Chương 274
Những đề cử tiếp theo, có người thật lòng đề cử, cũng có người lòng dạ bất chính khiến Hứa Yên Miểu nhìn mà hoa cả mắt, trong lòng thầm kêu đã ghiền.
< />Quan trường rất đáng sợ, nhưng sự náo nhiệt của quan trường cũng thật sự rất nhiều.
< />Ví dụ như một vùng đất phong xa xôi nào đó.
Thị vệ mang tin tức đến bổ sung: "Đã mưu phản xong rồi, bị bắt rồi."
Phúc Vương dừng lại.
Sau đó lại kể chi tiết thủ đoạn mưu phản của hắn.
Vuốt ve làn da mát lạnh của tâm can bảo bối, Phúc Vương mắng một câu: "Vừa ngu vừa vô dụng, sao lại có gan mưu phản chứ."
Liếc nhìn thị vệ, nói: "Ngươi lui xuống trước đi -- không, ngươi đi mời Lưu Trưởng sử đến đây."
"Vâng."
&n sp;
Chờ thị vệ lui xuống, Phúc Vương cúi người xuống, bưng lên một dòng suối trong vắt được dẫn đến nhân tạo, nước suối trong veo lạnh lẽo, bạch xà rơi tõm xuống nước, vẫy đuôi, cột nước b.ắ.n lên mặt mũi Phúc Vương.
< />Phúc Vương dùng tay áo lau nước trên mặt, nước chảy thành từng dòng từ tóc xuống.
< />"Đại ca." Hắn cười nói, như vừa phát hiện ra một chuyện mới mẻ: "Thì ra, huynh cũng có thể chết."
< />Huynh c.h.ế.t rồi, những người không phải đích tử mới có cơ hội.
Vị trí của Thái tử trong lòng Hoàng đế không thể thay đổi, nhưng, Thái tử có thể chết.
Lưu Trưởng sử đến khi Phúc Vương đã dùng khăn lau sạch nước trên mặt. Sủng vật rắn đang chơi đùa trong nước, hắn ngồi bên bờ, ra lệnh cho Lưu Trưởng sử: "Trưởng sử, ngươi lén lút đến kinh thành, tìm một vị Thị trung tên là Hứa Yên Miểu, năm nay hắn hẳn là mới mười chín tuổi."
< />Lưu Trưởng sử thăm dò: "Chắc chắn là mười chín?"
Phúc Vương biết hắn đang nghĩ gì: "Hứa Thị trung quả thật là anh hùng xuất thiếu niên."
Lưu Trưởng sử quả thực không thể khống chế được vẻ kinh ngạc trên mặt.
< />Trẻ tuổi, đại diện cho non nớt và dễ lừa gạt.
Như vậy, mới có thể khiến hắn trở thành tai mắt bên cạnh Hoàng đế.
< r/>*
Sĩ tử tự cao tự đại... xúi giục y nhằm vào một Thị trung, hơn nữa còn là một Thị trung rõ ràng tiền đồ vô lượng, được thánh thượng sủng ái...
Có thể tìm ai đây?