Chương 276
"Hứa lang!"
Chủ nhà nơi đây -- đệ đệ của Hồng Dương hầu nghênh đón, y mặc áo choàng mỏng và rộng, đứng ở đó, có ba phần phong thái thần tiên.
Chủ nhà mỉm cười đón khách: "Đã lâu nghe danh, bây giờ mới biết không bằng gặp mặt một lần."
Hứa Yên Miểu lập tức lấy lại tinh thần bắt đầu làm việc.
Hai bên khách sáo với nhau vài câu, chủ nhà lại đi đón người khác, Hứa Yên Miểu liền tìm một chỗ ngồi xuống.
< />Khoảnh khắc Hứa Yên Miểu xoay người, đệ đệ của Hồng Dương hầu quay đầu nhìn hắn một cái, tâm trạng phức tạp.
D ù sao ngươi cũng chỉ mất mặt một chút thôi, cũng không ảnh hưởng gì. Ngươi vẫn là Thị trung mười chín tuổi, Bệ hạ cũng sẽ không vì chuyện nhỏ này mà bãi miễn ngươi.
< />*
-- Dù sao hắn cũng không vội thăng quan. Cứ coi hắn như phông nền là được rồi.
[Đỉnh của chóp! Khó trách Lưu Học sĩ xin nghỉ mấy ngày, nói là bị trĩ tái phát -- thì ra là dùng kem mắt của phu nhân bôi lên chỗ bị trĩ bị phát hiện, suýt nữa xảy ra án mạng, mới bất đắc dĩ xin nghỉ a!]
[ Kem mắt gì vậy, mà dám bôi trực tiếp lên chỗ đó, ồ ồ, nha đam, trà xanh... thành phần kháng viêm, dưỡng ẩm không nhờn, vậy cũng khó trách ngày nào cũng bôi.]
Đệ đệ của Hồng Dương hầu thấy Trạng nguyên lang một mình ngẩn người, liền tiến lên bắt chuyện.
r/>"Thang huynh! Đã lâu không gặp, nghe nói huynh hai mươi tuổi đã thi đỗ Trạng nguyên, lại được đặc cách làm Lễ bộ Chủ sự, tài hoa này thật sự là độc nhất vô nhị, đệ bội phục... Thang huynh?"
-- Dù sao theo lệ thường hàng năm, Trạng nguyên chỉ vào Hàn lâm viện làm Tu soạn.
Trạng nguyên lang từ sự khiếp sợ của "dùng kem mắt bôi trĩ" bừng tỉnh, mỉm cười lịch sự: "Triệu huynh mới là..."
[Ha ha ha ha ha ha! Tại sao lại có người đi câu cá, bị đuôi cá tát một cái ! Ta nói thật, vị Án sát Thiêm sự này, lần nào đi câu cũng về tay không, thật không dễ dàng gì câu được một con còn bị đánh, đây không còn là vấn đề kỹ thuật nữa, đây là huyền học, hay là ngài đổi sở thích khác đi?]
S ao Trạng nguyên lang nói được một nửa lại không nói nữa?
Không được, không thể nghe nữa! Đang nói chuyện với người ta đây này!
< />[Ơ! Chờ đã! Chuyện này để ta biết có sao không? Bốn nghìn lượng tư phòng của Thôi Y chôn ở đâu, cũng là chuyện ta có thể biết sao?]
Lời khen ngợi lẫn nhau dừng lại. Trạng nguyên lang dứt khoát cắt ngang lời nói phía sau, nhanh chóng kết thúc: "Sách này vừa ra, danh tiếng trên văn đàn vang dội, tài học của ta nông cạn, sao bằng huynh văn chương xuất sắc!"
Khi trên mặt đệ đệ của Hồng Dương hầu nở nụ cười, muốn tiếp tục nói chuyện, Trạng nguyên lang đột nhiên lộ ra vẻ mặt lúng túng: "Triệu huynh, gần đây có chỗ nào để đi vệ sinh không?"
< r/>Đệ đệ của Hồng Dương hầu: ... Hả?
"..."
Đệ đệ của Hồng Dương hầu với vẻ mặt kỳ quái gọi nữ tỳ trong sân đến, bảo nàng ta dẫn Trạng nguyên lang đi vệ sinh.
-- Nhà vệ sinh là mới xây mấy ngày trước, dù sao thì bữa tiệc này tổ chức ít nhất nửa ngày, còn phải uống rượu, pha trà, thưởng thức trái cây tươi, không thể nào cứ để khách nhịn mãi được.
>Trạng nguyên lang đi được vài bước, xác định đệ đệ của Hồng Dương hầu không nhìn thấy hắn, liền gật đầu với nữ tỳ: "Ta có việc, đi trước một bước."
/>Nữ tỳ đã quen với chuyện này, hành lễ, xoay người đi tiếp đón những vị khách khác.