Chương 7: Chương 7

Hác Dận Niên thật sự nên cảm ơn tôi.

 

Cảm ơn tôi đã dùng tiền của anh ấy để nuôi chính mình tốt như thế này để đến thời khắc quan trọng có thể một cước đ/á tung cửa phòng khách sạn…

 

>Thậm chí còn có thể cầm một chai bia rỗng, 1 vs N đ/á/nh bại cả một đám vệ sĩ đô con.

 

T&ocir c;i lao vào phòng ngủ.

 

B&ec c;n trong, một hàng dài nam nữ người mẫu đứng ngay ngắn, Giang D/ao dựa vào cửa sổ sát đất, nhàn nhã hút th/uốc.

 

C grave;n Hác Dận Niên…

  ;

Trông anh ấy thật sự đã trúng th/uốc.

 

Mồ hôi túa ra trên trán, tựa vào mép sô pha, hơi thở nặng nề đầy khổ sở.

 

Nh&ig ve;n thấy tôi, đồng tử anh ấy co rút dữ dội, giọng khàn khàn ra lệnh:

 

"Chạy mau!"

 

Buồn cười ch*t đi được.

 

T rc;i là nam chính cơ mà, có hào quang bảo hộ.

 

Chạy cái gì mà chạy.

 

Ngay giây thứ ba sau khi tôi xuất hiện, đám kia lập tức rút sú/ng, nhưng không ngờ tôi cũng lôi ra hai khẩu sú/ng hàng thật của hệ thống cho.

 

Cả đám không dám manh động.

 

"Tao chỉ muốn đưa anh ấy đi, không muốn thấy m/áu."

 

"Thằng nhãi con từ đâu chui ra thế? Cầm sú/ng mà còn run tay, giả vờ cái gì?"

 

Giang D/ao phả ra một làn khói mỏng, bật cười chế giễu.

 

C&o rc; ta nhanh chóng lên đạn, nhưng ngay giây trước khi siết cò...

 

< p>Dừng lại.

 

Ph&i ute;a sau tôi, ngay đối diện Giang D/ao, có một người khác đang đứng.

 

H& ute;c An Nguyên.

 

Cô ấy lạnh mặt, ép sát vào họng sú/ng.

 

Bắt buộc Giang D/ao phải run tay, buông sú/ng xuống.

 

"A , hai người đi trước. Em còn có chuyện riêng cần giải quyết."

Hác Dận Niên, người mà tôi vừa khiêng lên xe, lại muốn quay lại c/ứu người.

 

Anh ấy không hiểu ám chỉ đầy tinh tế của tôi, thế nên tôi chỉ có thể nói thẳng ra.

 

H&aacut e;c An Nguyên thích Giang D/ao.

 

M&agr ave; nhìn kiểu gì thì Giang D/ao cũng không giống người sẽ làm tổn thương cô ấy.

 

Kh&oc c;ng khí bỗng nhiên chùng xuống.

 

M& ilde;i đến khi xe dừng trước cửa nhà, Hác Dận Niên mới bực bội gi/ật mạnh cà vạt, ép tôi về lại ghế ngay khi tôi định cởi dây an toàn.

 

< p>Anh ấy bất ngờ áp sát, dùng ngón tay xoa nhẹ khóe mắt đã hoe đỏ của tôi:

 

"Em đã khóc, còn uống rất nhiều rư/ợu. Vì lời nói dối đó?"

 

< >Cả người tôi như bị th/iêu ch/áy, gi/ật thót mình mà quay đi chỗ khác, đi/ên cuồ/ng lắc đầu.

 

Thế nhưng lại đ/ập thẳng mặt vào màn hình đầy bình luận không thể chịu nổi:

 

【Cuối cùng cảnh mong đợi cũng tới rồi sao…】

【L&agra ! Làm ngay! Khỉ thật, nóng quá, chịu không nổi nữa! Một đ/ấm phá hủy Trái Đất! Bà nội trứng gà của dì dưa gang của chị họ dưa chuột của ông ngoại đùi gà của…】

【Người khác thì trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, chỉ có đại lão với em ấy là 13 tiếng, 14TB!】

 

T& irc;i suy nghĩ mãi, Hác Dận Niên nổi tiếng là cấm dục, làm gì có chuyện đồi trụy như họ nói.

 

Nhưng giây tiếp theo, tôi bị mạnh mẽ ép quay đầu, môi bị cạy mở, một hơi thở nóng rực ập thẳng vào.

 

Gần trong gang tấc, đôi mắt đen sâu hun hút bị lửa th/iêu đ/ốt, nóng đến mức như muốn th/iêu rụi tôi.

 

Anh ấy giữ ch/ặt sau gáy, hôn tôi đến tận mười phút, chỉ khi sắp nghẹt thở mới chịu buông ra.

 

Tô ;i ngửa đầu, thở gấp.

 

"Năm giây."

 

< p>Hác Dận Niên ngước mắt nhìn tôi, ánh nhìn đi/ên cuồ/ng như dã thú bị giam cầm, nóng bỏng mà dính ch/ặt.

 

"N ."

 

"Anh&hel lip;"

 

"Bố "

 

"Ba."

 

Anh ấy trực tiếp mất kiểm soát, như con sói đói vồ mồi mà lao tới!

 

Hệ thống gào thét chói tai.

 

Trước khi mất đi ý thức, tôi tuyệt vọng nhìn về phía bình luận.

 

【Cuối cùng em ấy cũng bị đó làm rồi! Đêm nay đừng hòng ngủ nhé, sáng mai cũng đừng mong!】

【Bị bỏ th/uốc không phải chuyện đùa đâu, chuẩn bị mà chịu đựng ba năm kìm nén của đại lão đi nhé~】

【Nghe nói trong xe xong thì còn phải bế vào phòng tắm, sau đó ra cửa sổ sát đất… Thích thật đấy, sao lại màn hình đen rồi??】

【Móa! Bổn tọa là hội viên VIP đấy nha…】

Bình luận quả nhiên không lừa tôi.

 

Tối qua tất cả các quy trình đều đúng như họ nói, thậm chí còn có thêm không ít kiểu mới...

 

M& ilde;i đến sáu giờ chiều hôm sau.

 

Cả miệng, đầu gối, eo… Toàn thân tôi đ/au nhức khủng khiếp.

 

Lật người định mắ/ng ch/ửi một trận, nhưng Hác Dận Niên đã không còn ở đây.

 

 

 

Tiểu đệ canh cửa báo rằng lão đại có việc gấp ở công ty, tối nay có thể sẽ không về, dặn tôi ăn uống rồi nghỉ ngơi trước.

 

T irc;i nằm vật xuống, vừa mơ màng đã nhận ngay thông báo "Nhiệm vụ thất bại" của hệ thống.

 

aacute;t hiện hảo cảm nhân vật đạt 96%, tiến độ công lược 0%. KPI nhiệm vụ lần này lại tiếp tục KHÔNG ĐẠT... Ch*t ti/ệt!】

 

 

【Mẹ nó chứ, tại sao mỗi lần hệ thống này chọn nam chính thì đều bị bẻ cong hết vậy hả?! Lần thứ ba rồi đó! Tao phải kiện lên trung ương, kiện lên trung ương!】

 

irc;i có chút ngại ngùng, gãi đầu an ủi nó:

 

"Không sao mà, lần này nữ chính cong trước mà."

 

"Nghe nói An Nguyên đi du học Đức đã quen Giang D/ao rồi, hai người họ..."

 

Nh g hệ thống không những không ng/uôi gi/ận, mà còn tức đến mức môi run bần bật.

 

N&oa te; thẳng tay quăng một đoạn video vào điện thoại tôi, gi/ận dữ gầm lên:

 

【Ký chủ, đồ ng/u! Cậu tưởng Hác Dận Niên thích cậu nhiều lắm sao?! Hắn ta chẳng qua thèm khát thân x/á/c cậu mà thôi! Tự mở video ra xem đi, em quá ngây thơ rồi!】