Chương 267

 

Liên Hạng là người của Binh bộ, lúc đó cũng đi đón, về sau miêu tả lại một cách sinh động: "Hứa lang, ngươi không thấy được đâu, Vĩnh Xương hầu vênh váo tự đắc, Hộ bộ Thượng thư dắt ngựa cho hắn, hắn cư nhiên cũng thật sự ngồi trên ngựa không xuống."

 
r/>Hứa Yên Miểu thành thật hỏi: "Đây chính là cái gọi là kiêu binh hãn tướng trong truyền thuyết sao?"

 

Liên Hạng cười: "Đúng, chính là kiêu binh hãn tướng."

 
Buổi tối tiệc mừng công, Hứa Yên Miểu tận mắt chứng kiến Vĩnh Xương hầu vênh váo đến mức nào.

 


 
< >Cả điện xôn xao.

 

Mấy vị quan viên đứng ra, trực tiếp luận tội Vĩnh Xương hầu kiêu ngạo, bất kính thiên tử.

 


 
Kết quả, Vĩnh Xương hầu ngồi ngó nghiêng, đột nhiên đứng dậy, đi về phía chỗ ngồi của Đậu Thừa tướng. Đậu Thừa tướng vừa định chào hỏi, bỗng nhiên một nắm đ.ấ.m to như cái bát đập thẳng vào mắt ông.

 


 


 

M à Vĩnh Xương hầu sau khi đánh xong, còn nói lý lẽ: "Ngươi có bản lĩnh gì! Dám ngồi trước mặt ta!"

 

Lão Hoàng đế xoa xoa trán: "Người đâu, cho hắn tỉnh rượu!"

 
/>Cẩm y vệ định đưa Vĩnh Xương hầu xuống tỉnh rượu, Vĩnh Xương hầu giãy giụa không chịu, tình hình sắp náo loạn, Cẩm y vệ không còn cách nào, cầm ấm trà bên cạnh dội lên trán Vĩnh Xương hầu -- may mà ấm trà chỉ hơi ấm, không đến mức làm bỏng người.

 
/>"!!!"

 
Vĩnh Xương hầu giật mình, ánh mắt khôi phục lại sự tỉnh táo.



 

"T h chưa?" Hắn nghe thấy Hoàng đế bình thản hỏi.

 


 
Lão Hoàng đế cười cười: "Đã là tiệc mừng công, thì cứ lấy hên, tha tội cho ngươi."

 
r/>Vĩnh Xương hầu vội vàng hành lễ, cung kính, e dè: "Tạ ơn Bệ hạ!"

 


 


 
< />Thời này, nghĩa tử cũng chẳng khác gì con ruột. Hoàng đế nói như vậy, tương đương với việc muốn đề bạt bọn họ, sao Vĩnh Xương hầu không vui cho được.

 
>Lão Hoàng đế nhìn hắn một cái thật sâu, không nói gì thêm.

 

...

 

Tám mươi nghĩa tử đều là những người cao to vạm vỡ, sau khi vào điện, trong điện bỗng chốc trở nên chật chội.

 
Lão Hoàng đế mỉm cười cho từng người đến gần, hỏi tên, nhìn mặt, cả quá trình đều rất gần gũi, hòa ái dễ gần.

 


 


 


 
Hứa Yên Miểu bận rộn vẫn liếc nhìn hắn, hạ giọng nói: "Chuyện này không thể nói."

 

[Ta phải nói với ngươi thế nào đây, Lão Hoàng đế nhớ kỹ tên họ của bọn họ, kỳ thật là không định trọng dụng bọn họ đâu?]



 

Liên Hạng: "..."

 

Nguy rồi.

 


 


 


 


 


 

Hứa Yên Miểu cúi đầu, vừa thực hiện chức trách Thị trung, vừa tiếp tục bình luận trong lòng.

 

[Gừng càng già càng cay.]

 

[Trên tấm bình phong trong tẩm cung của Lão Hoàng đế, chắc là phải thêm tám mươi cái tên nữa rồi.]

 
Các đại thần vểnh tai lên nghe.

 

Bình phong? Bình phong gì?

 

ão Hoàng đế nhìn bọn họ với vẻ mặt như cười như không, cũng không ngăn cản Hứa Yên Miểu tiết lộ.

 


 

[ ến cả Thừa tướng cũng từng rơi vào cái hố này, Vĩnh Xương hầu bây giờ rơi vào cũng chẳng có gì lạ.]