Chương 23: Thu phục thị tỳ
Edited by Bà Còm in s2.truyenhd.com
<em& gt;
Chùa Long Phúc và chùa Hộ Quốc một Đông một Tây là hai ngôi chùa lớn nổi danh nhất kinh thành. Đúng theo tên gọi và ý nghĩa của nó, chùa Long Phúc là nơi mọi người đến cầu phúc và cầu an khang, ngày thường hương khói cực kỳ cường thịnh. Thái phu nhân muốn làm lễ cầu siêu tại ngôi chùa này chỉ vì chùa Hộ Quốc có quan quyến lui tới quá nhiều, quá phiền toái để đưa đi rước về hai tỷ muội Trương Kỳ và Chương Hàm.
<em>
<em>
< r>Chương Hàm và Trương Kỳ đều dựa theo quy củ để cúng bái và nghỉ ngơi, ngoài trừ ra phía trước bái Phật thì không hề rời khỏi tịnh xá một bước. Trong khi đó bốn nha hoàn đều hiếm khi được ra cửa, lại là lần đầu tiên đến kinh thành, đã vậy Tống mụ mụ cũng vừa vặn “thân mình không khỏe” không thể theo tới nên không ai canh giữ các nàng, trước khi vào chùa Long Phúc lại là ngôi chợ náo nhiệt, thế là Anh Thảo và Ninh Hương vô cùng háo hức muốn ra ngoài xem náo nhiệt.
<em>
r>Biết việc này không thể một mực cấm tiệt, Chương Hàm bèn chia bốn người ra làm hai đội, cho phép bọn họ thừa dịp sau giờ Ngọ ra ngoài đi dạo. Lần này làm lễ cầu siêu nên Tống mụ mụ đã chuẩn bị tiền bạc đầy đủ cho nàng và Trương Kỳ. Chương Hàm sợ các nha hoàn đều là những cô nương chưa lập gia đình mà đi ra ngoài thì khó coi, nàng định thưởng ít tiền cho các bà tử, mỗi lần có hai bà tử cùng theo ra ngoài dĩ nhiên an toàn hơn. Khi Chương Hàm đề nghị như vậy với Sở mụ mụ, Sở mụ mụ đồng ý ngay rồi phân phó mấy người thay phiên đi theo, không hề lên tiếng ngăn cản.
<em>
<em>
Chương Hàm ngồi trêи ghế trước cửa sổ vừa may vá vừa thản nhiên đáp: “Đâu có sao, còn có hai bà tử đi theo, hơn nữa vùng Giang Nam mưa tới cũng mau mà đi cũng lẹ, có lẽ chỉ một lát là về tới thôi.”
<em>
Vừa dứt lời thì bên ngoài truyền đến một trận ồn ào. Chốc lát liền thấy hai nha hoàn đội tấm vải dầu trêи đầu một trước một sau vọt vào. Anh Thảo hạ xuống tấm vải dầu phủi đi những hạt mưa đọng trêи người, sau đó mặt mày ảo não tới chào qua Trương Kỳ và Chương Hàm rồi lập tức lôi kéo Ninh Hương đi giúp mình tắm rửa thay y phục. Trương Kỳ không thích nhìn đến hai nha đầu do Tống mụ mụ đưa cho mình, kêu Bích Nhân vào phòng trong. Phương Thảo thì lại không để ý tới gấu váy đã ướt hơn phân nửa, còn có vạt áo phía trước và phía sau đều bị ướt nhẹp, bước nhanh tới trước người Chương Hàm báo cáo.
<em>
<em>Triệu Phá Quân, tên tự Quả Nghị!
<em>
< >Nghe bảy chữ cuối cùng kia, Chương Hàm giật nảy mình suýt nữa đâm kim vào tay. Cho dù chỉ trong chớp mắt nàng liền trấn định tâm thần tiếp tục may vá, nhưng trong lòng nàng lại quay cuồng không ngừng. Trêи đời này dĩ nhiên có rất nhiều người trùng tên trùng họ, cũng có rất nhiều tên tự giống nhau, nhưng nếu cả đại danh và tên tự đều trùng hợp như vậy thì coi bộ khả năng gặp phải lại cực kỳ ít ỏi.
<em>
<em>
<em>
>Nhưng mà, cho dù tạm thời tìm cớ như vậy nhưng nàng lại khó có thể an tâm, lại nhớ tới Triệu Phá Quân cũng cùng vào quân đội chung với cha huynh, cân nhắc xem vì sao hắn lại tìm tới nơi này. Nàng nghĩ tới lúc trước ở chỗ Cố phu nhân, quanh năm suốt tháng nhiều lắm chỉ có thể nhận được một lần tin tức của cha huynh -- -- nàng cũng nhờ đi theo Cố phu nhân mới có thể đọc sách biết chữ, cha huynh thì ngay cả một chữ to cũng không biết, thư nhà đều là nhờ người viết giùm, căn bản không biết có phải thật sự là thư của cha huynh hay không. Nghĩ tới nghĩ lui, đang nằm quay mặt vào vách gỗ nàng đột nhiên trở mình, lại phát hiện Phương Thảo đã thay xong xiêm y đang an tĩnh ngồi bên bàn nhỏ trước giường chắm chú đồ mấy mẫu thêu.
<em>
“Phương Thảo!”
<em>Phương Thảo vội vàng buông những mẫu thêu xuống, thấp giọng hỏi: “Cô nương có chuyện gì ạ?”
<em>
< Không có gì, chỉ đột nhiên nhớ tới một sự kiện, nhà ngươi còn có người thân nào không?”
<em>Vừa nghe Chương Hàm hỏi chuyện này, gương mặt Phương Thảo tức khắc trắng xanh, trầm mặc một hồi mới chua xót nói: “Hồi bẩm cô nương, nhà nô tỳ còn có cha nương một ca ca và một đệ đệ.”
<em>
<em>
hà nô tỳ nghèo lắm, làm sao có thể so sánh với cô nương. Nhà nô tỳ chỉ dựa vào vài mẫu đất mà sống, kết quả Hoàng hà lụt lội không ngừng nghỉ, trong nhà ngay cả ăn uống cũng không đủ. Ca ca đã đến tuổi cưới thê, tiểu đệ còn chưa thể làm việc nhà nông, cha nương nghĩ không ra biện pháp khác, cũng chỉ có thể nhẫn tâm đem bán nô tỳ. Lúc nô tỳ bị nha bà lãnh đi, người một nhà còn ôm nhau khóc một hồi.”
(Nha bà: người mối lái, mẹ mìn)
<em>
<em>
Đây là chuyện ai cũng có thể dễ dàng nghe được, cho nên Chương Hàm không hề tính toán giấu lừa Phương Thảo. Thấy Phương Thảo nhẹ nhàng cắn môi, nàng lại thản nhiên nói: “Ngay cả lúc trước Tống mụ mụ cũng có thể nói thẳng ra vụ uy hϊế͙p͙ gia đình ta trước mặt ngươi, từ đó ngươi cũng nên biết mụ ta không hề để ta vào mắt. Ta còn bị coi thường như thế huống chi là ngươi và Bích Nhân. Hiện giờ nghĩ đến, nếu lúc trước ta làm theo ý Tống mụ mụ, giao ngươi và Bích Nhân cho Thái phu nhân tùy ý sắp đặt một việc gì đó để làm trong Hầu phủ, có lẽ càng tốt hơn nhiều so với đi theo hầu hạ bên cạnh ta.”
<em>
<em>
<em>
< “Nếu nói Đại tiểu thư cũng không làm gì được Tống mụ mụ thì sao?” Thấy Phương Thảo sửng sốt khi nghe lời này, Chương Hàm cười lạnh một tiếng hỏi, “Ngươi ở bên cạnh ta một thời gian, chẳng lẽ không nhận ra Anh Thảo và Ninh Hương không hề có một chút cung kính nào đối với Đại tiểu thư?”
<em>
>“Chuyện này . . .”
<em>
ho nên mới nói, hiện giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp.” Chương Hàm thu hồi ánh mắt không nhìn Phương Thảo nữa, chỉ ngây ngẩn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, “Hiện giờ nếu ngươi rời khỏi chỗ ta, ít nhất trong tương lai còn có thể giữ được tánh mạng; nhưng nếu ngươi vẫn đi theo ta, cho dù ta có nỗ lực che chở ngươi, nếu chẳng may ta đấu không lại bị người khác tính kế, vậy thì ngươi sẽ . . .”
<em>
ô nương đừng nói nữa!” Phương Thảo đột nhiên "chém đinh chặt sắt" cắt ngang lời Chương Hàm, đầu gối lê vài bước tiến lên quỳ thẳng tắp trước người Chương Hàm kiên định nói: “Nô tỳ cũng là một người không nơi nương tựa, nếu rời khỏi cô nương nhiều khi sẽ lãnh một kết cục còn thê thảm hơn! Nô tỳ nguyện ý đi theo cô nương, dù sao cũng là một lần chết, nô tỳ tình nguyện cá cược vận mạng. Bất luận có chuyện gì cô nương đều có thể phân phó nô tỳ đi làm!”