Chương 54
Nhược Nhất đột nhiên nhớ tới trước kia Thương Tiêu từng nói qua với nàng: “Đến lúc đó, nàng muốn kết cục như nào, ta với nàng như thế.” Hắn nói rất thản nhiên, thậm trí lúc ấy nàng cũng không biết ý của hắn là gì. Nhưng bây giờ nhớ lại, lại cảm thấy một trận giật mình.
H iện tại Thương Tiêu lại dễ dàng buông tay như vậy……..Ai ngờ Nhược Nhất đã trốn không thoát, lại càng không muốn chạy trốn.
< >Nhược Nhất bước lên muốn nói cái gì, thì Tử Đàn đã xoay người rút từ án thư hé ra một tờ giấy: “Cầm đi. Đi trên biển sóng to gió lớn, trước khi xuất hành nên chuẩn bị kĩ càng một chút.”
Nhược Nhất cầm bản vẽ đang muốn mở ra xem, bên ngoài một binh sĩ đột nhiên tiến vào bẩm báo: ” Hàn Ngọc Chủ, mới vừa rồi Quý Tử Hiên đã đi qua Quỷ Khốc Hà.”
” Quý Tử Hiên? ” Nhược Nhất thất thanh, ” Như thế nào mà hắn lại tới U Đô……..”
Tử Đàn nói: “Hiện giờ ma khí bốn phía đã không phải là việc tiên tộc hoặc yêu tộc có thể giải quyết, tất nhiên bây giờ là thời điểm yêu tộc cùng Tầm Thường Cung liên thủ. Hắn làm người lãnh đạo, tự nhiên là sẽ đến nơi đây hội nghị.”
Mạc Mặc mang theo Tầm Tầm chờ ở dưới chân núi, hai người bọn họ nếu mà bị Quý Tử Hiên nhận ra……….. Nhược Nhất không khỏi biến đổi sắc mặt, cũng bất chấp Tử Đàn có thể hoài nghi hay không, vội vàng nói cáo từ, quay người liền một đường chạy xuống dưới chân núi.
ử Đàn có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm bóng dáng Nhược Nhất rời đi, im lặng trong chốc lát nàng quay lại nhìn Huân Trì vẫn còn ở trong phòng: “Ngươi không đi cùng với nàng sao?”
“Ồ” Tử Đàn tò mò nhướng mi: “Chuyện của Huân Trì, ta đã có hứng thú nghe một chút như thế nào gọi là phiền toái.”
“Có thể cho ta lên Bạch Môn ở Hàn Ngọc động xem xét một chút.”
“Xem xét?”
Tử Đàn cười nói: “Ở phía trên Bạch Môn kia, thứ ngươi có thể mang đi đơn giản là bùn đất thôi, có cái gì mà không thể đồng ý.”
Ở dưới chân núi U Đô Sơn.
ai người Nhược Nhất đi không được bao lâu thì Tầm Tầm có vẻ không kiên nhẫn ngồi ở đó chờ, ầm ĩ muốn đi coi xung quanh một chút.
Tầm Tầm hôn “Chụt” một cái lên trán Mạc Mặc: “Phụ thân cũng vậy, thấy người xấu, đánh không lại nhớ kêu Tầm Tầm.” Nói xong chạy mất tiêu. ( YVPP: dễ thương quá)
ạc Mặc vuốt trán cười nói: “Tinh ranh cổ quái.” Nàng nhìn lên núi, thầm nghĩ chắc chốc nữa Nhược Nhất mới xuống, liền đi tìm chỗ kín đáo ngồi xuống từ từ nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.
Tầm Tầm đối với trò chơi này rất là say mê, luôn quấn quít lấy Huân Trì hay Nhược Nhất kêu chơi với hắn. Nhược Nhất lại cảm thấy trò chơi này quá bạo lực, xác kiến bị giết nằng ngang dọc khắp mặt đất, không có lợi đối với tiểu hài tử về thể xác lẫn tinh thần khỏe mạnh.
uân Trì bảo trì trung lập, lại mơ hồ lộ ra thái độ là vạn vật đều có linh tính, giết chóc sẽ bị trời phạt. Nhược Nhất cùng Mạc Mặc vỗ bàn ầm ỹ cả nửa ngày, cuối cùng là hạn chế số lần Tầm Tầm chơi. Mỗi lần đều làm cho hắn chơi không đã ghiền. Mà nay không có ai quản hắn, Tầm Tầm tất nhiên là thật sự vui mừng.
T m Tầm đang cảm thấy kì quái, người nọ lại tiến lên phía trước, cười yếu ớt nói: “Thuật đọc tâm? Thiên phú dị bẩm không dễ có được.” Ngữ điệu hắn vừa chuyển, “Cháu là con của Thương Tiêu?”
Thanh âm của người này rất êm tai, so với Huân Trì thúc thúc còn muốn dễ nghe hơn, nhưng là nếu muốn so sánh thì thanh âm của phụ thân vẫn dễ nghe hơn chút. Tầm Tầm đứng dậy, so với hắn thì thấp hơn nên chỉ có thể nhìn đến cằm của hắn. Tầm Tầm bất mãn kéo xiêm y của hắn, mới vừa kéo, bàn tay dính bùn in hai dấu trên quần áo trắng tinh của hắn: “Mẫu thân nói nhìn thẳng vào mắt người khác khi nói chuyện là một kiểu tôn trọng, Tầm Tầm tuy nhỏ, thế nhưng cũng phải được tôn trọng.”
Người nọ cúi đầu nở nụ cười, ngồi chồm hỗm vừa tầm mắt với nó.
T m Tìm hài lòng gật gật đầu nói: “Cháu không phải là con của Thương Tiêu.”
Nụ cười của Quý Tử Hiên giảm xuống ba phần. Tử Đàn đến nay chưa từng có thai, không phải Thương Tiêu……….Thì ra khi đó, hắn thật sự đã cứu đứa con của chính mình.
Ta không nhìn thấy.”
” Nhìn không thấy?”
” Ừ, giống như đôi mắt bị che phủ vậy đó.”
Nhắc tới điều này, Tìm Tìm tựa hồ thật kích động, nó một chút liền quên mắt người này không thể nhìn thấy cái gì, vui sướng hoa chân múa tay: “Phụ thân rất đẹp, đẹp như thế này này!” Nó dang hai tay ra vẽ thành một vòng tròn thật to trong không khí, “Phụ thân thật thông minh, cũng rất lợi hại, so với sự thông minh thì lợi hại hơn gấp nhiều lần.” Nó khoa chân múa tay diễn tả vẽ một vòng tròn lớn hơn nữa, sợ cánh tay không đủ dài, nó lại dùng phương thức tự thuật, ” Có đôi khi mẫu thân đánh nhau với phụ thân, phụ thân luôn thắng.”
Nụ cười của Quý Tử Hiên cứng đờ: “Bọn họ đánh nhau?”
Tầm Tầm thành thật gật đầu: “Dạ, phụ thân nói, trêu đùa mẫu thân rất vui.”
Tầm Tầm đáp có ở gần đây.
“Tại sao lại muốn đi tìm phụ thân?” Chỉ vì tò mò muốn hỏi cho biết thôi, cũng không phải là đề phòng. Trong đáy lòng nó cơ hồ theo bản năng nghĩ muốn thân cận nam tử này.
” Có bao giờ cháu nghĩ sẽ có một ngày cha cháu cũng sẽ bị người khác bắt nạt?”
“Thử một lần đi, bắt nạt cha cháu cũng vui lắm đó.”
T ầm Tầm kêu Quý Tử Hiên đặt nó xuống, chạy nhanh tới bên người Mạc Mặc. Tiếng bước chân nhè nhẹ cũng không đánh thức nàng, Tìm Tìm cười trộm nắm cánh mũi Mạc Mặc. Mạc Mặc hụt hơi, chậm rãi mở mắt.
Tầm Tầm chỉ vào Quý Tử Hiên đang muốn nói chuyện, Mạc Mặc ôm chặt Tìm Tìm, đứng lên xoay người bỏ chạy.
Âm thanh của hắn không lớn, không có nửa điểm uy hiếp, nhưng chính là chỉ nghe một tiếng gọi bình thản như vậy, lại làm cho nàng lập tức dừng bước chân.
Tầm Tầm đọc được tiếng lòng của Mạc Mặc, uỷ khuất nhìn Quý Tử Hiên liếc mắt một cái, không nói gì.
M c Mặc xoay người, đem sợi tóc trước trán vuốt ra đằng sau, thân hình đứng thẳng, lập tức theo tư thế phòng bị chuẩn bị bỏ đi: “Nói ra thì cũng là thời gian rất lâu rồi. Quý cung chủ cũng khỏe chứ.”
ếu hắn muốn Tầm Tầm.
H iện tại Thương Tiêu lại dễ dàng buông tay như vậy……..Ai ngờ Nhược Nhất đã trốn không thoát, lại càng không muốn chạy trốn.
< >Nhược Nhất bước lên muốn nói cái gì, thì Tử Đàn đã xoay người rút từ án thư hé ra một tờ giấy: “Cầm đi. Đi trên biển sóng to gió lớn, trước khi xuất hành nên chuẩn bị kĩ càng một chút.”
” Quý Tử Hiên? ” Nhược Nhất thất thanh, ” Như thế nào mà hắn lại tới U Đô……..”
Tử Đàn nói: “Hiện giờ ma khí bốn phía đã không phải là việc tiên tộc hoặc yêu tộc có thể giải quyết, tất nhiên bây giờ là thời điểm yêu tộc cùng Tầm Thường Cung liên thủ. Hắn làm người lãnh đạo, tự nhiên là sẽ đến nơi đây hội nghị.”
ử Đàn có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm bóng dáng Nhược Nhất rời đi, im lặng trong chốc lát nàng quay lại nhìn Huân Trì vẫn còn ở trong phòng: “Ngươi không đi cùng với nàng sao?”
Ở dưới chân núi U Đô Sơn.
ai người Nhược Nhất đi không được bao lâu thì Tầm Tầm có vẻ không kiên nhẫn ngồi ở đó chờ, ầm ĩ muốn đi coi xung quanh một chút.
ạc Mặc vuốt trán cười nói: “Tinh ranh cổ quái.” Nàng nhìn lên núi, thầm nghĩ chắc chốc nữa Nhược Nhất mới xuống, liền đi tìm chỗ kín đáo ngồi xuống từ từ nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.
uân Trì bảo trì trung lập, lại mơ hồ lộ ra thái độ là vạn vật đều có linh tính, giết chóc sẽ bị trời phạt. Nhược Nhất cùng Mạc Mặc vỗ bàn ầm ỹ cả nửa ngày, cuối cùng là hạn chế số lần Tầm Tầm chơi. Mỗi lần đều làm cho hắn chơi không đã ghiền. Mà nay không có ai quản hắn, Tầm Tầm tất nhiên là thật sự vui mừng.
T m Tầm đang cảm thấy kì quái, người nọ lại tiến lên phía trước, cười yếu ớt nói: “Thuật đọc tâm? Thiên phú dị bẩm không dễ có được.” Ngữ điệu hắn vừa chuyển, “Cháu là con của Thương Tiêu?”
T m Tìm hài lòng gật gật đầu nói: “Cháu không phải là con của Thương Tiêu.”
Ta không nhìn thấy.”
” Có bao giờ cháu nghĩ sẽ có một ngày cha cháu cũng sẽ bị người khác bắt nạt?”
T ầm Tầm kêu Quý Tử Hiên đặt nó xuống, chạy nhanh tới bên người Mạc Mặc. Tiếng bước chân nhè nhẹ cũng không đánh thức nàng, Tìm Tìm cười trộm nắm cánh mũi Mạc Mặc. Mạc Mặc hụt hơi, chậm rãi mở mắt.
M c Mặc xoay người, đem sợi tóc trước trán vuốt ra đằng sau, thân hình đứng thẳng, lập tức theo tư thế phòng bị chuẩn bị bỏ đi: “Nói ra thì cũng là thời gian rất lâu rồi. Quý cung chủ cũng khỏe chứ.”
ếu hắn muốn Tầm Tầm.