Chương 29

 

Hà Uyển Ngâm ngẩn người, rồi ngay lập tức hiểu ra, cả người đỏ bừng.

 
“Tôi… xin lỗi, tôi không cố ý!”

 


 


 
>Cô ngồi bên giường, cầm quần áo đợi một lúc, mới nghe thấy một tiếng cười khẽ.

 


 
Giọng Cận Thận Chi trầm thấp xen lẫn ý cười: “Xem xong rồi mới nhớ ra nói với anh những lời này sao?”

 
Hà Uyển Ngâm biết anh cố ý, càng quay mặt đi mạnh hơn, không để ý tới anh.

 

Sau lưng vang lên tiếng sột soạt của vải vóc, một lát sau, giọng Cận Thận Chi lại vang lên.

 


 
/>Hà Uyển Ngâm theo bản năng quay đầu lại, môi vô tình chạm vào mặt Cận Thận Chi đang cúi xuống gần.

 


 

Cận Thận Chi khom lưng, trong mắt cũng có chút ngạc nhiên, đầu ngón tay chạm vào chỗ Hà Uyển Ngâm vừa chạm qua.

 

“Anh nói chuyện thì nói cho đàng hoàng, lại gần làm gì?”

 

 



“Giúp anh lau tóc đi” Cận Thận Chi đưa một chiếc khăn sạch tới.

 


 

 

Cận Thận Chi liên tục tìm chủ đề, nói chuyện với cô đủ thứ trên trời dưới biển.

 
Hà Uyển Ngâm cảm thấy hôm nay Cận Thận Chi dường như có rất nhiều chuyện muốn nói với cô.

 

ô nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng muôn vàn suy nghĩ rối bời, bản thân cô cũng không thể nào gỡ rối được.

 
>Đang nói chuyện, Cận Thận Chi đột nhiên nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi: “Uyển Ngâm, anh chưa từng đồng ý hôn ước với ai khác.”

 
/>Động tác trên tay Hà Uyển Ngâm khựng lại, giọng nói nhạt đi: “Nói với tôi chuyện này làm gì?”

 

 
Cận Thận Chi cúi đầu, im lặng một lúc, cuối cùng chỉ nói: “…Anh biết.”

 
“Nếu…” Yết hầu Cận Thận Chi chuyển động, sự không cam lòng dâng lên trong lòng dần nhấn chìm sự kiềm chế của anh.

 

Trong căn phòng yên tĩnh, giọng anh trở nên khàn đi: “Nếu chúng ta nói rõ tất cả những hiểu lầm trước kia, anh bù đắp tất cả những sai lầm đã phạm phải, em có bằng lòng… quay lại với anh không?”

 
“……”

  r/>Hà Uyển Ngâm không nói gì.

 

hững ngăn cách trong quá khứ đã in sâu vào lòng Hà Uyển Ngâm, cô không thể dễ dàng bỏ qua.

 

Dù có quay lại, chúng cũng sẽ trở thành cái gai trong lòng cô suốt đời.



 

Cận Thận Chi nhận được câu trả lời từ sự im lặng của cô.

 

à Uyển Ngâm không nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ thấy cái đầu cúi thấp lộ ra vẻ mất mát khó tả.

 


Hà Uyển Ngâm cất khăn, nằm lại trên giường, trùm chăn kín mít: “Nghỉ ngơi sớm đi.”

 

Cận Thận Chi không nói gì nữa, căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.

 

Yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau, tiếng sột soạt của chăn khi trở mình.

 

Hà Uyển Ngâm giằng co giữa việc có nên cử động hay không rồi chìm vào giấc ngủ.

 


 

Khi Hà Uyển Ngâm tỉnh dậy, chỗ nằm dưới đất đã trống không.

 
Cận Thận Chi không có ở đây.

 


 


 
< />Hà Uyển Ngâm nhìn nét chữ mạnh mẽ trên tờ giấy vài lần, vừa đặt xuống thì có tiếng gõ cửa.