Chương 33
“Trở về đi.” Huân Trì suy yếu nói “Lui về bên trong kết giới đi.”
N hược Nhất cơ hồ là lôi kéo Huân Trì trở về.
Đi chưa được mấy bước, ánh sáng ở đầu ngón tay của Huân Trì bỗng nhiên biến mất, mấy bóng đen thoáng chốc hết cố kị, lại bắt đầu sấn tới. Nhược Nhất cắn chặt răng, che trên người Huân Trì ôm chặt lấy hắn, đúng là tính chết cùng.
Nh ược Nhất chật vật ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy một tấm màng mỏng phản chiếu ánh sáng của song nguyệt, tỏa ra vầng sáng tuyệt vời ở trong ban đêm tối đen như mực. Tất cả bóng đen đều bị ngăn cách ở ngoài màng ánh sáng đó.
Đó chính là kết giới của Huân Trì– May mà bọn họ đã lui vào trong vùng kết giới. Trong lòng Thương Tiêu âm thầm cảm thấy may mắn, nắm tay xiết chặt khẩn trương. Biết rõ hai trăm năm sau nàng đã ngay cạnh bên cạnh mình, nhưng khi nhìn cảnh này vẫn cảm thấy khinh hãi nghĩ lại mà sợ.
nh tay cảm thấy đau đớn, Thương Tiêu cúi đầu nhìn thấy Nhược Nhất, móng tay của nàng bấm mạnh vào tay hắn, sức lực mạnh đến kinh người, mà nàng chỉ nhìn chằm chằm phía trước, như hoàn toàn không biết gì cả.
uân Trì…….” Nhược Nhất của ngày trước kinh hoàng gọi tên Huân Trì, trong mắt là một mảnh hỗn loạn.
Ha i con cá chép rực rỡ chậm rãi bơi lại gần, vây quanh tay Huân Trì bơi vài vòng, vảy của chúng dần dần toả ra hào quang, biến thành hai đoá hoa sen xinh đẹp rực rỡ trên hồ. Miệng Huân Trì thì thào đọc chú ngữ đã khắc sâu trong đầu, chỉ trong chốc lát, nước trong hồ sen tự tách ra hai bên, xuất hiện một cái thông đạo màu trắng trải dài xuống lòng đất.
B n trong là một mật thất.
Cửa đá sau lưng tự động đóng lại.
ột đôi tay run rẩy bỗng nhiên nắm chặt bàn tay dần dần vô lực của hắn, đồng thời run rẩy giúp hắn nằm xuống.
Hai mắt Huân Trì hiện lên một tia kinh ngạc, đau đớn lan tràn, hắn lại nở nụ cười ấm áp: “Trên đời này vui nhất là gặp được tri kỷ, đó là một việc rất hạnh phúc.”
Nhược Nhất cố nén nước mắt, mở ngực hắn ra, ở bên trong máu thịt chân thật, trái tim càng giống như được đan thành từ cành trúc như một món đồ chơi, lẳng lặng nằm bên trong, không đập, không có độ ấm. Mà lúc này, con ngươi xưa nay luôn trong suốt của Huân Trì bây giờ đã gần trở nên ngẩn ngơ thành xám trắng.
“Nhược Nhất.” Thanh âm của hắn suy yếu, cơ hồ không thể nghe rõ, ” Đó là thiên mệnh, không cần tự trách, càng………Đừng đau buồn.”
Đừng đau buồn. Đây là một câu cuối cùng hắn lưu lại cho nàng.
Ở bên ngoài cửa đá vang lên tiếng đập cửa “Thùng thùng ”.
N ợc Nhất cắn chặt răng, đem trái tim của Huân Trì ôm vào trong ngực. Nàng không còn dũng khí nhìn lại Huân Trì nằm trên mặt đất. Bởi vì cho dù là liếc mắt một cái thôi, cũng đủ làm cho tất cả lý trí của nàng sụp đổ.
N àng cố gắng bơi về phía trước, không có ý niệm gì trong đầu, hoàn toàn trống rỗng. Thời điểm nàng lên trên bờ, ánh sáng lúc rạng đông trùng hợp chiếu lên mái tóc ướt sũng của nàng, vết máu trên người cùng bùn đất đã được gột sạch trong hồ.
ng vuốt trái tim trong lòng, ngây ngốc nhìn mặt trời đang mọc, bỗng nhiên nở nụ cười trầm khàn, ngửa mặt lên trời cười to, cười đến khản cả cổ.
” A—“
” A!”
ng đang cầm trái tim làm bằng cây cỏ, buồn bã thét chói tai. Nàng mắng trời xanh bất công, bất công tới nỗi vô tình. Nàng hướng về phía mặt trời mọc khóc rống.
Con người quân tử ôn nhuận như ngọc vô cùng rạng rỡ ấy, bị nàng phá vỡ lồng ngực, một mình ở lại Không Tang. Mà cuối cùng ngay cả một nắm đất, nàng cũng không có biện pháp thay hắn đắp một nấm mộ.
ìn thấy cảnh này, đôi môi Thương Tiêu trắng bệch, hắn bỗng nhiên nhớ tới ngày đó chính mình bức nàng đem trái tim ra đi cứu Tử Đàn. Rốt cuộc cuối cùng Tử Đàn cũng tỉnh lại—-nàng thật sự dùng trái tim này cứu Tử Đàn. Bởi vì hắn ép buộc nàng.
< g>Thương Tiêu nghĩ đến đây, trong lòng mãnh liệt phát ra một tia kinh hãi, hắn cẩn thận quay đầu đánh giá thần sắc trên mặt Nhược Nhất, chỉ thấy hai mắt nàng thanh tĩnh, nhìn thẳng nữ tử còn ngồi khóc ai oán trên bờ, biểu hiện hoàn toàn bình tĩnh ngoài dự liệu.
han Nhược Nhất.” Thương Tiêu gọi nàng, ngay cả hắn cũng không nhận thấy thanh âm của mình có chút kích động.
Nhược Nhất nhìn khoảng không mờ mịt, bỗng nhiên cổ họng của nàng vừa động, một búng máu từ trong miệng trào ra, nàng lại không nhận biết một chút nào cả.
ương Tiêu vội vàng ôm lấy thân hình yếu đuối đang dần xụi lơ trong lòng mình, yêu lực không ngừng cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể nàng, khai thông hơi thở và huyết mạch cho nàng. Mà trong miệng Nhược Nhất, máu không ngừng trào ra, làm thế nào cũng không ngừng lại.
ếu chúng ta còn sống là bởi thiên ý đã định, như vậy, chúng ta cố gắng cùng phấn đấu này nọ, chẳng phải là rất buồn cười sao?” Ánh mắt Nhược Nhất càng mờ mịt, giọng nói cũng dần yếu đi. “Đây, tất cả là sự trêu đùa của trời cao………… Chúng ta đây vì cái gì còn muốn liều mạng tìm đường sống?”
“Nhược Nhất, trời đất không có tình người, vạn vật tự sinh tự diệt. Đã sinh ra trên đời này, không cầu mọi sự như ý, nhưng cầu lương tâm không thẹn.” Thanh âm Thương Tiêu trầm thấp, nhưng mỗi một chữ đều truyền vào trong tai Nhược Nhất, “Nàng còn nhớ không, nàng từng nói cho ta biết, mọi người ai cũng sẽ chết, nếu Nhan Nhược Nhất còn sống trên đời dù chỉ một ngày, liền muốn sống cho vui vẻ. Nàng hiện tại là đang quá chấp nhất những chuyện đã qua. Nhan Nhược Nhất, nàng tội gì phải tự làm khó chính mình?”
Hàng lông mày Nhược Nhất khẽ nhúc nhích. Nàng chậm rãi nhìn Thương Tiêu.
N hược Nhất cơ hồ là lôi kéo Huân Trì trở về.
Đi chưa được mấy bước, ánh sáng ở đầu ngón tay của Huân Trì bỗng nhiên biến mất, mấy bóng đen thoáng chốc hết cố kị, lại bắt đầu sấn tới. Nhược Nhất cắn chặt răng, che trên người Huân Trì ôm chặt lấy hắn, đúng là tính chết cùng.
Nh ược Nhất chật vật ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy một tấm màng mỏng phản chiếu ánh sáng của song nguyệt, tỏa ra vầng sáng tuyệt vời ở trong ban đêm tối đen như mực. Tất cả bóng đen đều bị ngăn cách ở ngoài màng ánh sáng đó.
Đó chính là kết giới của Huân Trì– May mà bọn họ đã lui vào trong vùng kết giới. Trong lòng Thương Tiêu âm thầm cảm thấy may mắn, nắm tay xiết chặt khẩn trương. Biết rõ hai trăm năm sau nàng đã ngay cạnh bên cạnh mình, nhưng khi nhìn cảnh này vẫn cảm thấy khinh hãi nghĩ lại mà sợ.
nh tay cảm thấy đau đớn, Thương Tiêu cúi đầu nhìn thấy Nhược Nhất, móng tay của nàng bấm mạnh vào tay hắn, sức lực mạnh đến kinh người, mà nàng chỉ nhìn chằm chằm phía trước, như hoàn toàn không biết gì cả.
uân Trì…….” Nhược Nhất của ngày trước kinh hoàng gọi tên Huân Trì, trong mắt là một mảnh hỗn loạn.
Ha i con cá chép rực rỡ chậm rãi bơi lại gần, vây quanh tay Huân Trì bơi vài vòng, vảy của chúng dần dần toả ra hào quang, biến thành hai đoá hoa sen xinh đẹp rực rỡ trên hồ. Miệng Huân Trì thì thào đọc chú ngữ đã khắc sâu trong đầu, chỉ trong chốc lát, nước trong hồ sen tự tách ra hai bên, xuất hiện một cái thông đạo màu trắng trải dài xuống lòng đất.
B n trong là một mật thất.
Cửa đá sau lưng tự động đóng lại.
ột đôi tay run rẩy bỗng nhiên nắm chặt bàn tay dần dần vô lực của hắn, đồng thời run rẩy giúp hắn nằm xuống.
Ở bên ngoài cửa đá vang lên tiếng đập cửa “Thùng thùng ”.
N ợc Nhất cắn chặt răng, đem trái tim của Huân Trì ôm vào trong ngực. Nàng không còn dũng khí nhìn lại Huân Trì nằm trên mặt đất. Bởi vì cho dù là liếc mắt một cái thôi, cũng đủ làm cho tất cả lý trí của nàng sụp đổ.
N àng cố gắng bơi về phía trước, không có ý niệm gì trong đầu, hoàn toàn trống rỗng. Thời điểm nàng lên trên bờ, ánh sáng lúc rạng đông trùng hợp chiếu lên mái tóc ướt sũng của nàng, vết máu trên người cùng bùn đất đã được gột sạch trong hồ.
ng vuốt trái tim trong lòng, ngây ngốc nhìn mặt trời đang mọc, bỗng nhiên nở nụ cười trầm khàn, ngửa mặt lên trời cười to, cười đến khản cả cổ.
” A—“
” A!”
ng đang cầm trái tim làm bằng cây cỏ, buồn bã thét chói tai. Nàng mắng trời xanh bất công, bất công tới nỗi vô tình. Nàng hướng về phía mặt trời mọc khóc rống.
Con người quân tử ôn nhuận như ngọc vô cùng rạng rỡ ấy, bị nàng phá vỡ lồng ngực, một mình ở lại Không Tang. Mà cuối cùng ngay cả một nắm đất, nàng cũng không có biện pháp thay hắn đắp một nấm mộ.
ìn thấy cảnh này, đôi môi Thương Tiêu trắng bệch, hắn bỗng nhiên nhớ tới ngày đó chính mình bức nàng đem trái tim ra đi cứu Tử Đàn. Rốt cuộc cuối cùng Tử Đàn cũng tỉnh lại—-nàng thật sự dùng trái tim này cứu Tử Đàn. Bởi vì hắn ép buộc nàng.
< g>Thương Tiêu nghĩ đến đây, trong lòng mãnh liệt phát ra một tia kinh hãi, hắn cẩn thận quay đầu đánh giá thần sắc trên mặt Nhược Nhất, chỉ thấy hai mắt nàng thanh tĩnh, nhìn thẳng nữ tử còn ngồi khóc ai oán trên bờ, biểu hiện hoàn toàn bình tĩnh ngoài dự liệu.
han Nhược Nhất.” Thương Tiêu gọi nàng, ngay cả hắn cũng không nhận thấy thanh âm của mình có chút kích động.
ương Tiêu vội vàng ôm lấy thân hình yếu đuối đang dần xụi lơ trong lòng mình, yêu lực không ngừng cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể nàng, khai thông hơi thở và huyết mạch cho nàng. Mà trong miệng Nhược Nhất, máu không ngừng trào ra, làm thế nào cũng không ngừng lại.
ếu chúng ta còn sống là bởi thiên ý đã định, như vậy, chúng ta cố gắng cùng phấn đấu này nọ, chẳng phải là rất buồn cười sao?” Ánh mắt Nhược Nhất càng mờ mịt, giọng nói cũng dần yếu đi. “Đây, tất cả là sự trêu đùa của trời cao………… Chúng ta đây vì cái gì còn muốn liều mạng tìm đường sống?”