Chương 7
Ngay vào ban ngày, Cận Thận Chi còn biểu hiện ra dáng vẻ yêu thương Hà Uyển Ngâm.
Buổi tối, Cận Thận Chi lại quấn quít lấy Hà kiều, còn phải phòng cô vui vẻ.
r/>Ngày hôm sau, Hà Uyển Ngâm mới trở lại Hà gia, lấy đồ.
Đầu ngón tay Hà Uyển Ngâm nắm chặt vào lòng bàn tay, lời nói của đời trước Cận Thận Chi còn rõ ràng ở trong mắt.
Buồn cười cô cho đến chết, cũng không cùng Cận Thận Chi xảy ra quá nhiều quan hệ thực tế.
Bây giờ ngược lại là một chuyện tốt.
Kết quả gặp được Hà Kiều.
Cô ta dựa vào khung cửa, trên mặt không thấy được sự yếu ớt bình thường, vừa trào phúng vừa khoe khoang: “Tôi biết đêm qua chị ở bên ngoài, chắc đã nghe được rồi chứ.”
>
“Chị có biết lúc anh Thận Chi hôn tôi, anh ấy hưng phấn bao nhiêu không, chúng tôi phù hợp như vậy, cả buổi tối anh vẫn luôn không ngừng.”
“Hà Uyển Ngâm, anh ấy đối với chị từng làm những chuyện này sao?”
Có lẽ là đời trước đau khổ quá nhiều, bây giờ cô ngược lại rất bình tĩnh lại.
N hưng Hà Kiều lại túm lấy cô: “Hà Uyển Ngâm, Anh Thận Chi và những thứ của chị vốn dĩ là của tôi, nếu như chị biết điều, nên cút từ lâu rồi.”
>Nói xong, cô ta mở tay ra: “Đúng rồi, quên nói cho chị biết, mẩu giấy thi đại học bị bắt gian lận là tự tôi bỏ vào.”
< >Con ngươi Hà Uyển Ngâm run rẩy, chợt ngẩng đầu nhìn cô ta.
H à Kiều không sợ hãi chút nào, đối diện với ánh mắt của Hà Uyển Ngâm.
Đương nhiên Hà Kiều không sợ hãi, bởi vì sau lưng cô ta có người tin tưởng cô ta, giúp đỡ cô ta.
M à Hà Uyển Ngâm cho dù có kêu đến khàn cổ họng, Hà gia và Cận Thận Chi cũng sẽ không tin cô là oan uổng.
Hà Uyển Ngâm nhìn dấu đỏ trên cổ tay mình, mím mím khóe môi trúc trắc: “Hà Kiều, tôi đã từng chiếm mười sáu năm cuộc sống vô âu lo của cô, đến giờ phút này, đã trả hết.”
>“Tôi không nợ cô nữa.”
>Hà Uyển Ngâm bỏ lại câu này, lướt qua Hà Kiều rời đi, trở về quân khu.
Vừa qua thao trường, xa xa đã có mấy người đi qua nhà ăn.
ó lẽ là ở trong quân khu lâu, bọn họ nói chuyện tựa như hô "Báo cáo", rất lớn tiếng.
< />“Thiếu đoàn trưởng, tình trạng của anh hôm nay đặc biệt khác biệt, là có chuyện gì tốt sao? Chẳng lẽ... Khai Trai?!”
r/>Bọn họ cười cười: “Chúng tôi có nghe nói anh đính hôn với Hà gia đại tiểu thư phải không? Mùi vị thế nào?”
< >Cận Thận Chi mặt không đổi sắc: “Rất tốt, các phương diện đều rất phù hợp.”
Mọi người cười vang.
Bầu không khí lúc này trầm xuống, Hà Uyển Ngâm mặt đờ đẫn, vững vàng đi qua trước mặt Cận Thận Chi.
Nhìn thấy cô, ánh mắt Cận Thận Chi có phần bối rối.
>“Không cần.”
>Cận Thận Chi khoát tay, để bọn họ đi trước, tiếp theo xoay người đuổi theo Hà Uyển Ngâm.
“Uyển Ngâm” Anh bước nhanh chặn trước mặt Hà Uyển Ngâm, ho nhẹ một tiếng: “Vừa rồi chỉ là mấy đứa trẻ chỉ đùa giỡn, không có ác ý, em đừng tức giận.”
Hà Uyển Ngâm không muốn nói chuyện, cũng không biết có thể nói gì.
ù sao cô đã không còn quan tâm nữa, Hà Kiều và Cận Thận Chi đã đi đến bước nào rồi.
Ánh mắt anh trầm xuống, vẫn chậm rãi nói: “Đêm đó chuyện của em và Hà Nhạn Minh anh cũng không so đo.”
Ngày 29 tháng 6.
Ch ính là ngày đầu tiên cô rời khỏi Cận Thận Chi, rời khỏi nhà họ Hà đi tới viện nghiên cứu làm việc, cũng coi như ngày đầu tiê
n Hà Uyển Ngâm bắt đầu một cuộc sống mới.