêu. Lập Hạ cả kinh cằm sắp rơi xuống đất rồi, cậu cũng không biết con cậu hóa ra lại là một cao thủ môn ném xa đấy! Nhìn khoảng cách ít nhất cũng có khoảng hai, ba mươi mét, khoảng cách này nếu là người trưởng thành thì rất dễ dàng, nhưng đối với một nhóc thú nhân vẫn chưa đầy ba tuổi mà nói, cơ hồ là một nhiệm vụ bất khả thi. Mà con của cậu chẳng những thực hiện được, lại còn có tỉ kệ chính xác cao như vậy. Lập Hạ trong lòng vui mừng a, đợi lúc nào rảnh lại để Ân Tư Đặc vót chút mũi lao để Á Địch luyện ném, nhỏ như vậy đã có thể ném với tỉ lệ chính xác cao, vậy chờ nhóc lớn lên săn bắn một vài động vật hình thể nhỏ như mấy con chim Cổ Lỗ kia còn không phải quăng một cái là trúng sao.

L ập Hạ xoay người nhặt một hòn đá hơi nhỏ trong đống đá tiện tay nhặt được vừa rồi, xuất ra toàn bộ sức lực sử dụng từ hồi tham gia khóa ném bóng xa môn thể dục, ném về phía vòng tròn, thế nhưng hòn đá chẳng những không có trúng, thậm chí còn không đạt được độ xa bằng Á Địch. Lập Hạ 囧, đậu xanh rau má, đây là muốn mất mặt như thế nào a, ngay cả một đứa bé cũng không bằng.









Ma thực được cắt thành khúc nhỏ rồi dùng ngón cái ép ra hình, từng cái sau khi thành hình sẽ có bộ dáng, kích cỡ như móng tay. Người lớn ăn là để chắc bụng, còn thường thường đứa nhỏ ăn cơm đều chú trọng đẹp mắt, điều này rất giống với việc mọi người hiện nay đều muốn tạo hình khi nấu cơm cho con nhỏ, ví dụ như các loại kiểu dáng lợn con thỏ con chẳng hạn. Chỉ khi hấp dẫn được lực chú ý của bọn chúng, chúng mới ngoan ngoãn ăn hết cơm. Đại lục A Nhĩ hiển nhiên không thể so với hiện đại được, ăn cũng không đủ no đây, còn muốn phí công chú trọng kiểu dáng cái gì. Nhưng sự chú ý của bọn nhỏ đối với vẻ ngoài, mặc kệ ở nơi đâu, cũng đều giống nhau. Á Địch tựa hồ đối với thức ăn trong món ma thực cảm thấy rất hứng thú, mỗi thìa múc lên đều phải xem trái xem phải một chút, sau đó mới ngoan ngoãn cho vào miệng.

Một nồi ma thực được người một nhà phân chia sạch sẽ. Á Địch bởi vì nhớ thương quả quýt nên chỉ ăn một bát cơm, Lập Hạ cũng không bắt ép nhóc. Tại lúc Á Địch ăn xong liền từ sau ghế lấy quýt trong không gian ra. Quan điểm giáo dục của Lập Hạ là bất luận làm chuyện gì, nhất định phải giữ lời hứa, không thể bởi đối phương là đứa nhóc năm tuổi mà lừa gạt nó. Nói được phải làm được mới là đại trượng phu. Á Địch nhìn thấy quả quýt mặt nhanh nở hoa rồi, dùng cánh tay ôm đồm đám quýt trở về phòng. Lập Hạ cũng không sợ nhóc sẽ đói bụng, sau còn ăn cơm chiều nữa, nếu thực sự đói bụng, cái ăn có sẵn trong nhà cũng không thiếu.


Rửa xong chén bát, Ân Tư Đặc thấy Lập Hạ ngồi trước bàn ăn từng múi từng múi quýt, vội vàng tiến lên cười nịnh nọt “Lập Hạ, anh cũng muốn ăn quýt.”

“Anh muốn ăn?” Lập Hạ nhìn hắn một cái, động tác tách quýt trên tay cũng không dừng lại, chứng kiến Ân Tư Đặc gật đầu liên tọi, liền dùng tay nhặt lên một múi đưa tới bên miệng Ân Tư Đặc. Ân Tư Đặc há miệng định cắn, thế nhưng tại lúc hắn sắp cắn được, tay Lập Hạ cầm múi quýt lại nhanh chóng thu về, ở trước mắt hắn dạo qua một vòng, cuối cùng tỏm vào bên trong miệng mình. “Muốn ăn em càng không cho anh ăn.” Dường như là cố ý, Lập Hạ chóp chép miệng phát ra tiếng, còn vươn lưỡi ra liếm nước quýt dính bên môi. Nhìn bộ dáng ngây người của Ân Tư Đặc đối diện, Lập Hạ đắc ý không chịu được, cho ngươi dám cười ta lúc nãy, hừ hừ.

… Ân Tư Đặc, anh… làm… gì… ưm…” Lập Hạ đang đắc ý kinh, lại bị người chặn miệng, đầu lưỡi nóng hổi tại bên trong khoang miệng cậu như linh xà mà quét qua, múi quýt còn sót lại nương theo chuyển động nhảy múa của đầu lưỡi mà bị ép vỡ, chất lỏng ngọt ngào hơi chua chua tràn đầy cả khoang miệng. Hô hấp Ân Tư Đặc càng ngày càng nặng nề, phả lên mặt Lập Hạ khiến cậu run rẩy không thôi, bàn tay vuốt tới lui cao thấp đằng sau lưng chậm rãi trượt theo cột sống xuống, làm cho chân Lập Hạ thiếu chút nữa mềm nhũn. Theo sự quấy đảo trong miệng mình, Lập Hạ có chút chóng mặt, rõ ràng cậu ăn là quýt chứ không phải rượu a.

Đợi Ân Tư Đặc chấm dứt nụ hôn, Lập Hạ đã tê liệt trong lòng đối phương rồi. Ân Tư Đặc nhìn cánh môi Lập Hạ bởi vì nụ hôn mà ửng đỏ cùng đôi má đỏ bừng, đôi mắt tối sầm lại, một bên ôm người mà đi nhanh về phòng, một bên cúi xuống ghé vào bên tai cậu nhẹ giọng nói. “Làm gì sao? Đương nhiên là ăn quýt… ăn em.”







Mùa tuyết rơi nha, tất cả mọi người nhàn rỗi không có chuyện gì làm, đúng là thời điểm tốt để “vận động”. Trong nhà cái gì cũng không thiếu, chỉ có điều người quá ít, Á Địch một mình ở nhà cũng không có bạn chơi, Ân Tư Đặc vừa nghĩ tới trong nhà nhiều hơn mấy con sói nhỏ lông xù nhung nhung gọi mình a ba, gọi Lập Hạ mẫu phụ liền hưng phấn không chịu được. Lập Hạ trong lòng không giây phút nào không hấp dẫn lấy chính mình, thú nhân chưa khai trai còn dễ nói, thú nhân đã khai rồi thì không phải là bách lạp đồ nữa, đóng gói lên giường mới là đúng chuẩn. Lần này Lập Hạ đương nhiên cơm tối cũng không làm được, chờ lúc cậu tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi.




Á Địch ngồi một bên duỗi ra móng vuốt nhỏ hữu mô hữu dạng xoa nắn eo cho Lập Hạ. A ba thật đáng ghét, tối qua Á Địch không có cơm ăn, may mắn có thịt khô giấu tốt trước kia. Hừ, không biết mẫu phụ nói trẻ nhỏ không ăn cơm thì không lớn được sao?! Kết quả đến nửa đêm qua còn ân ân a a không biết làm cái gì khiến Á Địch ngủ không yên. Nghe mẫu phụ mắng a ba, Á Địch cũng nhớ tới sự bi thảm lúc chiều tối và đêm qua, liền cùng chung mối thù mà gật cái đầu nhỏ của mình. Mẫu phụ không rời giường được liền không có cơm thơm ngon mà ăn, ngày hôm qua mẫu phụ còn nói muốn làm bánh bao đường hình con nhím nho nhỏ cho Á Địch ăn đấy.





Á Địch tuy tức giận bánh bao đường bé nhím của mình không có tin tức, nhưng cũng vẫn đói bụng a, nhìn thức ăn Ân Tư Đặc mang cho nhóc cũng không tiếp tục trừng lom lom nữa, vội vội vàng vàng xúc ăn. Mẫu phụ, dùng mắt trừng người thật xót nha.

L ập Hạ ngồi dựa thành giường, Ân Tư Đặc từng thìa từng thìa đút cháo cho cậu, mỗi một thìa múc được lại đưa đến bên miệng thổi thổi trước, rất có hiềm nghi lấy lòng. Lập Hạ ngược lại là quá đói, trưa ngày hôm qua ăn ma thực đã sớm tiêu hóa xong, hơn nữa sau đó còn đi vận động điên cuồng, bụng cậu đã sớm kêu vang. Thức ăn Ân Tư Đặc đưa tới bên miệng cậu cũng không bắt bẻ, từng ngụm từng ngụm nuốt cháo thịt, cháo ấm áp theo thực quản trượt xuống, an ủi dạ dày đang chuẩn bị cáu kỉnh.









Bách lạp đồ: đọc như Platon (Platonic love: ý chỉ tình yêu trong sạch không có tình dục.