Chương 22: Hiểu Lầm

2 ngày sau, kịch bản và đạo diễn cho sản phẩm mới đã hoàn thành, theo yêu cầu của lãnh đạo Tiệp Thái, phải hoàn thành phương án quảng bá hợp tác cuối cùng trong vòng ba ngày.

 

Vì vậy, khi tôi, Phó Viễn và các đồng nghiệp khác của anh ta tan làm, bước ra khỏi công ty bọn họ, thì phố đã lên đèn.

 


 

"Em..."

 
< br/>"Sao thế? Vẫn muốn từ chối à? Muộn thế này chẳng lẽ em còn định về nhà nấu cơm? Bạn bè bao nhiêu năm rồi mà không thể ăn chung một bữa cơm sao?"

 

Tôi thở dài: "Vậy cũng được! Em nói này Phó Viễn, anh không sợ bạn gái anh gây sự sao?"

Anh ta nhíu mày, cười gượng gạo: "Sẽ không đâu. Vậy... gặp nhau ở nhà hàng nhé!?"

 
Nói xong, anh ta quay người đi về phía xe của mình.



 

Tron g nhà hàng, bữa cơm vừa mới bắt đầu chưa được bao lâu, tôi nhận được điện thoại của Tống Khiếu.

 
< />"Khương Nghiên, em đang làm gì vậy?"

"Hả? Em... em đang ăn cơm!"

 

"Với ai?" Cậu ấy dừng lại một chút, "Phó Viễn?"

 
< />Tim tôi giật thót một cái, câu nói này sao nghe sai sai? Tôi vội vàng nhìn quanh nhà hàng, quay người lại, thấy Tống Khiếu đang đứng ở cửa phòng VIP cách đó không xa, phía sau còn có Hướng Dữ và những người khác.

 

Cậu ấy nhìn về phía tôi với ánh mắt lạnh lùng, sắc bén xen lẫn chút giận dữ, vẻ mặt khó đoán, tôi nhất thời sững sờ.

 




 

"T g Khiếu, em...", cậu ấy cúp máy, vẻ mặt lạnh lùng, đi thẳng ra cửa.

 


 

Tôi dừng bước, bất lực nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Rốt cuộc cậu ấy đang giận cái gì vậy?

 


 
r/>"Thôi, ăn cơm trước đi, chuyện cũng vậy rồi, em phải đối xử tốt với dạ dày của mình, dù sao cũng không thể để cho cả tâm trạng và dạ dày cùng chịu ấm ức chứ?"

 
"Khương Nghiên, em thay đổi rồi!" Phó Viễn cười, "Thật sự không đi xem sao?"

 

"Em thay đổi chỗ nào?" Tôi nhìn anh ta, "Thôi, không quan trọng nữa! Nhanh ăn đi, tha cho em!"