Chương 29

Có thích Thương Tiêu hay không?

Đối với Nhược Nhất mà nói, vấn đề này có nghĩ thích đi chăng nữa cũng không thể nói ra miệng được.





< g>“Nhược Nhất, ngươi có thích hắn hay không?” Thanh âm của Mạc Mặc tựa hồ như mang theo ma lực thôi miên nàng nói hết tâm sự trong tận đáy lòng.






Một nam tử như vậy, hỏi làm sao mà không thích cho được!




Tình cảm giống như thuỷ triều dâng tràn vỡ đê, ngăn thế nào cũng không được.




Nhìn Nhược Nhất như thế, Mạc Mặc không khỏi nhíu mày.

ô nương này ngày thường thật sự là rất hà khắc đối với chính mình. Rõ ràng yêu một người như vậy, cố tình làm ra vẻ như không có việc gì, thường ngày đi làm, mà còn chịu để cho nàng sắp đặt đi xem mắt.





(YVPP: Mã đ em>i ca là Mã C< m>ảnh đ em> )
Chỉ là, sự tình cũng không diễn ra như nàng phác họa.





Nhược Nhất trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cắn môi nói: “Trong lòng hắn đã có người khác rồi.”




“Ta hoàn toàn kém xa nữ tử đó.”




hương Tiêu cười lạnh: “Đây là nút thắt trong lòng nàng?”

Nhược Nhất hoàn toàn không biết Thương Tiêu lại ở chỗ này. Khuôn mặt đang nước mắt ngắn dài, cũng không chút nào che dấu chật vật ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn Thương Tiêu đột nhiên xuất hiện tại đây.



















“Ta với Tử Đàn…….” Thương Tiêu nhíu mày lại, đang muốn nói cái gì đó, cây còi sáo trước ngực Nhược Nhất bỗng nhiên giật giật. Đúng là lần đó, trước khi đi Nguyệt Hoàng đã đưa cho Nhược Nhất mang theo.


Khoé môi Thương Tiêu nhếch lên. Nắm lấy cây còi sáo màu đỏ như lửa kéo ra, không chút nghĩ ngợi ném mạnh ra ngoài. Nhược Nhất muốn ngăn lại thì chiếc còi kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa.




“Rầm!” Cánh cửa bị người tới một đạp đá văng. Ngoài cửa ồn ào không chịu nổi.




Bên trong hai người vẫn còn duy trì tư thế ái muội, Mạc Mặc vừa lớn tiếng gọi, vừa xoải bước đi vào: “Nhan Nhược Nhất, đừng ở chỗ này nói chuyện yêu đương nữa, kẻ thù của ngươi đã tìm tới cửa rồi.”











Mạc Mặc đút tay vào túi, rút kiếm nói: “Quả nhiên là tình địch của ngươi, lão tử đi kết liễu nàng ta!”








Nhưng những lời này lọt vào tai Thương Tiêu thì lại có ý khác. Thần sắc của hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng quét mắt nhìn Mạc Mặc. Nam tử này, cách ăn mặc đúng là bộ dáng hắc y kiếm khách, hành vi và lời nói với Nhan Nhược rất thân mật, xem ra lời hắn nói nàng là ” Vị hôn thê” của hắn cũng không phải là lời đồn vô căn cứ.


hĩ như thế, đôi mắt màu tím của Thương Tiêu lại thâm sâu thêm vài phần, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Nguyệt Hoàng vừa đánh vừa bay thẳng tới bên này, giống như vô tình nói: “Phượng Hoàng là loài chim bất tử, hồn phi phách tán cũng có thể sống lại trên niết bàn. Ngươi làm sao mà giết được nàng ta.”



ợi Nhược Nhất ý thức kịp, nhoáng một cái nàng ta đã chém tới trên đầu Nguyệt Hoàng, Nhược Nhất sống chết kêu nàng ta trở về, Mạc Mặc làm sao còn nghe thấy được.

Thương Tiêu lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu tình dửng dưng.



ạc Mặc cùng Nguyệt Hoàng đánh đến gà bay chó sủa khó thể phân giải. Bỗng nhiên Nguyệt Hoàng kêu lên một tiếng dài,  âm thanh truyền tới chín tầng mây, quanh thân toả ra hào quang vạn trượng, chói mắt làm người ta không thể mở ra được.













g>Ngay lập tức, mây gió chuyển sắc, cỏ cây nằm rạp trên mặt đất, gió xoáy màu đen từ trong ma trận cuốn ra, cơn lốc xoáy nhanh chóng nhằm hướng Nguyệt Hoàng cuốn lấy dễ dàng.




c này, Anh Lương chủ biến mất đã lâu, không biết từ chỗ nào xông ra, quát to một tiếng:” Tiểu tử đừng có mà làm càn! Không được đả thương Hoàng nhi của ta!”













k í màu đen mỏng manh quấn quanh thân nóng rực.