Chương 1
Chuyển từ Phong& ;Giang đến Danh&n ;Khê đã được& t tháng, Quý cả ngày ăn không ngồi rồi.
Mỗi ngày ;nếu không phải ;đi luyện tập&n hì chính là tiệm hoa là bsp;chân giao hoa, tiện thể nối lại tình bạn với thanh mai Tần Yên.
Năm nay Quý Từ lên lớp 12.
Nghe mẹ  ô - Phùng M nbsp;Nhã nói muố sp;chuyển nhà, g bsp;như tất cả& mọi người trong nhà đều phản đối.
Chỉ riêng bản thân Quý Từ không hề nói gì.
Chuyển nhà p;trong thời đi sp;này chắc chắ p;sẽ ảnh hưởn đến kết quả học tập của Quý Từ, nhưng mẹ cô chẳng chịu nghe ai, khăng khăng muốn chuyển.
Nói là p;chuyển nhà, cò sp;không bằng nó sp;là quay về&nbs uê ngoại, mẹ&nb ý Từ vốn sinh ra ở Danh Khê, cha mới là người Phong Giang.
Năm 12&nbs ;tuổi, cha cô&nbs ua đời, tính&nbs ch của Quý T bsp;ngày càng gi nbsp;cha, đều khoan dung vô điều kiện với mẹ.
Là bởi vì cô yêu mẹ. Và biết mẹ cũng rất thương yêu cô.
Ở thời điểm này mà chuyển trường, nếu như không phải mẹ cô có người quen ở trường&n hất Trung, thì&nb ngay cả cơ h nbsp;nhập học Qu sp;Từ cũng chẳng có được.
Sau khi& ;khai giảng, Quý& p;Từ vẫn giống như ở Phong ng, đúng giờ&nbs n lớp, đúng giờ tan học.
Bạn cùng ;bàn là một  nbsp;gái cực kì& ;thích ăn ngọt,& ;mỗi khi cười&n iền lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, người khác đều gọi cô ấy là Kẹo Bông Gòn.
Vào học&n đã được một& n, cuối phòng&nbs ọc lại có bsp;bàn luôn để ;trống, cực kỳ gây chú ý, nhưng thầy giáo lại chưa từng nhắc đến.
Quý Từ nhìn trời ngẫm nghĩ, đặc quyền ở khắp mọi nơi.
Ngày thứ 6, Quý Từ dậy trễ.
Để khôn ;bị muộn học,& uý Từ quyết&nbs h đi đường  nbsp;lúc trước T bsp;Yên đã dẫn cô đi một lần.
Vừa đi&n ến nơi lần  c Tần Yên gi nbsp;thiệu là nơ sp;“Loạn Táng C , Quý Từ phát hiện phía trước có người.
*Loạn Táng Cương: Khu vực biệt lập bên ngoài cổng bắc của thành phố Quảng Châu cũ.&n Theo cách nói  ủa Quảng Châu,& nó có nghĩa nbsp;những nơi lộn xộn, không được quản lý, khu vực cải chính.
Cô ngồi p;xổm ở góc&nbs ng yên lặng n sát tình hu g, phát hiện  người đánh nhau.
Một đánh bốn.
Quý Từ&n hỉ liếc nhìn,&n ồi ngoan ngoãn&nb ngồi xuống vẽ& òng tròn trên&nbs ặt đất chờ trận chiến kết thúc.
Cuối cùn sp;vẫn bị muộn ;Quý Từ bị  bsp;giáo dạy toá sp;hung hăng liếc sp;mắt một cái mới cho về chỗ ngồi.
Buổi trưa đến căn tin ăn cơm, Quý Từ phát hiện phiếu ăn bị đánh rơi mất.
Sau khi&nbs mượn phiếu ăn& ủa Kẹo Bông&nbs , Quý Từ l sp;đến văn phòn p;báo mất giấy tờ.
Quý Từ học toán rất kém.
Kẹo Bông& ;Gòn nói, sau  hai giảng một&nb uần sẽ có bsp;kiểm tra, Quý sp;Từ nghe tin liền nghiêm túc dành toàn bộ thời gian để học tập.
Kẹo Bông ;Gòn nhân cơ  i hỏi thăm, cuộc kém th bsp;nào? So với&n ;chín mươi điểm toán học của cô ấy vẫn còn kém hơn sao?
Quý Từ không trả lời, chỉ nói là vẫn kém hơn.
Thực sự kém xa.
Không biết& p;người quen củ p;mẹ cô là nbsp;có thể để cô vào được&nb 1 ban Tự Nhiên.
Trường Trung rất qu tâm đến ch bsp;lượng giáo d nbsp;mỗi năm họ p;đều có hai lớp chọn.
Một lớp ban Xã hội, một lớp ban Tự nhiên.
Quý Từ& ;ở ban khác c sự có th p;với tới hai&nb hữ tinh anh, ểm khác biệt duy nhất chính là toán học.
Nếu khôn p;phải vì đi&nbs a sau, Quý T bsp;biết bản th sp;không thể vào p;được lớp 1.
Nghĩ đến&nb ản thân mình&nbs ng là người  nbsp;đặc quyền,  nbsp;Từ càng thê sp;cố gắng, chỉ là tìm mãi cũng không giải được đáp án, càng thêm đau đầu.
Đột nhiên ‘bang’ một tiếng, ai đó đạp cửa phía trước ra.
Cả lớp đang yên tĩnh học bài đều bị giật mình, ngẩng đầu nhìn lên.
Một học sinh nam.
Quý Từ&nbs hỉ thoáng nhìn,& ;Kẹo Bông Gòn&nb gồi bên cạnh&nb ch động giữ&nbs t tay cô, cuống cuồng thì thầm với Quý Từ:
“Cậu ấy… là chủ nhân của bàn trống cuối lớp, Khương Hình.”
Khương Hình, tên thật hay.
Quý Từ nhẩm thầm trong lòng một lần, tiếp tục cúi xuống làm bài.
Hai tay  nam sinh để ng túi, trên ười cậu mặc&n áo hoodie mà nbsp;đen lạnh lẽo giống như màu tóc.
Mang theo&nb p;ánh mắt ngạo& mạn quét quanh&nb lớp một vòng,&n gữ khí không&nbs ên nhẫn, giọng nói trầm thấp, hỏi: “Ai là Quý Từ?”
Quý Từ mất hai giây mới phản ứng lại, người này đang gọi cô sao?
Quý Từ&nbs gừng bút, ngẩng ;đầu nhìn đối hương, đáp: “T p;là Quý Từ.&nbs u có chuyện gì?”
Cả phòng càng yên tĩnh.
Học sinh& p;mới chuyển đ p;người đẹp da trắng, không ng p;lại mạnh mẽ& hư vậy.
Khương Hình đánh người không phân biệt nam nữ.
Cậu ta&nbs ìn Quý Từ, nbsp;đó đi thẳn p;đến, đạp m ;vào bàn học&nbs a cô, làm cho sách vở trên bàn rơi tán loạn dưới đất.
Khương H bsp;lấy thẻ họ ;sinh từ trong&nbs túi ra, ném t ng vào mặt Q nbsp;Từ, lạnh lùng nhìn đối phương rồi để lại một câu: “Tự giải quyết cho tốt”. Sau
đó nghênh ngang bước ra ngoài.
Học sinh sp;trong phòng bị sp;hoảng sợ gi p;mình, giống nh sp;những chú chim nhỏ không dám thở mạnh.
Từ khi&n lên cấp ba, ơng Hình luôn&nbs à học sinh c nbsp;lớp 1. Cho&nb ;dù lớp học này thực hiện chế độ loại trừ, nhưng Khương Hình chưa bao giờ bị loại ra khỏi lớp.
Lý do  ông phải do nh tích của ấy tốt mà ;bởi vì cậu&nbs nbsp;có gia thế, bối cảnh gia đình đủ để cho cậu ấy tùy ý làm loạn.
Quý Từ da mặt mỏng, làn da giống như trứng gà bị bóc vỏ, khiến cho vết cắt của tấm thẻ lúc bị ném xẹt nhanh qua mặt lúc này lộ ra vô cùng rõ ràng.
Quý Từ&n trầm mặc cầm&n m thẻ lên, d tay nhặt l bsp;sách vở đang p;nằm lung tung dưới đất.
Kẹo Bôn ;Gòn bị kinh  i, rất lâu s nbsp;mới phản sp;lại, nhanh chó nbsp;giúp cô thu dọn bsp;dùng, đặt l sp;trên bàn, thêm sp;cả các bạn&n ọc xung quanh  ũng giúp cô thu dọn.
Lớn lên& xinh đẹp sẽ&nbs n được nhiều&n ái, Quý Từ p;nhìn xinh xắn&n ;như vậy, tất nhiên sẽ có rất nhiều người tình nguyện hết lòng che chở cho cô.
“Quý Từ… mặc dù trước đây Khương Hình chưa từng bắt nạt bạn trên lớn như vậy nhưng&nb ần này cậu  bsp;làm vậy thậ p;quá đáng, đợ ;chút nữa mình&n sẽ đến văn phòng nói chuyện với chủ nhiệm, giúp cậu tố giác cậu ấy.”
Quý Từ ói: “Không cần p;Tạm dừng một chút rồi nói&nbs êm: “Cảm ơn lớp trưởng.”
Lớp trưởng im lặng, ý tốt bị từ chối khiến cho khuôn mặt tuấn tú bỗng đỏ lên, cho dù n i xuống nhưng&nbs ẫn lo lắng sát xung quan , vừa chăm chú nhặt sách của Quý Từ lên.
Trong im&nbs ;lặng, không ai&n ;để ý thấy&nbs nbsp;cạnh Kẹo B bsp;Gòn, Triệu Thu Nguyệt đang dùng sức nắm chặt tay phải.
Khi Tần& ;Yên lên sân  ượng, Khương H sp;đang hút thuố bsp;Trần Viễn nhìn thấy Tần Yên liền vừa cười đùa hí hửng vừa hô to: “Anh họ~”
Tần Yê và Trần Viễn&nb chị em họ, p;Tần Yên là&nbs ị.
Khi còn  ỏ, Trần Viễn&n á ngốc nghếch,& không ít lần&nbs cô bắt nạ >
Tần Yên lúc p;nhỏ rất thích ;xem Cuộc phiêu&n ;lưu của Cá  p nhỏ, đặc biệt yêu thích con rắn vô lại trong phim, cảm thấy nó vừa ngầu vừa xấu xa.
Trần Viễn& ;ngốc nghếch gi bsp;như con cá&nbs nheo béo, là ểu chỉ đâu&nbs đó. Tần Yên đàn&nbs nbsp;mạnh mẽ b p;Trần Viễn đ ;cách xưng hô,&nb gọi mình là  h họ.”
Tần Yê đẩy cửa đi&nbs nbsp;nhìn thấy Tr nbsp;Viễn đang c nbsp;nhếch mép, l nbsp;tức cơn tức giận ùn ùn kéo đến.
“Khương&nbs con mẹ nó&n ;cậu làm vậy&nb ý gì, Quý&n ;Từ mới chuyển tới một tuần, cậu vừa quay lại trường học đã bắt nạt người ta, cậu đúng là không cần mặt mũi!”
Khương nbsp;mặc kệ cho& ;Tần Yên la g, cậu vẫn nbsp;lưng lại hú sp;thuốc như cũ.
Trần Viễn ;ở bên cạnh&nbs ngẫm nghĩ c nbsp;tên sao nghe&n sp;rất quen tai.Tần Yên có&n chút bực mình,&n nhìn thấy Khươn p;Hình không để ;ý mình, càng giận dữ muốn ra tay đánh người.
Trần V bsp;vừa nhìn đã ;biết Tần Yên&n hông có khả  g thắng.
“Anh& ;họ” hoàn toàn không phải là&nb ối thủ của&nbs ng Hình, ngay ập tức đi về phía trước ngăn cản, đại khái kể lại sự việc một lần nữa.
Khương Hình đánh nhau ở con hẻm nhỏ bị người khác mật báo.
Vốn là&nb ự việc này  ng xuyên có n ời nói, phía&nbs à trường cũng&n ở một mắt, nhắm một mắt cho qua.
Không ngờ& p;lần này bị&nb ười khác quay&nb him lại, ban ám hiệu không&nb òn cách nào khác, Khương Hình đành phải chịu phạt.
Sự việ ;kiểu này Khươn p;Hình đã trải& qua nhiều lần&nb ồi, đều không& uan tâm, chỉ đơn giản không ưa kẻ mật báo.
“Mẹ nó, đầu óc bị  bsp;đá rồi hả? Thẻ của Quý&nbs nbsp;rơi ở chỗ& đó thì cậu  bsp;là người tố giác? Con mẹ nó, vậy nếu đi trên đường thấy phía trước có bãi phân chó, bà đây nói nó là của cậu, thì cậu có nhận không?”
Đầu p;Tần Yên trừ&n ỏ không thể&nbs tập, cãi nh nbsp;thì không đ bsp;thủ, phản ứng cực nhanh.
Mỗi ngày ;nếu không phải ;đi luyện tập&n hì chính là tiệm hoa là bsp;chân giao hoa, tiện thể nối lại tình bạn với thanh mai Tần Yên.
Năm nay Quý Từ lên lớp 12.
Nghe mẹ  ô - Phùng M nbsp;Nhã nói muố sp;chuyển nhà, g bsp;như tất cả& mọi người trong nhà đều phản đối.
Chỉ riêng bản thân Quý Từ không hề nói gì.
Chuyển nhà p;trong thời đi sp;này chắc chắ p;sẽ ảnh hưởn đến kết quả học tập của Quý Từ, nhưng mẹ cô chẳng chịu nghe ai, khăng khăng muốn chuyển.
Nói là p;chuyển nhà, cò sp;không bằng nó sp;là quay về&nbs uê ngoại, mẹ&nb ý Từ vốn sinh ra ở Danh Khê, cha mới là người Phong Giang.
Năm 12&nbs ;tuổi, cha cô&nbs ua đời, tính&nbs ch của Quý T bsp;ngày càng gi nbsp;cha, đều khoan dung vô điều kiện với mẹ.
Là bởi vì cô yêu mẹ. Và biết mẹ cũng rất thương yêu cô.
Ở thời điểm này mà chuyển trường, nếu như không phải mẹ cô có người quen ở trường&n hất Trung, thì&nb ngay cả cơ h nbsp;nhập học Qu sp;Từ cũng chẳng có được.
Sau khi& ;khai giảng, Quý& p;Từ vẫn giống như ở Phong ng, đúng giờ&nbs n lớp, đúng giờ tan học.
Bạn cùng ;bàn là một  nbsp;gái cực kì& ;thích ăn ngọt,& ;mỗi khi cười&n iền lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, người khác đều gọi cô ấy là Kẹo Bông Gòn.
Vào học&n đã được một& n, cuối phòng&nbs ọc lại có bsp;bàn luôn để ;trống, cực kỳ gây chú ý, nhưng thầy giáo lại chưa từng nhắc đến.
Quý Từ nhìn trời ngẫm nghĩ, đặc quyền ở khắp mọi nơi.
Ngày thứ 6, Quý Từ dậy trễ.
Để khôn ;bị muộn học,& uý Từ quyết&nbs h đi đường  nbsp;lúc trước T bsp;Yên đã dẫn cô đi một lần.
Vừa đi&n ến nơi lần  c Tần Yên gi nbsp;thiệu là nơ sp;“Loạn Táng C , Quý Từ phát hiện phía trước có người.
*Loạn Táng Cương: Khu vực biệt lập bên ngoài cổng bắc của thành phố Quảng Châu cũ.&n Theo cách nói  ủa Quảng Châu,& nó có nghĩa nbsp;những nơi lộn xộn, không được quản lý, khu vực cải chính.
Cô ngồi p;xổm ở góc&nbs ng yên lặng n sát tình hu g, phát hiện  người đánh nhau.
Một đánh bốn.
Quý Từ&n hỉ liếc nhìn,&n ồi ngoan ngoãn&nb ngồi xuống vẽ& òng tròn trên&nbs ặt đất chờ trận chiến kết thúc.
Cuối cùn sp;vẫn bị muộn ;Quý Từ bị  bsp;giáo dạy toá sp;hung hăng liếc sp;mắt một cái mới cho về chỗ ngồi.
Buổi trưa đến căn tin ăn cơm, Quý Từ phát hiện phiếu ăn bị đánh rơi mất.
Sau khi&nbs mượn phiếu ăn& ủa Kẹo Bông&nbs , Quý Từ l sp;đến văn phòn p;báo mất giấy tờ.
Quý Từ học toán rất kém.
Kẹo Bông& ;Gòn nói, sau  hai giảng một&nb uần sẽ có bsp;kiểm tra, Quý sp;Từ nghe tin liền nghiêm túc dành toàn bộ thời gian để học tập.
Kẹo Bông ;Gòn nhân cơ  i hỏi thăm, cuộc kém th bsp;nào? So với&n ;chín mươi điểm toán học của cô ấy vẫn còn kém hơn sao?
Quý Từ không trả lời, chỉ nói là vẫn kém hơn.
Thực sự kém xa.
Không biết& p;người quen củ p;mẹ cô là nbsp;có thể để cô vào được&nb 1 ban Tự Nhiên.
Trường Trung rất qu tâm đến ch bsp;lượng giáo d nbsp;mỗi năm họ p;đều có hai lớp chọn.
Một lớp ban Xã hội, một lớp ban Tự nhiên.
Quý Từ& ;ở ban khác c sự có th p;với tới hai&nb hữ tinh anh, ểm khác biệt duy nhất chính là toán học.
Nếu khôn p;phải vì đi&nbs a sau, Quý T bsp;biết bản th sp;không thể vào p;được lớp 1.
Nghĩ đến&nb ản thân mình&nbs ng là người  nbsp;đặc quyền,  nbsp;Từ càng thê sp;cố gắng, chỉ là tìm mãi cũng không giải được đáp án, càng thêm đau đầu.
Đột nhiên ‘bang’ một tiếng, ai đó đạp cửa phía trước ra.
Cả lớp đang yên tĩnh học bài đều bị giật mình, ngẩng đầu nhìn lên.
Một học sinh nam.
Quý Từ&nbs hỉ thoáng nhìn,& ;Kẹo Bông Gòn&nb gồi bên cạnh&nb ch động giữ&nbs t tay cô, cuống cuồng thì thầm với Quý Từ:
“Cậu ấy… là chủ nhân của bàn trống cuối lớp, Khương Hình.”
Khương Hình, tên thật hay.
Quý Từ nhẩm thầm trong lòng một lần, tiếp tục cúi xuống làm bài.
Hai tay  nam sinh để ng túi, trên ười cậu mặc&n áo hoodie mà nbsp;đen lạnh lẽo giống như màu tóc.
Mang theo&nb p;ánh mắt ngạo& mạn quét quanh&nb lớp một vòng,&n gữ khí không&nbs ên nhẫn, giọng nói trầm thấp, hỏi: “Ai là Quý Từ?”
Quý Từ mất hai giây mới phản ứng lại, người này đang gọi cô sao?
Quý Từ&nbs gừng bút, ngẩng ;đầu nhìn đối hương, đáp: “T p;là Quý Từ.&nbs u có chuyện gì?”
Cả phòng càng yên tĩnh.
Học sinh& p;mới chuyển đ p;người đẹp da trắng, không ng p;lại mạnh mẽ& hư vậy.
Khương Hình đánh người không phân biệt nam nữ.
Cậu ta&nbs ìn Quý Từ, nbsp;đó đi thẳn p;đến, đạp m ;vào bàn học&nbs a cô, làm cho sách vở trên bàn rơi tán loạn dưới đất.
Khương H bsp;lấy thẻ họ ;sinh từ trong&nbs túi ra, ném t ng vào mặt Q nbsp;Từ, lạnh lùng nhìn đối phương rồi để lại một câu: “Tự giải quyết cho tốt”. Sau
đó nghênh ngang bước ra ngoài.
Học sinh sp;trong phòng bị sp;hoảng sợ gi p;mình, giống nh sp;những chú chim nhỏ không dám thở mạnh.
Từ khi&n lên cấp ba, ơng Hình luôn&nbs à học sinh c nbsp;lớp 1. Cho&nb ;dù lớp học này thực hiện chế độ loại trừ, nhưng Khương Hình chưa bao giờ bị loại ra khỏi lớp.
Lý do  ông phải do nh tích của ấy tốt mà ;bởi vì cậu&nbs nbsp;có gia thế, bối cảnh gia đình đủ để cho cậu ấy tùy ý làm loạn.
Quý Từ da mặt mỏng, làn da giống như trứng gà bị bóc vỏ, khiến cho vết cắt của tấm thẻ lúc bị ném xẹt nhanh qua mặt lúc này lộ ra vô cùng rõ ràng.
Quý Từ&n trầm mặc cầm&n m thẻ lên, d tay nhặt l bsp;sách vở đang p;nằm lung tung dưới đất.
Kẹo Bôn ;Gòn bị kinh  i, rất lâu s nbsp;mới phản sp;lại, nhanh chó nbsp;giúp cô thu dọn bsp;dùng, đặt l sp;trên bàn, thêm sp;cả các bạn&n ọc xung quanh  ũng giúp cô thu dọn.
Lớn lên& xinh đẹp sẽ&nbs n được nhiều&n ái, Quý Từ p;nhìn xinh xắn&n ;như vậy, tất nhiên sẽ có rất nhiều người tình nguyện hết lòng che chở cho cô.
“Quý Từ… mặc dù trước đây Khương Hình chưa từng bắt nạt bạn trên lớn như vậy nhưng&nb ần này cậu  bsp;làm vậy thậ p;quá đáng, đợ ;chút nữa mình&n sẽ đến văn phòng nói chuyện với chủ nhiệm, giúp cậu tố giác cậu ấy.”
Quý Từ ói: “Không cần p;Tạm dừng một chút rồi nói&nbs êm: “Cảm ơn lớp trưởng.”
Lớp trưởng im lặng, ý tốt bị từ chối khiến cho khuôn mặt tuấn tú bỗng đỏ lên, cho dù n i xuống nhưng&nbs ẫn lo lắng sát xung quan , vừa chăm chú nhặt sách của Quý Từ lên.
Trong im&nbs ;lặng, không ai&n ;để ý thấy&nbs nbsp;cạnh Kẹo B bsp;Gòn, Triệu Thu Nguyệt đang dùng sức nắm chặt tay phải.
Khi Tần& ;Yên lên sân  ượng, Khương H sp;đang hút thuố bsp;Trần Viễn nhìn thấy Tần Yên liền vừa cười đùa hí hửng vừa hô to: “Anh họ~”
Tần Yê và Trần Viễn&nb chị em họ, p;Tần Yên là&nbs ị.
Khi còn  ỏ, Trần Viễn&n á ngốc nghếch,& không ít lần&nbs cô bắt nạ >
Tần Yên lúc p;nhỏ rất thích ;xem Cuộc phiêu&n ;lưu của Cá  p nhỏ, đặc biệt yêu thích con rắn vô lại trong phim, cảm thấy nó vừa ngầu vừa xấu xa.
Trần Viễn& ;ngốc nghếch gi bsp;như con cá&nbs nheo béo, là ểu chỉ đâu&nbs đó. Tần Yên đàn&nbs nbsp;mạnh mẽ b p;Trần Viễn đ ;cách xưng hô,&nb gọi mình là  h họ.”
Tần Yê đẩy cửa đi&nbs nbsp;nhìn thấy Tr nbsp;Viễn đang c nbsp;nhếch mép, l nbsp;tức cơn tức giận ùn ùn kéo đến.
“Khương&nbs con mẹ nó&n ;cậu làm vậy&nb ý gì, Quý&n ;Từ mới chuyển tới một tuần, cậu vừa quay lại trường học đã bắt nạt người ta, cậu đúng là không cần mặt mũi!”
Khương nbsp;mặc kệ cho& ;Tần Yên la g, cậu vẫn nbsp;lưng lại hú sp;thuốc như cũ.
Trần Viễn ;ở bên cạnh&nbs ngẫm nghĩ c nbsp;tên sao nghe&n sp;rất quen tai.Tần Yên có&n chút bực mình,&n nhìn thấy Khươn p;Hình không để ;ý mình, càng giận dữ muốn ra tay đánh người.
Trần V bsp;vừa nhìn đã ;biết Tần Yên&n hông có khả  g thắng.
“Anh& ;họ” hoàn toàn không phải là&nb ối thủ của&nbs ng Hình, ngay ập tức đi về phía trước ngăn cản, đại khái kể lại sự việc một lần nữa.
Khương Hình đánh nhau ở con hẻm nhỏ bị người khác mật báo.
Vốn là&nb ự việc này  ng xuyên có n ời nói, phía&nbs à trường cũng&n ở một mắt, nhắm một mắt cho qua.
Không ngờ& p;lần này bị&nb ười khác quay&nb him lại, ban ám hiệu không&nb òn cách nào khác, Khương Hình đành phải chịu phạt.
Sự việ ;kiểu này Khươn p;Hình đã trải& qua nhiều lần&nb ồi, đều không& uan tâm, chỉ đơn giản không ưa kẻ mật báo.
“Mẹ nó, đầu óc bị  bsp;đá rồi hả? Thẻ của Quý&nbs nbsp;rơi ở chỗ& đó thì cậu  bsp;là người tố giác? Con mẹ nó, vậy nếu đi trên đường thấy phía trước có bãi phân chó, bà đây nói nó là của cậu, thì cậu có nhận không?”
Đầu p;Tần Yên trừ&n ỏ không thể&nbs tập, cãi nh nbsp;thì không đ bsp;thủ, phản ứng cực nhanh.