Chương 23

 

Hà Uyển Ngâm ngẩn người, vội vàng giải thích: “Không phải đâu, dì Lương, dì hiểu lầm rồi. Đó chỉ là một người bạn cũ của cháu thôi.”

 
/>Dì Lương ồ lên một tiếng, có chút ngượng ngùng cười: “Vậy là thím hiểu lầm rồi. Thím thấy hai người quen biết nhau, đứng cạnh nhau lại trông rất đẹp đôi nên…”

 
Hà Uyển Ngâm mỉm cười lắc đầu: “Không sao đâu ạ.”

 

 
>Trên bàn lập tức có người trêu chọc: “Không phải lúc trước chị còn đang tìm đối tượng cho con gái sao? Vậy thì tốt quá rồi, nếu ưng thì nhờ đồng chí Tiểu Hà giới thiệu cho.”

 
Thím Trịnh nghe vậy, hình như cũng bị thuyết phục, nhìn về phía Hà Uyển Ngâm, do dự dò hỏi: “Đồng chí Tiểu Hà, cô xem… chuyện này có tiện không?”

 
Hà Uyển Ngâm mở miệng, có vẻ hơi khó xử.

 


 
“Thím Trịnh, tuổi tác con gái không phải là vấn đề, chỉ cần con bé thích là được.” Hà Uyển Ngâm cân nhắc rồi nói: “Chỉ là anh ấy đến quân khu chúng ta lần này là để trao đổi kinh nghiệm, chắc vài ngày nữa là đi rồi.”

 
>Trịnh tẩu có chút tiếc nuối: “Thế à? Vậy thì tiếc quá…”



 

Bà nhìn Hà Uyển Ngâm, dường như vẫn muốn cố gắng thêm lần nữa.

 


 

 
Hà Uyển Ngâm liên tục cảm ơn, bưng bát lên thổi thổi, nhấp một ngụm, mỉm cười với Thím Trịnh: “Ngon lắm ạ.”

 

 

 

Hà Uyển Ngâm chỉ muốn chui xuống gầm bàn.

 


 
< />…

 



Mấy ngày sau, Hà Uyển Ngâm không gặp lại Cận Thận Chi. Thỉnh thoảng nghe được tin tức về anh, cũng là từ cuộc nói chuyện của thủ trưởng, biết anh đã rời đi vì nhiệm vụ.

 


 

Chẳng mấy chốc đã đến ngày Hà Uyển Ngâm rời đi. Cô mặc một chiếc váy dài, xách vali nhỏ đến ga tàu.

 


 


 
< >“Sao tôi lại chê được” Hà Uyển Ngâm nhìn sợi dây đỏ trên tay cô ấy, trong lòng cảm thấy ấm áp, mỉm cười đưa tay ra: “Cô đeo cho tôi luôn đi.”

 

 

 
< />Hà Uyển Ngâm ôm cô ấy, ngẩng đầu lên thì thấy Hà Kiều đang đứng ở phía xa vẫy tay với mình.

 

Hà Uyển Ngâm mỉm cười, giọng nói dịu dàng mà kiên định: “Nhất định rồi.”