Chương 17
Giọng Hà Uyển Ngâm rất nhẹ, nhưng từng chữ lại rõ ràng lọt vào tai Cận Thận Chi. Sắc mặt anh dần tái nhợt, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, nhưng lại không nói nên lời.
>“Nếu anh thật sự muốn tốt cho tôi, thì đừng đến quấy rầy cuộc sống hiện tại của tôi nữa, được không?”
Giọng điệu của cô không được tốt lắm, Cận Thận Chi im lặng lắng nghe, vẫn chưa lên tiếng.
< />Bầu không khí nhất thời ngưng trọng.
< />Đúng lúc giằng co, giọng nói của thợ sửa khóa vang lên từ cửa: “Cô ơi, khóa đã thay xong rồi.”
>Hà Uyển Ngâm liếc nhìn Cận Thận Chi, rồi bước đến trước mặt người thợ: “Cảm ơn, cho hỏi hết bao nhiêu tiền ạ?”
>Hà Uyển Ngâm bất đắc dĩ xoa trán, quay người nhìn Cận Thận Chi vẫn im lặng: “Rốt cuộc anh đã nói gì với người ta…”
< Lúc này Cận Thận Chi mới chậm rãi mở miệng: “Anh chỉ nói với ông ấy là khóa nhà bị hỏng, nhờ ông ấy đến sửa.”
>“Anh cũng không ngờ…”
“Thôi bỏ đi” Hà Uyển Ngâm lấy trong túi áo ra một ít tiền và phiếu, đặt vào tay Cận Thận Chi: “Tôi không muốn nợ ai ân tình gì cả, anh đi đi.”
Nói xong, liền đẩy Cận Thận Chi ra ngoài.
Đóng cửa lại, Hà Uyển Ngâm dựa lưng vào cửa, nghe thấy tiếng bước chân Cận Thận Chi dừng lại rất lâu ở bên ngoài mới vang lên tiếng bước chân rời đi.
ai ngày sau đó, Cận Thận Chi quả thật không xuất hiện trước mặt cô nữa.
>Nhưng chưa kịp phản ứng, một thân thể ấm áp đã áp sát vào người, mạnh mẽ ép cô vào tường, một tay giữ chặt hai tay cô giơ lên quá đầu.
>Hà Uyển Ngâm giãy giụa một hồi rồi cứng đờ, sau đó càng vùng vẫy dữ dội hơn. Cô vừa định mở miệng kêu cứu thì Hà Nhạn Minh đã đưa tay bịt chặt miệng cô lại.
G iọng anh ta trầm thấp, vẫn ôn hòa như trước: “Ngoan ngoãn một chút, về với anh, được không?”
Hà Uyển Ngâm nghe xong lạnh sống lưng, chỉ cảm thấy Hà Nhạn Minh trước mắt vô cùng xa lạ.
Hà Nhạn Minh hơi sững sờ, còn chưa kịp vui mừng thì…
Một giây sau.
Hà Uyển Ngâm đột nhiên nâng chân đá!
Anh ta nhíu mày, chậm rãi tiến về phía Hà Uyển Ngâm.
Hà Uyển Ngâm không do dự, xoay người bỏ chạy, nhưng lại đ.â.m sầm vào một lồng n.g.ự.c rắn chắc mang theo mùi xà phòng quen thuộc.
< />Cận Thận Chi ôm chặt cô vào lòng.
Nhịp tim mạnh mẽ lúc này mang đến sự an tâm vô cùng.
Hà Uyển Ngâm còn chưa hoàn hồn khỏi sự kinh ngạc, cổ tay đã bị một bàn tay hơi lạnh nắm chặt.
Quay đầu lại, liền bắt gặp đôi mắt âm trầm của Hà Nhạn Minh: “Buông cô ấy ra.”
Hà Nhạn Minh cúi đầu nhìn Hà Uyển Ngâm một lúc, bỗng nhiên buông tay, cười nói: “Được rồi, chúng ta nói k
hông tính, để Uyển Ngâm tự chọn.”
“Rốt cuộc em ấy muốn cậu, hay là tôi.”