Chương 1

Editor: Tây An

Thuyền lớn hơi lung lay, không ít người bị đánh thức, trong khoang thuyền nhỏ hẹp thấp bé vẳng tiếng nói chuyện, thấp thỏm lo âu.

Vách khoang có ít khe hở nhỏ hẹp, Thiên Mạch quay đầu qua một khe hở ngó lại, để lại trên gương mặt một vệt bàng bạc. Chỉ thấy ngoài kia trời đã nửa sáng, bên ngoài lại tựa hồ như có sương trắng mênh mông, không thấy gì, chỉ có tiếng nước chảy ào ào.

Cô thoáng hoạt động bả vai cứng ngắc một chút, bụng sớm đã đói đến kêu ùng ục, cổ họng khô đến bốc khói, nhưng cô giống mọi người trong khoang thuyền, không dám loạn động.

Từ khi bị bắt, lại bị nhét vào chiếc thuyền này, đã ròng rã qua hai ngày hai đêm. Hai tay liên tục bị trói, bị dây thừng buộc dính lại, trong khoang thuyền tràn ngập mùi hôi thối chất thải và chất nôn lẫn lộn. Bởi vì trước đó phảichạy trốn và ẩn núp, quần áo trên người Thiên Mạch cũng đã bẩn đến không nhìn ra màu gì. Nhưng cô đã quen, dùng đầu gối chống cánh tay, lẳng lặng mà ngồi trong góc.

Ánh sáng ảm đạm, người đàn bà trung niên bên cạnh ôm một cô bé, khẽ nói gì đó, cô bé đầu tựa trên bả vai bà, lắc lắc. Tựa hồ phát hiện ra Thiên Mạch đang nhìn, người đàn bà liếc tới, ngượng ngùng mỉm cười.

Thiên Mạch cong cong khóe môi, thu hồi ánh mắt. Cô bé kia chỉ có mười một mười hai tuổi, tối hôm qua sốt cao. May sao khi Thiên Mạch hoạt động dã ngoại quen mang ít thuốc thường dùng bên mình, chia ra một liều, giúp cô bé hạ sốt.

Người đàn bà rất cảm kích nàng, xí xố xì xồ nói rất nhiều, Thiên Mạch thẳng tai nghe, bất đắc dĩ chút tiếng bản địa tạm thời ôm chân phật mà học được thực sự là có hạn, chỉ có thể nghe ra bà đang cảm ơn mình.


REPORT THIS AD

** **

Cái chốn quỷ quái này, Thiên Mạch không hiểu sao lại đến đây. Cô chỉ nhớ rõ mình đi theo hiệp hội dã ngoại đi trong núi, không ngờ trời đổ mưa to. Vì tránh cơn lũ ống, mọi người vội vàng di chuyển, Thiên Mạch vô ý trượt chân, ngã xuống dốc núi.

Cô tưởng là mình chết chắc cú rồi, nhưng mở mắt ra, lại thấy những người này. Ngôn ngữ, lối ăn mặc, nhà ở đều nguyên thủy đến khó tin, Thiên Mạch cảm thấy mình cứ như đến một hành tinh khác.

Thiên Mạch không phải người gặp chuyện hốt hoảng, sau sự sốt ruột và  bế tắc ban đầu, cô dùng cách giao tiếp bằng chân tay nguyên thủy nhất, dừng chân ở một nơi không biết là thôn xóm hay là sơn trại. Những người kia không biết tiền là gì, nhưng rất hiếu kì với chiếc ba lô của cô. Thiên Mạch lấy ra một vài thứ, đổi với họ chút đồ ăn và gian nhà tranh tồi tàn trú tạm.

Ngôn ngữ và chữ viết cô quen dùng, ở nơi này đều không dùng được, Thiên Mạch muốn nghe ngóng chuyện gì, cũng bó tay. Rất vô tình, cô trông thấy một người có dáng dấp thủ lĩnh, cầm một quyển thẻ tre đang đọc. Thiên Mạch nhìn thấy trúc tự trên thẻ tre, khiếp sợ không thôi.

Ông nội Thiên Mạch là học giả văn hóa Sở cổ, Thiên Mạch từ nhỏ mưa dầm thấm đất, biết không ít văn tự nước Sở.

Thiên Mạch mặc dù nghe không hiểu những ngôn ngữ kia, nhưng chữ trên thẻ tre cô đều nhận ra, hình tự và cấu tạo, đều không khác văn tự nước Sở. Nàng nhanh trí khẽ động, thử dùng những văn tự nước sở mình biết kia để giao tiếp cùng thủ lĩnh kia. Không ngoài dự đoán, hắn nhìn chữ trên ván gỗ, ngạc nhiên vô cùng.

Thời gian trôi qua từng ngày, Thiên Mạch dựa vào văn tự, dần dần học được tiếng nói, bí ẩn nơi đây cũng dần dần sáng tỏ. Nơi cô đang ở, tên Thư. Sơn trại cô dừng chân, là một bộ lạc nho nhỏ trong đó. Tù trưởng trong bộ lạc đã từng từng tới Sở quốc, hắn nói cô biết, tiếng nói cô học dựa trên sách tre, chính là tiếng Sở.

r>
REPORT THIS AD

Mặc dù Thiên Mạch sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi biết được những điều này, vẫn cảm thấy không thể tin. Nhưng hiện thực bày ra trước mắt, Thiên Mạch vì muốn biết càng nhiều, đành phải ngày ngày theo tù trưởng học tiếng sở và tiếng địa phương, hi vọng có thể tìm được cách trở về.

Nhưng mà cũng chẳng bao lâu, chiến tranh nổ ra. Tù trưởng mang theo đàn ông trong sơn trại ra ngoài, nghe nói là rất nhiều bộ tộc muốn liên hợp lại để đối phó kẻ địch.

Nhưng mà, bọn họ chưa về. Mấy ngày sau, mấy chiếc thuyền lớn đột nhiên xuất hiện bên bờ sông, rất nhiều người tay cầm trường mâu cung tiễn lao ra, người trong sơn trại kinh hoàng chạy trốn.

Thiên Mạch biết nhất định là xảy ra chuyện xấu, nhưng nơi hoang sơn dã địa, cô không chạy nhanh bằng người khác, cuối cùng vẫn bị bắt.

Những người kia không làm cô bị thương, chỉ ném cô vào trong chiếc thuyền này—— một chiếc thuyền toàn người.

** ***

Thuyền lại rung một cái, giống như là chạm bờ. Cửa khoang trên đầu đột nhiên bị mở ra, một cái thang vươn vào, hai người đàn ông màu da đen nhánh xuống từ cửa khoang. Mọi người phát ra tiếng kêu kinh hoảng, giống như bầy cừu bị kinh sợ, nháo nhao chen chúc tránh vào nơi sâu. Đám đàn ông hung thần ác sát mắng gì đó, dùng roi trong tay quất khắp nơi, đuổi người trong khoang ra ngoài.

Rất nhiều người kêu khóc, Thiên Mạch bị xô đẩy trèo lên cái thang trúc. Ánh sáng chói mắt, thân thuyền càng không ngừng lay động, cô ngẩng đầu, trên thuyền có rất nhiều người, trong tay cầm cái mâu vừa nhọn vừa dài chĩa về mọi người, chính những kẻ hai ngày trước bắt cô trong sơn trại.

Cho dù trời sinh tính tình tỉnh táo, Thiên Mạch cũng bị chuyện như vậy làm cho hoang mang lo sợ, chỉ có thể cúi đầu bị xua đi về phía trước giống như người khác, giống như súc vật. Cô muốn hỏi cho rõ ràng chuyện này rốt cuộc là sao, nhưng tiếng nói của người chung quanh, tất cả cô đều nghe không hiểu, tiếng địa phương và tiếng Sở học trong sơn trại, đều không phát huy được tác dụng.

br>
REPORT THIS AD

Dưới một tảng đá lớn bên đường, hai người nhìn mỏi mệt đến vô cùng đang vừa uống nước vừa nói chuyện, một tên bộ dáng giám sát nhìn thấy, mắng mỏ cầm roi đi tới, bọn họ lập tức nhặt giỏ trúc trên đất nhanh chóng đào tẩu.

Lúc này, có mấy người gánh giỏ trúc đi qua bên người. Bọn họ bẩn thỉu, mặt bẩn giống công nhân than đá, phần lớn quần áo là đồ thô lậu. Giỏ trúc của họn nhìn rất nặng, có chứa tảng đá lớn màu xanh nhạt, có khi là khoáng thổ mầu đỏ sậm.

Ánh mắt Thiên Mạch bỗng nhiên ngưng lại.

Mỏ đồng?

Cô ngẩn người, đột nhiên quay đầu nhìn qua những giếng mỏ và miệng đường hầm được gỗ thô chèo chống, quặng mỏ trải rộng, đâu vào đấy.

Sông núi mặt đất, chậm rãi trùng hợp với bộ dáng trong trí nhớ, Thiên Mạch mở to hai mắt, tim đập thình thịch.