Chương 1

Sau khi thị tẩm xong, ta lén bưng tới một chéc thuốc tránh thai.

 

Đột nhiên trước mắt ta chợt xuất hiện một loạt các bình luận.

 

[Nữ chính đúng là ngu ngốc! Hoàng Thượng khó có con nối dõi nhưng nàng ta được sinh ra đã có cơ thể khỏe mạnh, chỉ cần sinh được hoàng tử, sẽ được hưởng vinh hoa phú quý suốt đời, thế mà nàng ta lại uống thuốc tránh thai!]

 

[ úng rồi đó, sau khi nàng ta sinh được hoàng tử, Hoàng thượng chỉ độc sủng một mình nàng ta, đừng nói là có biết bao nhiêu nở mày nở mặt.]

 

N ng ta lại cười lạnh trong lòng.

 

Ở kiếp trước, ta cũng chính là nghe theo những lời bình luận chec tiệt này.

 

Mà chỉ trong vòng năm năm,ta đã sinh cho Hoàng thượng ba nhi tử, hai nữ nhi.

 

Thế nhưng những đứa con của ta đều bị hắn giao cho Hoàng hậu, cũng chính là thanh mai trúc mã với hắn nuôi dưỡng.

 


 

Còn ta cũng vì thế mà bị bệnh nặng rồi chec thảm.

 

S g lại một đời, tangược lại muốn nhìn xem.

 

Một vị hoàng đế mà không có con nối dõi thì làm sao giữ vững được ngôi vị này?

 

(.. )

 

1
 

Thị tẩm xong, ta lén bưng tới một bát canh tránh thai.

 

Tr ớc mắt bỗng hiện lên một loạt bình luận:

 

[Nữ chính hồ đồ! Hoàng thượng khó có con nối dõi, nàng lại có thiên phú dễ thụ thai, chỉ cần sinh hạ hoàng tử, vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết, uống canh tránh thai làm gì!]

 

[Ph i đó, sau khi nữ chính sinh con, hoàng thượng còn độc sủng nàng một mình, biết bao nhiêu là oai phong.]

 

T a cười lạnh trong lòng.

 

Ki p trước, ta đã nghe theo cái đám bình luận vớ vẩn này.

 

Chỉ vỏn vẹn năm năm, ta sinh cho hoàng thượng ba trai hai gái.

 

Nh g tất cả đều bị hắn đem cho hoàng hậu, người thanh mai trúc mã của hắn nuôi dưỡng.

 

Vợ chồng bọn họ con cái đầy đàn, ân ái mặn nồng, vững vàng nắm giữ giang sơn.

 


Còn ta thì vì thế mà suy nhược thân thể, c.h.ế.t thảm.

 

K p này, ta muốn xem thử.

 

Một hoàng đế không có con nối dõi, làm sao ngồi vững trên ngai vàng này?

 

1.< r>
 

Sau màn ân ái, ta lười biếng nằm gọn trong lòng Triệu Diễn, ngón tay khẽ vẽ vòng tròn trên n.g.ự.c chàng.

 

C àng bắt lấy bàn tay nghịch ngợm của ta, giọng khàn khàn vì thỏa mãn:

 

"Đ g náo nữa, trẫm ngày mai còn phải lâm triều..."

 
< >Ta vòng tay qua cổ chàng, cố ý hạ giọng, hơi thở nóng bỏng phả vào tai chàng:

 

" ệ hạ, thiếp vẫn còn muốn..."

 

 

Gi g tiểu thái giám vọng vào từ ngoài cửa:

 

"Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương đột nhiên phát bệnh, thỉnh bệ hạ..."

 

iệu Diễn cau mày, vẻ mặt khó chịu ra mặt vì bị phá đám:

 

"B h thì tìm thái y, nói với trẫm làm gì!"

 

Ch g lật người đè ta xuống dưới thân, nhưng ánh mắt lại để lộ sự phân tâm.

 

Ch g mấy chốc, chàng vén chăn, ngồi dậy khỏi giường, lặng lẽ mặc áo ngoài vào.

 

"Tr m đi xem sao."

 

Ta vòng tay ôm eo chàng từ phía sau, bĩu môi: "Không đi được sao?"

 

Ch ng khẽ cười, gỡ tay ta ra: "Hoàng hậu dù sao cũng là quốc mẫu, trẫm không đi không được, nàng ngoan ngoãn nằm đó, trẫm sẽ quay lại."

 

Ta gật đầu, buông lỏng người nằm trên giường, ánh mắt long lanh:

 

"Th iếp đợi chàng."

 

hàng thậm chí còn không kịp liếc nhìn ta, vội vàng rời đi.

 

Những dòng bình luận đáng ghét lại hiện ra trước mắt.



 Sau màn ân ái, ta lười biếng nằm gọn trong lòng Triệu Diễn, ngón tay khẽ vẽ vòng tròn trên n.g.ự.c chàng.

 

[ ỗi lần nữ chính và Hoàng thượng ở cùng nhau, Hoàng hậu lại đến phá đám.]

 

[ i chiêu trò cũ rích này, ta xem phát ngán rồi, Hoàng thượng vậy mà lại tin.]

 

[Kh ông còn cách nào khác, gia tộc đứng sau Hoàng hậu quá hùng mạnh, Hoàng thượng hiện tại chưa đủ sức đối đầu, chỉ đành ủy khuất nữ chính thôi.]

 

Ta bỏ đi nụ cười trên mặt.

 

Kiếp trước, ta chính là bị những lời này trên màn hình bình luận lừa gạt.

 

Lầm tưởng Triệu Diễn thật lòng yêu thương ta, chỉ là bất đắc dĩ, mới phải hết lần này đến lần khác bỏ rơi ta, lựa chọn Hoàng hậu.

 

Vì vậy, ta nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.

 

Nào ngờ, tất cả chỉ là một màn kịch do hắn tỉ mỉ dàn dựng.

 

K ng chỉ lừa ta, mà còn lừa cả những người xem trên màn hình bình luận.

 

Ta gọi nha hoàn Hồng Diệp.

 

" t đèn đi."

 

Nàng nhất thời chưa kịp phản ứng, "Nhưng Hoàng thượng..."

 
Ta kéo chăn trùm kín

đầu, thản nhiên nói:

 

"Yên tâm, chàng sẽ không đến đâu."

 

Một giấc ngủ dậy, trời đã sáng trưng.

 

Ta vươn vai một cái.

Để mặc Hồng Diệp khoác lên người ta bộ ngoại bào lộng lẫy.

 

Khóe mắt nàng ánh lên ý cười, giọng nói cũng không giấu nổi niềm vui:

 

"Nư ng nương, Phúc công công đã chờ ở ngoại điện từ sáng sớm rồi ạ."

 

"Tây Vực vừa tiến cống mấy rương kỳ trân dị bảo, Bệ hạ cho người đưa hết đến đây, để người chọn trước ạ."

 

Ta ngáp một cái, tỏ vẻ không mấy hứ

ng thú.