Chương 652

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khương Mạn uống một ngụm trà, cười mà không nói gì. Bạc Hạc Hiên thì bình thường như chả có gì, Tự Thiên Sách ngáp một cái.   


A tisement

Ánh mắt của Bạc Hạc Hiên khẽ động, nhìn qua Khương Mạn: “Ngoài chăm sóc tôi ra, em còn chăm sóc người khác?”  

K ng Mạn: “Anh làm như em là bảo mẫu vậy?”  

A tisement

Tự Nhiên Sách gật đầu: “Đúng vậy, em ấy còn chăm được ai nữa! có em ấy ở đây đến miếng ăn còn phải tranh cưới, tôi quay phim xong chắc chết đói mất!”  

K g Mạn cho Tự Thiên Sách một ánh mắt cảnh cáo. Anh ngứa thịt đúng không?  

Bạc ảnh đế không để ý, nhìn chằm chằm cô: “Gần đây có chút hình như hơi lơ là, vậy em còn muốn chăm anh nữa không?”  

ơng Mạn tặc lưỡi một cái, đưa cái cốc giữ nhiệt qua: “Trà bạch chỉ, bổ khí huyết, anh uống chút nhé?”  

Bạc Hạc Hiên hài lòng nhận cái cốc còn nói: “Ồ, của anh à.”  

Khương Mạn không khách khí trợn mắt nhìn lại anh. Đồ đàn ông vòng vèo, keo kiệt!  

Bạc Hạc Hiên uống một ngụm trà nhìn mấy người trước mặt, thần thái lạnh lùng: “Mấy cái vấn đề vớ vẩn này không liên quan tới phỏng vấn, mau hỏi vấn đề chính, hỏi về phim ấy.”  

” Kỷ Hiểu Văn cười cười, sao đó đưa mắt nhìn cái cốc giữ nhiệt trong tay anh.   

Tự Thiên Sách ngồi bên cạnh như bị nhét cơm chó, nghẹn chết mất.   
r>Sắc mặt Hoàng Tư Vân vẫn khó coi, anh ta như bị nhìn thấu. Bạc Hạc Hiên tàn nhẫn thì thôi đi, lại còn có thêm một Tự Thiên Sách bồi thêm một dao vào. Hai mười phút sau cuộc phỏng vấn cũng kết thúc.   
Ba diễn viên chính coi như được giải thoát, làm nốt một số việc và chào hỏi người trong đoàn xong thì coi như được đi về.   


Kỷ Hiểu Văn còn không biết cậu ta đang nghĩ gì, chỉ là không vạch trần ra thôi. Cười cười gật đầu coi như đáp ứng.   

Những người bên đoàn phỏng vấn cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về, trước khi lên xe còn cười nói rôm rả.