Chương 31

 

Hà Uyển Ngâm đột ngột ngẩng đầu, nhìn Hà Nhạn Minh với vẻ khó tin.

 

Dáng người cao lớn của anh ta ngược sáng, khuôn mặt tuấn tú lúc này trông th

ật âm u đáng sợ.

Anh ta nắm tay Hà Uyển Ngâm, giọng nói bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa sự điên cuồng, gằn từng chữ: “Em là do anh mang về Hà gia nuôi lớn, em là của một mình anh.”

 
“Cận Thận Chi sao xứng được đứng cùng em

?”

&nbs

Đèn hành lang khách sạn đột nhiên chớp tắt.

 


 
Mặt Hà Uyển Ngâm trắng bệch, cô liều mạng lắc đầu, cố gắng rút tay ra khỏi tay Hà Nhạn Minh.

 

Tay chợt trống không, Hà Nhạn Minh nhíu mày, có chút khó chịu.

 
Anh ta từng bước ép sát Hà Uyển Ngâm, gằn từng chữ: “Anh vất vả lắm mới khiến hai người hủy hôn, để bên cạnh em chỉ có mình anh, vậy mà em còn muốn rời xa anh?”

 
Đuôi mắt Hà Uyển Ngâm đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.

 
“Tôi muốn rời xa không chỉ có anh, mà còn cả Hà gia, kể cả Cận Thận Chi!”

 
“Tôi không phải vật sở hữu của anh, cũng không thuộc về bất kỳ ai trong số các người!”

 “Ân tình của các người những năm qua tôi đã trả hết rồi, tại sao còn ép tôi?”

 
< >Hà Nhạn Minh cúi đầu nhìn cô, mắt đỏ hoe: “Ân tình của chúng ta, cả đời em cũng không trả hết!”

 
>Hà Uyển Ngâm bị dồn vào góc tường, không còn đường lui.



 

Bóng dáng cao lớn của Hà Nhạn Minh bao trùm lấy cô.

 

nh ta nhìn khuôn mặt mà mình ngày đêm thương nhớ, giờ đây ở ngay trước mắt.

 


 
< >Anh ta nắm lấy hai tay Hà Uyển Ngâm, giữ chặt cô ở góc tường, cúi xuống hôn.

 


 

ụ hôn lạnh lẽo lướt qua má cô, khiến cô rùng mình.

 

Cô đột nhiên vùng vẫy dữ dội, thoát ra được một tay, tát mạnh vào mặt Hà Nhạn Minh!

 

Tiếng bạt tai vang vọng khắp hành lang.

 

Mọi thứ xung quanh dường như đều im bặt.

 


 
Hà Nhạn Minh bị tát lệch mặt, trên gò má trắng nõn hiện lên dấu tay đỏ ửng.

 


 

ắm lấy cơ hội này, Hà Uyển Ngâm đẩy mạnh anh ta ra, chạy thẳng xuống lầu.

 


 




 

Một bàn tay mạnh mẽ ấm áp đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào một vòng tay vững chãi.

 

Hà Uyển Ngâm giật mình vì hành động bất ngờ này, cô vùng vẫy một chút.

 

“Đừng động, là tôi.”

 
< >Giọng nói quen thuộc lạnh lùng vang lên bên tai, nước mắt Hà Uyển Ngâm chực trào bỗng tuôn rơi.

 


 
>“Có chuyện gì xảy ra sao?” Anh nhẹ nhàng vỗ về Hà Uyển Ngâm, giọng nói bỗng trở nên lo lắng.

 
Hà Uyển Ngâm quá xúc động đến nỗi không nói nên lời, chỉ là sự bất an và hoảng loạn trong lòng lúc này đã được thay thế bằng cảm giác an toàn vững chắc, tâm trạng căng thẳng dần ổn định lại.

 


 

Tim cô thắt lại, vội vàng hỏi: “Anh có bị thương không?”

 
Cận Thận Chi nhìn cô một cái, rồi mới nói: “Không.”

 < br/>“Cảnh Sát đến rất nhanh, anh đã khống chế được bọn chúng, không có đánh nhau.”

 
< />Hà Uyển Ngâm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Khi Cận Thận Chi dẫn cô lên lầu về phòng, Hà Nhạn Minh đã không còn ở đó nữa.

 


 
< />Cận Thận Chi cứng người, đột nhiên dừng bước.