Chương 9
Cận Thận Chi là người đầu tiên từ nhà hàng quay về nhà họ Hà.
hưng vừa về đến, từ xa anh đã thấy Hà Uyển Ngâm lên một chiếc xe jeep rời đi, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.
< >Đây là ý gì?
ầu ngón tay Cận Thận Chi run rẩy, gần như không dám tin.
Vậy là cô đã quyết định từ bỏ quyền thừa kế của nhà họ Hà rồi sao?
Đứng trước bàn ăn gọn gàng, Cận Thận Chi chợt nhớ đến khóe mắt đỏ hoe của Hà Uyển Ngâm lúc rời đi, tim anh nhói đau.
Chờ cô ấy về, chờ họ đính hôn xong, anh sẽ bù đắp cho cô gấp trăm ngàn lần!
Anh vội vàng quay lại quân khu, lập tức đến Viện nghiên cứu hỏi thăm tin tức của Hà Uyển Ngâm, nhưng bị cản lại ở ngoài cửa.
Cận Thận Chi đứng trên bục, giọng nói rõ ràng, nghiêm minh.
“Mời đồng chí Hà Uyển Ngâm bước lên, kiểm điểm sâu sắc về việc cố ý vu khống đồng chí Hà Kiều gian lận trong kỳ thi đại học!”
>Tuy nhiên, lời vừa dứt, lại không thấy bóng dáng Hà Uyển Ngâm đâu.
Giọng nói vang khắp hội trường, nhưng vẫn không thấy Hà Uyển Ngâm xuất hiện.
Những người lính ngồi nghiêm chỉnh phía dưới nhìn nhau, Cận Thận Chi lặng lẽ siết chặt bản kiểm điểm đã viết sẵn cho Hà Uyển Ngâm.
Dù cô giận dỗi không đến, anh cũng đã nghĩ sẵn đường lui cho cô.
ệnh kiểm điểm của cấp trên không thể hủy bỏ, nếu cô không chịu đến, với tư cách là vị hôn phu, anh có nghĩa vụ kiểm điểm thay cô.
ận Thận Chi cầm chặt micro, định mở miệng, thì một giọng nói uy nghiêm vang lên.
>Học trò của ông đã hy sinh tất cả vì nghiên cứu bí mật, vậy mà những người này lại bắt cô kiểm điểm về một tội danh không có thật, khi biết chuyện, ông đã vô cùng tức giận!
Giáo sư Mạnh là người có uy tín tại Viện nghiên cứu quân khu, lời ông nói ra như nước đổ vào chảo dầu, lập tức gây xôn xao.
Cận Thận Chi mím chặt môi, trong lòng cũng giằng xé: “Nhưng chuyện này đã có bằng chứng rõ ràng, đây cũng là lệnh của cấp trên…”
“Người khác không tin cô ấy, chẳng lẽ ngay cả vị hôn phu như cậu cũng không tin?” Giáo sư Mạnh nhìn Cận Thận Chi, ánh mắt có chút thất vọng.
Tim Cận Thận Chi như bị đ.â.m một nhát, theo bản năng định mở miệng: “Không phải, tôi…”
Nhưng lời đến bên miệng lại nghẹn lại.
Giáo sư Mạnh liếc nhìn anh, gọi một người có vẻ là sinh viên đến.
< Người sinh viên đó ngập ngừng nhìn Cận Thận Chi, lắp bắp nói: “Em… hôm đó em thấy ở lớp học… là, là Hà Kiều tự nhét tờ giấy vào hộp bút của mình…”
Lời vừa dứt, cả quân khu lập tức ồ lên kinh ngạc.
Cận Thận Chi như bị sét đánh ngang tai.
Chẳng lẽ bấy lâu nay anh đã trách lầm cô?
hính vì từ đầu đến cuối đều không phải lỗi của cô, nên cô mới kiên quyết không đến buổi kiểm điểm này.
dỗi mà không đến?